Đám sát thủ này rất bí ẩn, hành động xuất quỷ nhập thần, bọn chúng im lặng không nói gì, cũng không vội truy sát Vương Hi và Phùng Uyển, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, giống như những linh hồn vô ảnh vô tích vậy.
Sát thủ bà lão vẫn luôn ở trước cửa sổ nhìn chằm chằm vào họ, Vương Hi đứng lên đột nhiên trông thấy mụ ta thì sợ thiếu chút nữa hét lên.
Mặt Phùng Uyển tái nhợt, sắc mặt của Vương Hi cũng tệ không kém.
Anh nghĩ rồi chỉ tay vào khóa cửa bên cạnh, dò hỏi bà lão qua ánh mắt, bà lão mỉm cười gật đầu.
Vương Hi chậm rãi đến gần khóa cửa, mở cửa văn phòng ra để bà lão đi vào.
Chiếc mặt nạ mụ ta đeo vẫn luôn tươi cười, lúc chĩa súng vào người Vương Hi thì nhìn sang Phùng Uyển bên cạnh.
Vương Hi nhanh tay bật côn điện giấu trên người ra, loẹt xoẹt dí vào người mụ ta.
Cơ thể bà lão run rẩy rồi ngã xuống đất ngay lập tức.
Vương Hi mượn ánh sáng của đèn khẩn cấp cảm nhận sức mạnh của côn điện, không khỏi ca ngợi một câu: “Đồng Thiến ghê thật đấy, bái phục”.
“Rốt cuộc bọn chúng là thứ quái quỷ gì vậy? Tôi suýt nữa sợ chết khiếp”, lúc này Phùng Uyển mới dám thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại còn thấy rùng mình.
“Nhìn thôi cũng đủ biết”, Vương Hi tháo mặt nạ của bà lão xuống.
Một người già tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt Vương Hi và Phùng Uyển, dung mạo của mụ ta rất giống với chiếc mặt nạ.
“Hơn 80 tuổi rồi còn đi giết người”, Vương Hi nhíu mày nói.
“Bọn chúng là một gia tộc à?”, Phùng Uyển hỏi.
“Đúng vậy”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Anh nghĩ một lát rồi mở cửa sổ phòng tài vụ ra, ném toàn bộ đèn khẩn cấp trong phòng tài vụ và phòng làm việc của Đồng Thiến xuống dưới lầu.
Trong phút chốc phòng tài vụ tối đen như mực, Vương Hi dẫn theo Phùng Uyển ngồi ở một góc.
Anh và Phùng Uyển đều là người can đảm thận trọng, tâm tư kín đáo, cho dù bị sát thủ đuổi giết vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh. Phùng Uyển ngoại trừ sợ ma ra thì cũng gan lì không thua kém Vương Hi.
“Nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, đám sát thủ này đều là những kẻ liều mạng không sợ chết. Chúng ta là ngọc quý, bọn chúng là mảnh sành, cho dù giết 10 tên sát thủ thì cũng chẳng có lợi ích gì cho chúng ta, nên không thể lấy đá chọi đá với bọn chúng. Trốn đi, đợi đến lúc trời sáng chúng ta sẽ an toàn”, Vương Hi nói.
“Nếu anh hiểu nguyên tắc này sớm hơn thì đã không rơi vào tình cảnh này”, Phùng Uyển nói.
“Không giống. Mạng của Long Minh quý giá hơn bọn chúng, chúng ta là ngọc thì Long Minh cũng là vàng. Nếu tiêu diệt được Long Minh, thân tôi tàn tạ đến mấy thì có làm sao?”, Vương Hi nói.
“Sau khi anh đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho công ty của anh”, Phùng Uyển nhẹ nhàng kéo tay Vương Hi.
“Cô có năng lực, sống ngay thẳng lương thiện, giao công ty vốn đầu tư Quang Phục cho cô tôi rất yên tâm. Lão già Tư Đồ đáng ghét kia cũng không quá ngu ngốc, rất biết trọng dụng cô”, Vương Hi cười nói.
“Anh dám nói xấu sau lưng ông ấy, ông ấy mà biết thì sẽ rất tức lắm”, Phùng Uyển nói.
“Tôi sắp ngỏm rồi, cho dù ông ta có xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng chửi thẳng mặt”, Vương Hi nói.
“Cho dù thế nào, chúng ta làm gì ở Hoa Hạ cũng rất tiện. Sau khi ra nước ngoài, mọi thứ sẽ khác hoàn toàn. Kể cả anh đã suy nghĩ thấu đáo đường lui cho mình thì cũng không được kiêu ngạo. Làm người phải chừa đường sống cho mình, đừng để bản thân phải đến bước đường cùng”, Phùng Uyển khuyên nhủ.
“Cảm ơn cô”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Bỗng ngoài hành lang có tiếng bước chân, Vương Hi và Phùng Uyển lập tức im bặt.
Họ thấy bên ngoài thấp thoang vài bóng người đang bước vào đây, mở điện thoại lên chiếu sáng bên trong phòng tài vụ.
Vương Hi và Phùng Uyển không hề hoảng loạn mà vẫn ẩn nấp đằng sau một chiếc bàn, trừ khi lục tìm dưới thảm, còn không sẽ không thể tìm được hai người họ.
Lúc ánh sáng từ điện thoại chiếu đến văn phòng của Đồng Thiến, trông thấy cửa phòng hơi mở, loáng thoáng để lộ ra bàn chân người, những kẻ này lập tức chạy vào trong văn phòng của Đồng Thiến.
