Từ Dĩ Thâm đã đến và dẫn theo một đoàn vệ sĩ mặc vest đi giày da chờ Vương Hi trước cửa phòng thẩm vấn. Anh ta mỉm cười nhìn Vương Hi, thấy Vương Hi bước ra thì ôm chầm lấy Vương Hi ngay lập tức.
“Em họ, chúc mừng được cứu khỏi oan ức, chuẩn bị đến tập đoàn IF nhậm chức đi”, Từ Dĩ Thâm mỉm cười, đưa một tấm thẻ xanh cho Vương Hi.
Vương Hi lại mỉm cười lần nữa.
Anh đeo chiếc đồng hồ đội điều tra đặc biệt trả lại cho mình, lấy lại bao thuốc lá và bật lửa, đứng trước cửa phòng thẩm vấn châm một điếu thuốc.
Anh nhìn đội điều tra rồi cười, vỗ tấm thẻ xanh trong tay ra oai với họ.
“Tên này thật là phách lối”, Dương Tiễn trông thấy bản mặt của Vương Hi thì hận thấu xương.
“Rồi sẽ có ngày chúng tôi đưa anh ra trước pháp luật”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng nhìn Vương Hi.
“Anh Vương, đây là nơi công cộng, không được hút thuốc”, Hình Thiên nói.
“Ồ?”, Vương Hi mỉm cười nhìn Hình Thiên.
“Nếu anh còn không thôi hút thuốc, chúng tôi sẽ tạm giam hành chính anh theo pháp luật, tiền phạt từ 2000 đến 10 nghìn nhân dân tệ”, Hình Thiên lạnh lùng nói.
“Hahaha”, Vương Hi bật cười.
Anh lấy ví tiền từ trên người Từ Dĩ Thâm, rút ra một xấp đô la Mỹ rồi đưa cho Hình Thiên: “Tiền thì Vương Hi tôi có thừa, cho dù Quang Phục của tôi phá sản thì vẫn còn nhà họ Từ bên nước ngoài. Muốn tạm giam hành chính tôi thì anh vẫn chưa có cái quyền đó đâu!”.
Vương Hi đặt xấp tiền đô la Mỹ vào tay Hình Thiên, rồi cười ha ha cùng Từ Dĩ Thâm nghênh ngang mà đi.
“Thật ngông cuồng”, Lý Bạch nhìn bóng lưng của Vương Hi và Từ Dĩ Thâm đi xa, sắc mặt trở nên khó coi.
“Anh ta không phải chính nghĩa gì hết, mà là một tên phản diện. Nếu không bắt được anh ta, tương lai Hoa Hạ ắt sẽ đại loạn…”, Hình Thiên im lặng nhìn bóng lưng Vương Hi.
Hình Thiên đã nghĩ đến cái ngày đó, khi Vương Hi một lần nữa trở lại Hoa Hạ, nhất định sẽ dẫn theo băng đảng của mình và đập thế lực của Long Minh một mất một còn, khuấy đảo Hoa Hạ trở nên hỗn loạn.
…
“Em trai, chuyện làm việc bên IF đã sắp xếp xong xuôi, nhớ lời anh dặn lúc trước, lý lịch của em được tập đoàn IF đánh giá cao, lại còn là cháu ngoại của bố anh, sau khi đến IF họ sẽ chiếu cố em. Nhưng nhậm chức rồi phải khiêm tốn đấy, trong thời gian em bị bắt ở Hoa Hạ, tập đoàn IF lại cử một người đến Alok làm tổng thống, lần này là phó giám đốc điều hành khu vực châu Á -Thái Bình Dương, lúc đi mang theo rất nhiều vệ sĩ và một binh đoàn lính đánh thuê, nhưng ông ta vẫn chết”, Từ Dĩ Thâm ngồi bên cạnh Vương Hi trên máy bay riêng quay về Bắc Mỹ.
“Ông ta bị phiến quân phản loạn giết à?”, Vương Hi hỏi.
“Chắc là nội gián, ông ta bị trúng độc mà chết”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Nội gián?”, Vương Hi hơi híp mắt lại.
“Đúng vậy, bây giờ Alok rất loạn, loạn trong giặc ngoài. Bên trong có gian thần, bên ngoài có kẻ địch. Quốc gia này không nhỏ, có 3 thành phố lớn và hơn 40 thành phố nhỏ, một mặt giáp biển. Ngoài phiến quân phản loạn trong nước ra, khu vực sa mạc và đồi núi còn có thổ phỉ, ngoài biển thường xuyên bị cướp biển quấy nhiễu. Ba quốc gia láng giềng cũng đang nhăm nhe xâm phạm lãnh thổ của Alok, âm mưu lật đổ và xâm chiếm”.
