Có câu nói: “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, tiếng xấu vang xa ngàn dặm”. Chuyện Vương Hi ngoại tình bị Diệp Khinh Tuyết phát hiện rất nhanh đã truyền đến nhà họ Vương ở thủ đô.
Cho dù Vương Hi là kẻ nhân cách tồi tệ hay có làm bao nhiêu việc xấu xa đi chăng nữa thì điều đầu tiên cha mẹ nghĩ đến chính là giúp anh vượt qua, không giống như những kẻ thù của anh chỉ biết thừa nước đục thả câu.
Sau khi biết chuyện, họ đều không trách móc anh, mà bình tĩnh tìm phương án để Vương Hi bù đắp lỗi lầm.
“Con cũng không biết vì sao lại thành ra như vậy nữa, sau khi đụng vào thuốc phiện của tên vua hải tặc Urasso, tưởng sẽ không sao, nào ngờ chỉ dùng mấy lần đã nghiện không dứt ra được, thậm chí ngày càng nghiêm trọng hơn. Bố mẹ, bây giờ con rất mệt mỏi, con muốn tự sát”, Vương Hi khổ sở vò đầu bứt tóc, quầng mắt anh thâm tím lại, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ.
“Chuyện con ngoại tình có liên quan đến dùng thuốc phiện không?”, Từ Đệ bình tĩnh hỏi.
“Con thực sự thích họ”, Vương Hi cố gắng đè xuống nỗi buồn trong lòng.
“Con à, con không được lăng nhăng như vậy, con nhìn bố và mẹ con xem, cả đời này vẫn yên ổn. Diệp Khinh Tuyết đối xử tốt với con như thế, sao con có thể làm như vậy chứ?”, Vương Hoài Phong thở dài.
“Con thừa nhận bản thân không chung thủy, bên cạnh con thật sự quá nhiều cám dỗ, không kháng cự được”, Vương Hi châm một điếu thuốc lá.
“Đồng Thiến mang thai trai hay gái?”, Từ Đệ hỏi.
“Trước cô ấy đi siêu âm kết quả là trai”, Vương Hi đáp.
“Tốt quá! Vậy là nhà họ Vương chúng ta có cháu đích tôn rồi!”, Từ Đệ vui vẻ đập tay lên bàn, sau đó giơ ngón cái lên với Vương Hi.
Vương Hi cạn lời.
“Không thể bỏ mặc Đồng Thiến ở Alok chịu khổ, con phải mau chóng đón cô ấy về đây. Điều kiện ở Alok còn thiếu thốn, không thích hợp để dưỡng thai”, Vương Hoài Phong nói.
“Bố, mẹ, bây giờ đầu óc con loạn lắm, hai người xử lý tình hình giúp con đi”, Vương Hi nói.
“Lưu Ly ở bên Diệp Khinh Tuyết cũng không an toàn, dạo này Khinh Tuyết làm ăn không tốt, sau này nhỡ phá sản thì cháu mẹ biết đi đâu? Không thể để Lưu Ly lưu lạc ở bên ngoài làm một công chúa nghèo rách được. Chúng ta đệ đơn ra tòa đi, phải giành lại quyền nuôi Lưu Ly”, Từ Đệ nói.
Nhà họ Vương coi trọng con cái nhất, năm đó hai mắt Vương Hi bị mù, họ đưa anh đến nhà họ Diệp, hy vọng anh và Diệp Khinh Tuyết có một đứa con. Vương Hi thành kẻ tàn tật thì họ vẫn có thể nuôi dạy đời sau của Vương Hi. Từ Đệ không muốn bất kỳ đứa con nào của Vương Hi phải lưu lạc bên ngoài, nên bà quyết định sẽ kiện Diệp Khinh Tuyết ra tòa để giành lại quyền nuôi Lưu Ly.
Từ Đệ làm như vậy, chắc chắn sẽ xát muối vào vết thương lòng của Diệp Khinh Tuyết. Cô ly hôn với Vương Hi đã đau khổ lắm rồi, sao lại nhẫn tâm cướp đi đứa con duy nhất của cô?
Từ Đệ lấy lý do kiện Diệp Khinh Tuyết ra tòa rất đơn giản. Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đã chính thức ly hôn, bà không muốn khối tài sản 300 tỷ mà Vương Hi đã kiếm về cho nhà họ Diệp, mà chỉ cần đứa cháu gái Vương Lưu Ly.
