Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 318: Tôn Uy Phong VS Tần Thiếu Du




“Mẹ kiếp!”, Tần Thiếu Du nhìn mái đầu bạc phơ của Tôn Uy Phong, trên mặt không khỏi cười khinh.

Tôn Uy Phong đã từng làm vệ sĩ cho lãnh đạo cấp cao nhất Hoa Hạ và rất có tiếng tăm trong giới giang hồ, nhưng dù gì ông cũng đã già, không thể bằng những người trẻ tuổi như Tần Thiếu Du, Long Minh và Ninh thiếu gia được.

Năm nay Tôn Uy Phong đã ngoài 70 tuổi, tuy trông ông như chỉ hơn 50 nhưng cũng không thể chống lại sức mạnh của thời gian, cả thể lực và kỹ năng chiến đấu đã không còn được như trước.

Trong mắt Tần Thiếu Du, ông chỉ là một ông lão già nua rụng răng, có khi sắp không đi vững được nữa.

Ngược lại Tần Thiếu Du có vẻ ngoài trẻ trung ôn văn nho nhã, hắn cũng đeo kính và trông thanh tú giống như Phàm Gian, mặc vest đi giày da càng tôn dáng người rắn chắc của hắn. Hắn đánh nhau rất giỏi, kiểm soát thế lực ngầm của cả một khu vực rộng lớn. Bây giờ Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt không còn tồn tại ở Hoa Hạ, hắn càng có cơ hội mở rộng tầm ảnh hưởng khắp cả nước, thậm chí nhân lúc các lãnh đạo lớn đến Giang Nam tham dự hội nghị thượng đỉnh, sẵn sàng đem quân đến thủ đô.

Biệt danh của Tần Thiếu Du trong giới giang hồ là “Thư sinh đeo kiếm”. Bề ngoài hắn trông giống như một thư sinh nho nhã nhưng lòng dạ nham hiểm độc ác.

“Tần Thiếu Du, mày đang chửi tao à?”, Tôn Uy Phong lạnh lùng nhìn hắn.

“Lão già, tôi chửi ông đấy thì sao, ông làm làm gì được tôi?”, Tần Thiếu Du khinh thường nói.


“Rất tốt, tao sẽ ghim mày xúc phạm tao”, Tôn Uy Phong khẽ gật đầu.

Tần Thiếu Du hoàn toàn không coi Tôn Uy Phong ra gì.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, muộn thế này còn làm phiền mấy người cũng hơi ngại”, Tần Thiếu Du đột nhiên chắp hai tay vào nhau, làm động tác xin lỗi với người nhà họ Diệp.

“Tôi nói lại lần nữa, hoặc là đưa tiền, hoặc là bị bắn. Mấy người có biết chúng tôi là ai không, chúng tôi không bao giờ quan tâm đến mạng người. Chỉ cần lấy được mấy trăm tỷ, tôi có thể giết sạch cả một gia tộc. Cũng không giấu gì mấy người, siêu sao Triệu Phi Nhi thật ra là do tôi phái người ám sát”.

“Không phải Long Minh?”, ánh mắt Tôn Uy Phong thay đổi.

“Long Minh? Hắn ta là tên thỏ đế, chỉ biết tiếc thương lông cánh của mình, sao dám phái người giết Triệu Phi Nhi? Trong ba người tôi, Long Minh và Ninh thiếu gia, Ninh thiếu gia luôn là người bày mưu tính kế, Long Minh cung cấp tình báo còn tôi phụ trách thực hiện kế hoạch cụ thể. Vụ tai nạn 4 năm trước của Vương Hi và cái chết của Triệu Phi Nhi đều do tôi làm, giờ tôi cần tiền, vì mấy trăm tỷ tôi không tiếc làm bất cứ điều gì”, Tần Thiếu Du đứng lên, nhìn quanh biệt thự sang trọng của nhà họ Diệp một lượt.

“Nhà của mấy người vừa rộng vừa đẹp, nếu đốt cháy rụi sẽ đẹp hơn đấy”.

“Có tao ở đây, mày không thể đụng vào họ”, Tôn Uy Phong nói.

