Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 296: Tình cảnh nguy hiểm




Vào ngày Diệp Khinh Tuyết sinh con, Vương Hi trở về từ nước ngoài, có Phàm Gian đi cùng anh.

Trong bệnh viện đầy ắp người. Diệp Sơn, Diệp Dục Hàn, Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Vương Hoài Phong, Từ Đệ và gần như mấy trăm họ hàng nhà họ Vương và nhà họ Diệp đều đến, thậm chí Trần Lan cũng đích thân dẫn theo mấy trợ lý tới.

Ngoài ra còn có Triệu Tuyết Kỳ, Phùng Uyển, Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh và rất nhiều người của ba gia tộc lớn, một đống phóng viên cũng bao vây bên ngoài bệnh viện.

Trong bệnh viện đỗ đầy các siêu xe như Rolls Royce, Bently, Maybach, Maserati và Ferrari.

Diệp Khinh Tuyết bắt đầu chuyển dạ, lập tức được mọi người đưa vào phòng sinh sản.

“Khinh Tuyết, con đừng lo, không sinh thường được thì mổ, mẹ là bạn thân của giám đốc bệnh viện, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho con. Con cũng biết Vương Hi dạo này như thế nào, gặp nhiều rắc rối lắm nên phải ra nước ngoài gặp anh họ nó. Nó không thể trông con sinh em bé, con cũng đừng thất vọng, vẫn còn mấy trăm người của hai gia tộc lớn nhà chúng ta ở bên con, cho dù sinh ra bé gái thì mọi người cũng sẽ yêu thương con và con gái của con”, Từ Đệ lo Diệp Khinh Tuyết căng thẳng, nắm chặt lấy tay cô nói.

Phụ nữ sinh con không dễ dàng, cho dù nhà họ Vương và nhà họ Diệp giàu có và quyền lực như thế nào, đến ải sinh lão bệnh tử cũng chẳng khác gì người bình thường.

Vì thế, quá trình phụ nữ sinh con rất đau đớn, như dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng vậy. Cho dù nhà họ Vương có tìm bác sĩ tốt nhất đỡ đẻ cho Diệp Khinh Tuyết, nhỡ trong quá trình sinh xảy ra nguy hiểm gì, rất có khả năng vĩnh viễn không thể gặp Vương Hi.

“Mẹ, con biết Vương Hi đang ở nước ngoài, con sẽ không trách anh ấy”, Diệp Khinh Tuyết sắc mặt tái nhợt, được Từ Đệ dìu đỡ, nói.

Lúc Từ Đệ đỡ tay Diệp Khinh Tuyết, có máu chảy xuống từ chân của cô.

“Sao nhiều đàn ông thế này? Phụ nữ sinh con có gì đáng xem chứ? Chưa tới lượt mấy người nịnh hót a dua đâu, mau tránh ra!”, Trần Lan thấy Diệp Khinh Tuyết đau đớn, lo cô thường ngày hay giữ thể diện nhưng bị mọi người nhìn thấy nên trong lòng rất khó chịu, lập tức rống lên đuổi đám đàn ông xung quanh.

“Cố lên! Anh sẽ luôn túc trực ở ngoài đợi em.”, Vương Hi đột nhiên bước vào kéo lấy tay Diệp Khinh Tuyết.

“Anh quay về rồi ư?”, Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn Vương Hi.

“Anh về rồi”, Vương Hi mặc vest phẳng phiu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

“Anh không nên quay về”, Triệu Tuyết Kỳ lạnh lùng nói.

“Tôi đã đợi ngày này tận 9 tháng rồi, tổng cộng 273 ngày, bây giờ cô ấy sắp sinh con, sao tôi có thể không về chứ?”, Vương Hi nói.

“Rất tốt, đúng là anh rất yêu cô ấy”, Triệu Tuyết Kỳ nói.

“Cố lên, anh sẽ ở ngoài đợi em, nếu có chuyện gì cứ gọi anh nhé”, Vương Hi nói.

“Được”, trông thấy Vương Hi nguy hiểm rình rập khắp nơi mà vẫn mạo hiểm tính mạng để về gặp cô, Diệp Khinh Tuyết không khỏi xúc động, hai mắt đỏ ửng lên.

“Anh yêu em”, Vương Hi nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên mặt của Diệp Khinh Tuyết.

“Em cũng vậy”, Diệp Khinh Tuyết vịn nhẹ vào người Vương Hi nói.

Máu chảy xuống dọc theo đôi chân trắng như tuyết của cô ngày càng nhiều, có bác sĩ vỗ vai Vương Hi, anh đưa mắt nhìn Diệp Khinh Tuyết đi vào sâu trong phòng sinh sản.

“Bây giờ trở thành một thằng khố rách áo ôm rồi hả? Đồ khốn nạn, cậu ngông nữa xem. Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng đối xử tốt với Khinh Tuyết là có thể lấy được cổ phần của nó. Cậu đã ly hôn với nó rồi, một đồng cũng không đưa cho cậu đâu”, Trần Lan chua ngoa cay nghiệt nhìn Vương Hi.

Vương Hi không nói gì, bước tới cửa thoát hiểm bên kia châm một điếu thuốc lá.

Bây giờ anh đã ly hôn với Diệp Khinh Tuyết, trước khi ly hôn anh đã chuyển giao tất cả tài sản của công ty vốn đầu tư Quang Phục cho Diệp Khinh Tuyết. Cho dù hiện tại anh gặp chuyện, thì sẽ không liên lụy đến Diệp Khinh Tuyết và nhà họ Diệp, cũng không ảnh hưởng đến công ty Quang Phục.