Ngày ra tòa, Từ Đệ đã mời rất nhiều luật sư nổi tiếng bên nước ngoài và đoàn luật sư giỏi trong nước đến. Sau một tuần, bà thành công giành được quyền nuôi Vương Lưu Ly.
“Bây giờ, tòa phán quyết về vấn đề phân chia tài sản ly hôn của nguyên cáo Vương Hi và bị cáo Diệp Khinh Tuyết, Vương Hi thắng. Từ nay về sau Vương Hi chịu trách nhiệm nuôi dạy Vương Lưu Ly, còn Diệp Khinh Tuyết sẽ được giữ cổ phần 300 tỷ của công ty vốn đầu tư Hoa Hạ”.
Tiếng gõ phán quyết vang lên trong tòa án.
Trước gia tộc lớn như nhà họ Vương, nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc mới nổi nhỏ bé và không quyền thế. Người nhà họ Diệp gần như bật khóc khi trông thấy cảnh Diệp Khinh Tuyết như người mất hồn để Vương Hi đỡ lấy đứa con từ trong tay cô.
Từ đó về sau, Diệp Khinh Tuyết như biến thành một con người khác. Cô từ một người con gái dịu dàng lương thiện, thậm chí có phần nhu nhược trở thành một nữ giám đốc mạnh mẽ, quyết đoán và lạnh lùng trong giới kinh doanh. Diệp Khinh Tuyết hận Vương Hi và nhà họ Vương thấu xương, cô quyết tâm trở nên lớn mạnh hơn để không một ai có thể coi thường mình, sẽ có ngày cô danh chính ngôn thuận đón Lưu Ly về.
…
Nhờ có Phùng Uyển chăm sóc Lưu Ly, con bé cuối cùng cũng chịu ăn cơm, Vương Hi rất biết ơn cô.
Phùng Uyển thấy Lưu Ly không có mẹ ở bên rất đáng thương, cô tạm thời không suy xét chuyện Vương Hi bị nghiện, ở lại nhà Vương Hi một thời gian để chăm sóc cô bé. Phùng Uyển đang thay thế vị trí của Diệp Khinh Tuyết làm mẹ của Lưu Ly, ngoài mặt cô vẫn tốt với Vương Hi, cùng anh vui chơi với Lưu Ly, đưa Lưu Ly đi dạo công viên và tắm cho cô bé.
“Cảm ơn em, Phùng Uyển, thời gian này em vất vả rồi. Nếu không có em, anh thật sự không biết phải làm sao”, chiều hôm nay, lúc Vương Hi và Phùng Uyển tay trong tay đưa Lưu Ly đi dạo trung tâm mua sắm, anh không khỏi xúc động bày tỏ cảm ơn với cô.
“Thay vì cảm ơn, sao anh không cai nghiện và làm một ông bố tốt đi? Tôi thấy dạo này tinh thần anh sa sút, lúc nào cũng ho khan, người thì bệnh tật yếu đuối. Mấy người chê Diệp Khinh Tuyết nhu nhược, không muốn để cô ấy chăm sóc Lưu Ly, nhưng đã từng nghĩ trạng thái này của anh còn có thể duy trì bao lâu chưa? 1 năm, 2 năm, 3 năm, hay là 5 năm? Lưu Ly giờ không còn mẹ, nhỡ một ngày anh xảy ra chuyện gì, có khi nó không còn bố”, Phùng Uyển nói.
“Cảm ơn em đã quan tâm, anh nhất định sẽ cố gắng cai nghiện”, Vương Hi ho nhẹ hai tiếng.
“Nhưng anh thật sự yêu em, cưới anh nhé”, Vương Hi nghiêm túc nhìn Phùng Uyển nói.
“Vương Hi, đây không phải là lúc…”, Phùng Uyển có chút do dự.
“Không phải anh là người đàn ông đầu tiên cướp đi lần đầu của em sao? Anh hứa sẽ cai nghiện và yêu thương em suốt đời…”, Vương Hi chưa nói xong đã bị Phùng Uyển hất mạnh tay ra.