“Cháu gái của ông, Phàm Gian và Doãn Tâm đều bỏ trốn với Vương Hi rồi, nhà họ Diệp chỉ là một đám vô dụng, ông định lấy gì để đấu với tôi? Phải rồi, tôi biết ông có quan hệ với nhiều lãnh đạo cao cấp, nhưng như vậy thì sao? Ông chỉ là một tên vệ sĩ mà thôi. Lấy được mấy trăm tỷ của bọn họ đủ để ra nước ngoài bay nhảy, sống một đời không lo cơm áo gạo tiền, cần gì phải làm đại ca thế giới ngầm nữa”, Tần Thiếu Du cười nói.

“Tần Thiếu Du, mày vẫn chưa biết thực lực của tao đâu”, Tôn Uy Phong khẽ lắc đầu.

“Ông thì có thực lực gì?”, Tần Thiếu Du cười khinh.

“9 thành viên của đội điều tra đặc nhiệm thủ đô đều là đệ tử của tao, rất nhiều người ở 5 chiến khu lớn nhất Hoa Hạ từng là học trò của tao. Tao không chỉ là huấn luyện viên đội tuyển quyền anh quốc gia, mà còn được người đời xưng là “Nhất đại tông sư”. Hôm nay tao đảm bảo sẽ bắt mày phải trả giá đắt cho hành động của mình, rồi mày sẽ phải hối hận vì đã đột nhập vào nhà họ Diệp”.

“Ông là đại ca trấn thủ trong lời đồn?”, Tần Thiếu Du bật cười.

“Đúng vậy”, Tôn Uy Phong đáp.

“Vậy thì đại ca trấn thủ à, để tôi đấm chết ông nhá!”, Tần Thiếu Du đột nhiên điên cuồng gào lên đấm về phía Tôn Uy Phong.

Tần Thiếu Du là một tên liều mạng, lòng dạ độc ác và vẻ ngoài nho nhã của hắn không tương xứng một chút nào. Tiếng thét dữ tợn của hắn dọa sợ Lưu Ly trong vòng tay Thẩm Giai Dao khóc òa lên.

Diệp Khinh Tuyết đứng ra phía trước bảo vệ Thẩm Giai Dao và người nhà họ Diệp, phẫn nộ nhìn Tần Thiếu Du.

“Bớt nói nhảm đi, ông già. Hôm nay tôi phải lấy được tiền của nhà họ Diệp, bây giờ tôi sẽ bắt đầu đếm ngược, cứ 1 phút trôi qua mà không đưa tiền, tôi sẽ giết từng người một. Như vậy 10 phút không đưa tôi sẽ giết sạch cả nhà họ Diệp!”, Tần Thiếu Du hai mắt đỏ ngầu, cầm khẩu súng trên bàn trà lên xông về phía Tôn Uy Phong, túm cổ áo và áp súng vào đầu ông.

Tôn Uy Phong chỉ lạnh lùng nhìn hắn không nói.

“Tiền đâu?”, Tần Thiếu Du nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng coi thường tôi, bây giờ tôi là đại ca thế giới ngầm của cả Hoa Hạ này đấy! Tôi có mấy trăm nghìn thủ hạ dưới trướng, hô mưa gọi gió chao đảo Hoa Hạ. Thậm chí tôi còn có thể tàn nhẫn hơn cả Ninh thiếu gia và Long Minh!”, Tần Thiếu Du đột nhiên nổi điên.

“Tao chỉ coi mày là con kiến thôi!”, Tôn Uy Phong đột nhiên dùng đầu đập mạnh vào đầu của Tần Thiếu Du.

“Rắc” một tiếng, một bên mắt kính của Tần Thiếu Du bị vỡ, hắn bị đau, lập tức buông Tôn Uy Phong ra, tay che mắt lùi về sau.

Tiếp theo, Tôn Uy Phong bước lên đạp Tần Thiếu Du ngã lăn quay.

“Đại ca, anh không sao chứ?”, đám thủ hạ vội vã chạy lên dìu đỡ Tần Thiếu Du bị ngã trên đất.

“Lão già chết tiệt! Tôi sẽ giết ông!”, Tần Thiếu Du một tay che mắt đứng dậy, một tay chĩa súng vào Tôn Uy Phong.

“Thằng ranh, mày nhìn ra ngoài đi”, Tôn Uy Phong lạnh lùng nói.

“Bên ngoài?”, Tần Thiếu Du nhìn ra ngoài biệt thự của nhà họ Diệp.

Vừa nhìn xong, mặt hắn biến sắc. Không ngờ đội điều tra đặc biệt đã đuổi tới nơi!