“Bây giờ tập đoàn IF rất cần một nhân tài giúp họ quản lý Alok, Alok nợ họ rất nhiều tiền, nếu em đi thì sẽ chẳng có gì hết ngoài cái danh quốc gia ấy đâu, nơi đó chưa kể khí hậu khắc nghiệt mà còn rất dễ mất mạng. Cho nên em đừng biểu hiện xuất sắc quá, cũng đừng nhắc đến ý tưởng quan tâm người dân gì hết”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Được thôi”, Vương Hi khẽ gật đầu.
12 tiếng sau, Vương Hi và Từ Dĩ Thâm đã bay tới New York, vừa xuống máy bay đã vào con siêu xe Cadillac của Từ Dĩ Thâm để đến trụ sở của tập đoàn IF.
Vị trí anh ứng tuyển rất quan trọng, sẽ phải thông qua xét duyệt của các lãnh đạo cấp cao như tổng, phó giám đốc tập đoàn IF và tổng giám đốc khu vực châu Á- Thái Bình Dương.
“Hi, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu, rất xuất sắc, cũng đã nghe danh tiếng của cậu. Cậu là thạc sĩ bằng kép quản trị kinh doanh và vật lý học công trình của đại học Massachusetts, tuổi trẻ tài cao, xuất thân cao quý, có tập đoàn tài chính Hoa Hạ và Bắc Mỹ chống lưng. Vậy thì, tôi muốn nghe một chút những kiến giải của cậu về kinh tế và phương án quản lý tốt một quốc gia trong thời gian ngắn, chẳng hạn như Alok”, tổng giám đốc tập đoàn IF, ông Bruce mỉm cười nhìn Vương Hi.
“…”, Từ Dĩ Thâm há hốc miệng.
Vương Hi cũng kinh ngạc nhìn sang Từ Dĩ Thâm.
Cả hai đều là người thông minh, hiểu được ý Bruce ám chỉ cái gì mặc dù ông ta không nói thẳng, rõ ràng là muốn Vương Hi làm tổng thống của Alok.
“Nếu tôi có thể cai quản tốt Alok thì sẽ có lợi gì cho tôi?”, Vương Hi châm một điếu thuốc lá.
Người thông minh ở cùng với nhau thì phải nói chuyện một cách thông minh, che giấu thật vô nghĩa. Vương Hi chưa bao giờ thích giả làm một kẻ hèn nhát, nếu anh đã có năng lực thì anh sẵn lòng nghe theo sắp xếp của tập đoàn IF đến Alok làm tổng thống.
“Sao cậu trông có vẻ muốn đến Alok vậy? Cậu thích cảm giác làm tổng thống sao? Nếu chỉ vì lòng hư vinh thì tôi khuyên cậu đừng đi làm gì. Nơi đó rất nguy hiểm, lúc nào cũng có hàng trăm phát súng chĩa vào phủ tổng thống”, Bruce cười nói.
“Vì người dân”, Vương Hi đáp.
“Ồ?”, Bruce ngạc nhiên.
“Theo như tôi biết, Alok có 70 triệu dân, hằng năm có ít nhất 1 triệu người chết vì dịch bệnh, chiến tranh và khí hậu khắc nghiệt. Tuy giờ tôi chẳng còn gì hết, nhưng không nghèo hèn. Tôi có một cô vợ và nhà mẹ đẻ rất giàu có. Chỉ cần tôi xát tay xin hơn 1 tỷ tiền tiêu vặt mỗi năm là có ngay, chẳng cầu gì khác trong cuộc đời này. Nhưng tôi lại muốn làm chút gì đó vì người dân, bất kể người dân Hoa Hạ hay là người dân Alok”, Vương Hi nói.
“Chúc mừng cậu đã chính thức trở thành tổng thống của Alok, cậu chỉ có thời gian 3 tiếng để chuẩn bị trước khi rời Bắc Mỹ để đến Alok nhậm chức. Vì nơi đó sắp xảy ra một cuộc đại chiến, hàng trăm người dân đang nổ súng về phía phủ tổng thống. Nếu cậu chẳng may chết, tôi sẽ tưởng nhớ cậu bằng cách phong cậu là chiến sĩ hòa bình quốc tế, huân chương vinh dự cao quý nhất. Nếu có thể sống tiếp và cai quản tốt Alok, mỗi năm tôi sẽ trả cậu 1 tỷ đô la Mỹ tiền lương, cho cậu nắm giữ 15% cổ phần của cả nước Alok. Và bây giờ sẽ bổ nhiệm cậu làm phó giám đốc điều hành tập đoàn IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương”, Bruce mỉm cười nói.