Bọn chúng trông thấy bà lão trong gia tộc nằm trên đất thì hơi giật mình rồi quan sát xung quanh. Kẻ thì đã chạy khỏi phòng tài vụ vì tưởng rằng Vương Hi và Phùng Uyển chích điện bà lão ngất xỉu rồi bỏ chạy. Kẻ thì tiếp tục soi đèn điện thoại trong phòng để tìm Vương Hi và Đồng Thiến.
Khi ánh sáng đèn điện thoại của một tên sát thủ chiếu đến chỗ của Vương Hi, anh và Phùng Uyển bắt đầu căng thẳng, cố gắng thu mình lại không để tên sát thủ tìm ra.
Đột nhiên, chiếc mũ của tên sát thủ lộ ra từ phía đầu bàn, hắn nhìn hai người qua chiếc mũ người đàn ông trung niên hoạt hình.
Phùng Uyển sợ đến nỗi hét lên một tiếng, Vương Hi nhanh tay lấy bình xịt tiêu cay ra xịt vào mắt gã.
Mắt gã đàn ông bị tổn thương, Vương Hi đấm một phát làm gã ngã lăn quay ra đất rồi kéo Phùng Uyển đi.
Họ chạy ra khỏi phòng tài vụ thì nghe thấy hai tiếng súng sau lưng, vừa chạy ra ngoài cửa, Phùng Uyển ngã phịch xuống đất.
Vương Hi như thấy Phùng Uyển bị trúng đạn, đồng tử trong mắt lập tức co lại.
Anh muốn quay lại liều mạng với đám sát thủ kia, nhưng nghi rồi bế Phùng Uyển lên, chạy vào nhà vệ sinh nữ ẩn nấp.
“Cô bị thương ở đâu? Bọn chúng bắn vào đâu?”, Vương Hi vội kiểm tra thân người của Phùng Uyển, tìm vết thương bị súng bắn.
“Tôi không bị thương, chân tôi đau nên bị ngã thôi”, Phùng Uyển đỏ ửng mặt, vội bắt lấy bàn tay to lớn của Vương Hi.
“Chân làm sao? Vừa nãy đánh nhau với tôi bị trật à?”, Vương Hi còn tưởng cô bị trúng đạn, anh lo đến toát mồ hôi.
“Lúc đầu chạy không đau, vừa rồi thời gian nghỉ lâu quá, chân bắt đầu đau”, Phùng Uyển nhíu mày nói nhỏ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vương Hi và Phùng Uyển không nói nữa.
Anh cầm chân của Phùng Uyển lên nhìn, nhìn mà hít sâu một hơi.
Lúc nãy họ đánh nhau va đập vỡ bình phong thủy tinh, Vương Hi đi giày da nên chân anh không bị làm sao, còn Phùng Uyển trong suốt quá trình đấu đá thì tháo giày cao gót ra đi chân đất. Bây giờ chân của cô bị mảnh vỡ thủy tinh trên đất đâm rất nghiêm trọng, phần da non ở gót chân ngọc ngà trắng ngần của cô bị loét ra, tất da chân và phần da thịt bị mắc vào nhau trông rất đáng sợ.
Trên vết thương của cô còn dính mấy mảnh thủy tinh vỡ, anh thấy chỗ Phùng Uyển vừa đặt chân còn để lại vết máu tươi.
“Thảo nào bọn chúng tìm được chúng ta, chân cô có máu, đi đến đâu đều để lại vết máu, chân cô bị thương quá nặng, phải sơ cứu nhanh mới được”, Vương Hi nói.
“Không sao, tôi có thể chịu được”, Phùng Uyển sắc mặt tái nhợt, nói.
Vương Hi im lặng quan sát khuôn mặt trắng như tuyết của Phùng Uyển, trông cô rất sạch sẽ, thuần khiết, gương mặt ấy tinh xảo xinh đẹp tựa như búp bê sứ, lúc này sắc mặt cô trắng bệch khiến anh càng nhìn càng đau lòng.
Vương Hi không khỏi ôm cô vào lòng, hít sâu một hơi nói: “Sao cô có thể ngốc như vậy?”.
“Tôi không sao mà”, Phùng Uyển nói.
“Vết thương phải được xử lý, nếu không qua một đêm có thể sẽ bị viêm, rồi dẫn đến hoại tử. Hôm nay tôi nổi nóng quá, không nên đánh cô thành ra thế này”, Vương Hi hổ thẹn nói.
“Cũng do tôi sai, tôi biết anh vẫn luôn nhường nhịn tôi, tôi không nên ra tay với anh nặng như vậy”, Phùng Uyển nói.
“Chân của cô nhỏ quá”, Vương Hi nâng chân của Phùng Uyển lên, ngắm nghía một lát.
“Cỡ 35, mua giày rất khó”, Phùng Uyển nói nhỏ.
Vương Hi xé tất da trên chân của Phùng Uyển xuống, có máu chảy ra, Phùng Uyển không khỏi nắm chặt lấy tay của anh.
“Đau lắm đúng không?”, Vương Hi hỏi.
“Ừ”, sắc mặt của Phùng Uyển trở nên tái nhợt hơn.
Vương Hi nhíu mày nhìn chân của Phùng Uyển một lúc, nghĩ rồi đưa chân của cô lên miệng mình, nhẹ nhàng hút.
Đôi mắt xinh đẹp của Phùng Uyển lập tức trừng lớn, bàn tay bắt lấy Vương Hi nắm càng chặt hơn.