Sức chống trả của Phùng Uyển chỉ ở mức bình thường, nhưng cô có thể cắn môi nhịn đau. Còn Vương Hi đau nhức đành phải buông Phùng Uyển ra, anh tát cô hai phát mạnh.
“Đồ bỉ ổi hèn hạ!”, Phùng Uyển tách Vương Hi ra, cô cảm thấy nơi bị anh nắm giữ đau nhức nóng rát.
| Vương Hi thì khổ sở che đũng quần, trên trán anh toát mồ hôi.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian với một thằng khốn nạn như anh nữa”, Phùng Uyển nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe giá trị đắt đỏ trên cổ tay, đứng dậy định đi ra ngoài.
Vương Hi đột nhiên xông về phía Phùng Uyển, ôm eo của cô lên rồi quăng mạnh ra chỗ khác.
Phịch một tiếng, Phùng Uyển bị Vương Hi quăng mạnh lên chiếc bàn ở cuối góc phòng họp, tay cô vô tình giật màn che máy chiếu xuống.
“Con đàn bà thối tha, Vương Hi tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh như thế này đâu, cô là người đầu tiên đấy. Hôm nay không cưỡng bức cô thì tôi không phải con người!”, Vương Hi thấy vùng dưới thân mình đau kinh khủng, hai mắt anh đó ngầu, dục vọng chiếm hữu đối với Phùng Uyển ngày càng mãnh liệt hơn.
Anh lật đổ chiếc bàn họp nặng hơn 150kg rồi lạnh lùng bước về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển chui ra khỏi tấm màn che, trông thấy đôi mắt đỏ ngầu của Vương Hi mà sợ hãi.
Cô biết bản thân đã chọc giận Vương Hi thật rồi, Vương Hi đã từng làm không ít việc xấu, giờ lại bị cô đánh hơi quá tay nên chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được.
Lúc Vương Hi đi đến trước mặt cô, cô lại đá mạnh một phát vào cẳng chân của anh.
Vương Hi nhịn đau, trên mặt chỉ thể hiện hơi nhức nhối, thân thể cao lớn đứng trước mặt Phùng Uyển vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Phùng Uyển tiếp tục đá chân vào người Vương Hi, anh vẫn chẳng mảy may rung động.
Anh thẳng tay xé áo sơ mi ra, để lộ thân hình cơ bắp săn chắc dũng mãnh như hổ báo.
| Trên ngực anh có mấy vết móng tay cào, vùng eo bụng và cánh tay chằng chịt vết xước, trên mặt cũng chảy máu tươi.
Anh chỉ vào tấm bình phong thủy tinh vỡ vụn,
vào bình phong, tôi để có đụng vỡ nó trước, cô tưởng tôi hèn hạ, cố ý dùng người cô làm lá chắn cho tôi đúng không?”.
“Chẳng lẽ không phải?”, Phùng Uyển hỏi.
“Vương Hi tối kiêu hãnh một đời, là thạc sĩ hai lĩnh vực quản trị kinh doanh và vật lý học công trình, chẳng lẽ không nghĩ đến khả năng hai chúng ta đâm vào bình phong thủy tinh, ai sẽ bị thương nặng hơn khi đáp đất trước sao? Tôi dùng thân người cô đâm vỡ bình phong thủy tinh, nhưng thực chất tôi muốn che chắn các mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống cho cô”, Vương Hi vừa nói, vừa rống lên, rút một mảnh kính vỡ từ sau lưng ra rồi ném mạnh về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển nghiêng đầu tránh theo bản năng, mảnh kính vượt qua tại đập vào bức tường đồng sau cô bỗng chốc vỡ vụn.
“Đồ để tiện, tôi lúc nào cũng suy nghĩ vì các người, góp phần tài sản, bồi thường tính mạng, mà các người không những không chịu hiểu cho tôi, mà còn trách tôi ngu ngốc, thậm chí cho rằng tôi cực kỳ xấu xa. Tôi là cơn ác mộng của tứ đại gia tộc thủ đô và là đối thủ Long Minh nằm mơ cũng muốn giết. Không phải cô rất thích tôi sao? Được, bây giờ tôi thành toàn cho cô, biến cô trở thành người phụ nữ của tôi”, Vương Hi vừa nói, vừa nằm lấy cổ áo của Phùng Uyển.
“Anh điên rồi hả? Tôi không hề thích anh!”, Phùng Uyển hét to.
“Nhưng tôi thích cổ, đến giờ tôi vẫn chưa biết mùi vị loại con gái như cô như thế nào đâu”, Vương Hi cười lạnh, nhấc bổng Phùng Uyển các lên vai.
Phòng họp đã bị hai người họ hủy hoại, khắp nơi đều là ghế ngồi đập phá tàn tạ đến nỗi không còn chỗ đứng trên đất và rất nhiều mảnh thủy tinh vung vãi tung tóe, Vương Hi sải bước vác Phùng Uyển trên vai đi vào văn phòng của mình.
“Anh điên rồi, mau thả tôi ra, anh làm vậy là vị phạm pháp luật, sẽ phải ngồi tù đấy. Nếu anh chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ mời đoàn luật sư giỏi nhất để tố cáo anh, cho anh ngồi tù mọt gông”, Phùng Uyển ở trên vai Vương Hi ra sức giấy giụa.