“Tôi đi đây”, hai mắt Phùng Uyển đỏ ửng lên, quay người lại bỏ đi.
“Anh yêu em!”, Vương Hi kêu lên.
Phùng Uyển khựng lại, không thèm nhìn anh nói: “Vương Hi nếu anh không chịu thay đổi, e là tôi cũng sẽ rời bỏ anh”.
Nói xong, Phùng Uyển bỏ đi, chỉ còn lại Vương Hi ngơ ngác bế Lưu Ly nhìn bóng lưng cô xa dần, biến mất trong dòng người đông đúc. Lời nói của Phùng Uyển như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Vương Hi, nhưng anh phải cai nghiện vì tương lai của Lưu Ly cũng như tương lai của chính mình.
Mấy ngày sau, Vương Hi giao Lưu Ly cho Từ Đệ chăm sóc rồi trở về Alok. Lần này, Tôn Uy Phong cũng đi theo để giúp Vương Hi cai nghiện.
“…Con muốn thuốc…”, Vương Hi người không ra người, quỷ không ra quỷ bị trói trên ghế, miệng lẩm bẩm gì đó.
Tôn Uy Phong mặt vô cảm xúc, tiếp tục quan sát Vương Hi.
“Sư phụ…con thấy… khỏe hơn rồi… thầy mau… thả con ra đi…”, Vương Hi thở hổn hển nói.
Vương Hi đáng thương òa khóc nhìn Tôn Uy Phong, không ngừng thở dốc cầu xin ông. Tôn Uy Phong trông thấy mà đau xót, ông luôn đối xử với Vương Hi như con ruột của mình. Bây giờ chứng kiến Vương Hi từng khôn ngoan, hiểu chuyện sa đọa như thế này, ông cũng không kìm được nước mắt chảy ra.
“Con à, con phải chịu đựng! Chỉ cần con vượt qua thời gian này sẽ thành công, bây giờ con càng đau thì đồng nghĩa với việc hiệu quả cai nghiện càng rõ rệt”, Tôn Uy Phong thức trắng đêm ở bên Vương Hi.
Dần dần, Vương Hi ngất lịm đi.
Quá trình cai nghiện vừa dài đằng đẵng vừa đau đớn. Chu kỳ lên cơn nghiện của Vương Hi từ 7 ngày một lần đã kéo dài thành 1 tháng một lần. Mỗi lần lên cơn anh sẽ điên cuồng mất hết nhân tính, không kiểm soát được lời nói và hành động của mình. Thậm chí có những lần nguy hiểm đến tính mạng, rơi vào trạng thái co giật, hôn mê nửa sống nửa chết.
Lúc này, Tôn Uy Phong sẽ dội nước nóng lên người Vương Hi để anh tỉnh lại, rồi cho anh tắm ngâm nước thuốc đặc biệt để chữa trị phục hồi.
Đây là quãng thời gian tăm tối và đau đớn nhất trong cuộc đời của Vương Hi, dù sau này gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng không thể so với lúc này.
Trong chuỗi ngày dài phát điên, im lặng, hôn mê, tỉnh lại không ngừng trùng lặp, Vương Hi cảm giác ý thức và cơ thể như không còn là của anh nữa, chỉ còn lại một nửa linh hồn và tấm thân tàn ma dại.
Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh và Phàm Gian đã vắt kiệt sức mình trong suốt 3 tháng để giúp Vương Hi cai nghiện.
Vào một ngày trong tháng thứ tư, cuối cùng mọi người cũng trông thấy cơ thể suy nhược của Vương Hi bước ra khỏi dinh thự tổng thống. Sắc mặt anh trắng bệch, trên cánh tay nổi đầy gân xanh rõ rệt.
Bây giờ anh chỉ còn 47kg, không biết đã đi qua Quỷ Môn Quan bao nhiêu lần.
Cuối cùng anh đã thành công, tất cả là nhờ ý chí nghị lực sống mãnh liệt và sự trợ giúp của Tôn Uy Phong.
Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài dinh thự tổng thống, cảm nhận bầu không khí trong lành se se lạnh, Vương Hi mỉm cười dang hai tay ra đón nhận cuộc sống mới, giọt lệ nóng hổi chậm rãi chảy xuống từ khóe mi.
Anh đã sống lại và đánh bại kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.