Giờ anh chỉ là một tên nghi phạm giết người bình thường.

Phùng Uyển là chủ tịch hội đồng quản trị hiện tại của Quang Phục, sau này cô ấy sẽ ngồi vị trí của Vương Hi, để anh không thể đoạt lại Quang Phục được nữa.

Lần trước cho Phùng Uyển vay 50 tỷ tiền mặt, giúp cô mua cổ phần cao hơn Diệp Khinh Tuyết, hiện tại Diệp Khinh Tuyết chỉ là cổ đông lớn thứ hai của công ty.

Ngày Diệp Khinh Tuyết sinh con, Phùng Uyển phải xuất hiện ở hiện trường với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Quang Phục.

Cô nhìn thấy Vương Hi, Vương Hi cũng trông thấy cô, cả hai đều không nói gì.

Đêm hai người bị truy sát trong trụ sở của công ty Quang Phục đã yêu nhau rồi.

Tuy giữa hai người họ chưa có gì cả, nhưng cũng đã làm những hành động thân mật, bây giờ Phùng Uyển tương đương với kẻ thứ ba trong hôn nhân của Vương Hi.

Sau đêm hôm đó, buổi sáng thức dậy trong nhà vệ sinh Vương Hi đã đi rồi, anh chưa liên lạc lại với Phùng Uyển, mà cô cũng vậy. Hai người họ chỉ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đêm hôm đó công ty Quang Phục chết 13 bảo vệ và 2 nhân viên văn phòng tăng ca muộn, vụ án này đã gây xôn xao dư luận không ít. Các cấp trên ngày càng chướng tai gai mắt sự tồn tại của Vương Hi, bởi anh đi đến đâu là gây họa đến đó, nếu giữ lại anh sẽ liên lụy đến rất nhiều người khác.

Hơn nữa, Vương Hi đã từng vi phạm pháp luật, trận ác chiến của anh và Long Minh trước đó đã thiệt hại không ít mạng người.

“Vương Hi, đừng trách sư phụ nói con, con đã có kế hoạch thì ở nước ngoài là được rồi, sao lại quay về tự chui đầu vào lưới? Bây giờ con ra sao cũng không phải không biết, các cấp trên nhìn con chướng mắt lắm rồi, con còn ra nước ngoài đầu quân cho tập đoàn IF, giờ họ sắp xử con với tội phản quốc. Con đối xử với Diệp Khinh Tuyết thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một ông chủ tài sản mấy trăm tỷ có thể làm được như thế này đã là rất tốt rồi, không nhất thiết phải thể hiện ra đâu”, Tôn Uy Phong bước đến bên cạnh Vương Hi nói.

“Sư phụ, thầy không hiểu Diệp Khinh Tuyết. Tuy bề ngoài cô ấy không quan tâm cái gì hết, nhưng thật ra con là chỗ dựa của cô ấy. Chỉ khi con ở đây, cô ấy mới có thể chuyên tâm dồn chí sinh em bé. Nếu con không ở đây, có lẽ cô ấy tưởng rằng con ngồi tù hoặc chết rồi cũng nên, thầy bảo con cô ấy làm sao sinh con với trạng thái như vậy chứ? Hơn nữa con rất sợ mất đi cô ấy, sợ không thể gặp lại cô ấy”, Vương Hi đứng ở góc hành lang rít một hơi thuốc rồi nhả ra một làn khói.

“Chỉ vì gặp đứa bé và Diệp Khinh Tuyết, con có thể sẽ không bao giờ ra nước ngoài được nữa, con nghĩ như vậy có đáng giá không?”, Tôn Uy Phong hỏi.

“Đáng giá”, Vương Hi đáp.

Lúc Vương Hi và Tôn Uy Phong đứng nói chuyện khe khẽ ở ngoài hành lang, Lý Bạch và các thành viên của đội điều tra đặc nhiệm vẫn luôn lạnh lùng nhìn Vương Hi.

“Tên này ngông cuồng thật đấy, biết chúng ta đang bắt anh ta mà còn dám quay lại”, một thành viên nói.

“Trong mắt anh ta hoàn toàn không tồn tại phép vua, nếu không nghiêm khắc trừng trị anh ta, sau này đám nhà giàu ở Hoa Hạ sẽ coi trời bằng vung hết”, một thành viên khác nói.

Một người lấy còng tay ra đi về phía Vương Hi.

“Các người đừng có đụng vào anh ta, tôi nói bảo lãnh anh ta 7 ngày là 7 ngày. Muốn bắt cũng được, nhưng đợi anh ta gặp được đứa bé sinh ra hẵng bắt”, Triệu Tuyết Kỳ nói.

“Triệu đại tiểu thư, cô làm vậy là bất hợp pháp”, Lý Bạch khó xử nói.

“Tôi nhất định sẽ bảo lãnh cho anh ấy”, Triệu Tuyết Kỳ nói.

“Được, vậy chúng tôi nể mặt cô, đợi Vương Hi gặp được đứa bé rồi sẽ bắt anh ta”, Lý Bạch nhìn xuống dưới lầu, nói.

Trong lúc Vương Hi đang đợi Diệp Khinh Tuyết sinh, dưới lầu của bệnh viện đã xuất hiện một đống cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang, bọn họ nhanh chóng phong tỏa toàn bộ cửa ra vào trong bệnh viện, bao vây tòa nhà Diệp Khinh đang Tuyết sinh con.

Chỉ trực chờ Vương Hi trông thấy con của anh xong lập tức bắt về thẩm vấn.