“Vương Hi tôi từng là tội phạm giết người, tội phạm xã hội đen, lừa đảo vơ vét tài sản và lừa đảo kinh doanh, chọn bừa một tội trong đó cũng đủ án chung thân rồi, còn phải ngại thêm một tội cưỡng hiếp sao?”, Vương Hi đưa Phùng Uyển vào trong phòng của mình.
“Anh làm vậy thấy có lỗi với Diệp Khinh Tuyết không?”, Phùng Uyển sợ hãi, nói một câu chạm vào điểm yếu của Vương Hi.
Vương Hi đang vác Phùng Uyển đứng trước cửa phòng, ngây ra một lúc.
“Cô ấy sắp sinh con rồi, anh làm vậy có xứng với tình yêu cô ấy dành cho anh không?”, Phùng Uyển hỏi.
“Tôi đã đồng ý sẽ chăm sóc cô ấy suốt cả cuộc đời, bây giờ tôi bị Long Minh tính kế, còn không chắc có thể sống được đến ngày mai. Tôi thích lừa người khác, nhưng chưa bao giờ thích lừa gạt Diệp Khinh Tuyết. Nếu tôi đã thất hứa với cô ấy rồi thì cũng chẳng để tâm đến việc khác đầu. Tôi chỉ biết, chuyện hôm nay là do cô gây ra, do cô tự tạo nghiệp”, Vương Hi mang Phùng Uyển vào phòng.
“Thả tôi ra, thả tôi ra”, Phùng Uyển sợ thật rồi, cô ra sức giãy giụa trên vai Vương Hi.
Văn phòng làm việc của Vương Hi rất rộng, diện tích hơn 100 mét vuông, bên trong còn có phòng ngủ và phòng tắm.
Lúc Phùng Uyển cố gắng giãy giụa trên vai Vương Hi, anh mở cửa phòng tắm ra, tàn nhẫn ném cô vào trong.
Phùng Uyển bị ngã lộn tùng phèo xuống đất, cả người choáng váng.
Lúc này, lý trí của Vương Hi đang đứng trên bờ vực sụp đổ, anh đang nằm ở ranh giới của sự biến thái. Kể từ ngày hai mắt nhìn thấy ánh sáng trở lại, anh đã phải chịu đựng áp lực rất lớn.
Trong lòng anh tràn đầy thù hận, không chỉ muốn lật đổ tứ đại gia tộc, mà còn muốn giết chết tên tội phạm quốc tế Ninh thiếu gia đó. Anh đã leo lên đỉnh cao của cuộc đời một lần nữa, nhưng giờ đây đã mất hết tất cả mọi thứ. Phùng Uyển xúc phạm đến anh, khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh mở vòi hoa sen lên, phun nước xối xả vào người Phùng Uyển: “Không phải cô đánh đấm ghế lắm hả? Không phải cô bảo tôi là rác rưởi sao? Sao bây giờ không nói gì nữa?”.
Cơ thể nhỏ bé của Phùng Uyển cuộn lại trong góc nhà tắm, bị Vương Hi xối nước tàn bạo không nói một lời.
“Tiểu mỹ nhân à, cô rất xinh đẹp, cô đã chủ động đến bên tôi thì sao tôi có thể không động lòng chứ? Tôi là một thằng đàn ông bình thường,
mỗi ngày ở gần những người đẹp như cô, trong lòng cũng ngứa ngáy lắm”, Vương Hi càng nhìn càng thấy hứng thú với Phùng Uyển, ôm chặt lấy cô, điên cuồng để lại dấu hôn trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Ánh mắt Phùng Uyển chết lặng, mặc kệ anh lăng nhục thế nào cũng không mở miệng nói.
“Mẹ kiếp, cô là gái mới lớn à? Còn mặc áo hai dây?”, Vương Hi nhìn xuyên thấu áo sơ mi trắng ướt đẫm của Phùng Uyển, không khỏi hưng phấn trong lòng.
Toàn thân Phùng Uyển ướt như chuột lột nhưng vẫn không mở miệng.
Thấy Phùng Uyển không chịu nói, Vương Hi cười khẩy rồi kéo cô ra khỏi phòng tắm, sau đó đem cô đến phòng ngủ và đẩy lên giường. Tiếp theo, anh kéo váy của cô xuống.
Đôi chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp của Phùng Uyển dần dần hiện ra ngay trước mắt Vương Hi.
“Dáng người thấp bé mà chân lại dài thật đấy”, hai mắt Vương Hi đỏ ngầu, nhào lên người Phùng Uyển ra sức hôn hít.
“Không phải cô đánh đấm giỏi lắm sao? Đánh tiếp đi?".
“Không phải cô được xưng là kiều nữ thiên tài ngàn năm có một của thành phố Minh Châu à? Sao không phát biểu bài dạy đời dài dòng của cô đi?".
“Mẹ kiếp..”, Vương Hi vừa chửi loạn xạ, vừa muốn hôn môi của Phùng Uyển.
Khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, anh trông thấy hai mắt Phùng Uyển ửng đỏ, nước mắt từ từ chảy xuống dọc theo khóe mắt của cô.