Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 285: Đối chọi gay gắt




Sau khi nắm lấy bắp chân của Phùng Uyển, thân thể anh trượt dài trên mặt đất, hai chân nhanh chóng kẹp chặt chân cô ta, dùng sức kéo mạnh khiến Phùng Uyển ngã xuống trước mặt anh.

Anh nắm chắc bắp chân của Phùng Uyển bằng cả hai tay, đồng thời nhanh chóng kẹp bằng hai chân của mình, lật người lên cùng Phùng Uyển lăn trên mặt đất vài vòng.

Chiều này gọi là cá sấu lăn vòng.

Hai người đập mạnh vào bức tường của hành lang, trong quá trình này đôi giày cao gót của Phùng Uyển rơi ra, để lộ bàn chân nhỏ nhắn trong đôi tất lụa màu nude.

Phùng Uyển rất gầy, vóc dáng nhỏ nhắn, bàn chân cũng nhỏ và thanh mảnh hơn Diệp Khinh Tuyết và Đồng Thiến. Cô ta cùng Diệp Khinh Tuyết và Đồng Thiên là kiểu con gái khác nhau, trên người cô ta luôn có hương thơm tươi mát sáng khoái, thân hình nhỏ nhắn rất có sức quyến rũ mê hoặc đàn ông.

Vương Hi bây giờ không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp và khí chất cũng như đôi chân của cô ta, anh chỉ muốn khuất phục cô gái này cũng như trả thù vì vừa rồi dám đánh anh.

| Khi Vương Hi và Phùng Uyển đập vào tường, một cánh tay của anh ngay lập tức đặt lên mắt cá chân của Phùng Uyển, đồng thời cánh tay còn lại vòng qua mắt cá chân của mình để khoá khớp cổ chân của cô ta lại.

“Cô cho rằng chỉ có cô mới biết Jiu-Jitsu? Chỉ có cô mới là cao thủ chiến đấu? Rác rưởi! Cô và Long Minh đều là rác rưởi!”, Vương Hi phẫn nộ nhìn Phùng Uyển hét to.

Khi đôi tay Vương Hi dùng sức, gương mặt Phùng Uyển lập tức lộ ra vẻ đau đớn.

“Xin lỗi?”, Vương Hi lạnh lùng nhìn cô ta nói.

“Một trong hai người chúng ta chắc chắn là rác rưởi, nhưng không nhất thiết phải là tôi”, Phùng Uyển đột nhiên ôm lấy cổ chân Vương Hi, cũng ra chiều khoá khớp giống như Vương Hi đã làm.


Cô ta siết chặt hai tay, Vương Hi lập tức hét lớn đau đớn.

Vương Hi bị Phùng Uyển làm cho đau, anh đương nhiên sẽ dùng lực khoá chặt chân cô ta hơn. Phùng Uyển cũng đau, cô ta cũng như anh càng dùng nhiều lực hơn.

Trong quá trình hai người ra đòn kiểm soát lẫn nhau, Vương Hi không ngừng la hét, Phùng Uyển cũng không nhịn được mà rên lên.

Thấy không khuất phục được đối phương, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cả hai bên sẽ thua, hai người lập đức lăn lộn trên mặt đất ngược chiều kim đồng hồ.

Sau khi ăn hơn chục vòng, thân thể hai người lại đập mạnh vào bức tường phía bên kia.

Lúc va vào tường, cả hai nhanh chóng tách ra đồng thời đứng dậy khỏi mặt đất. Cơ thể Phùng Uyển linh hoạt và nhanh hơn Vương Hi.

Vương Hi bên này vừa mới đứng dậy, Phùng Uyển bên kia đã thô bạo đá một quyền vào mặt anh.

Anh bị Phùng Uyển đá ngã ngửa về phía sau, Phùng Uyển cũng bị Vương Hi làm cho có chút choáng váng, cô ta vứt nốt chiếc giày cao gót còn lại đi, chạy chân trần về phía Vương Hi.

Vương Hi vừa mới ngồi dậy thì nhìn thấy Phùng Uyển giơ chân đá về phía cằm anh. Sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi, lập tức ngả người ra phía sau một cách tự nhiên đồng thời nắm lấy chân của Phùng Uyển bằng cả hai tay.

Anh dùng sức kéo làm chân của Phùng Uyển đứng không vững, trực tiếp ngã ngồi lên trên người anh.

“Độ mềm dẻo khá tốt đấy?”, Vương Hi liếm liếm môi ngạc nhiên nhìn cô.

“Biến thái!”, Phùng Uyển giơ tay tát Vương Hi một bạt tai.

Vương Hi nhanh chóng đẩy Phùng Uyển ra, sau đó từ mặt đất đứng dậy. Khi anh đứng dậy, Phùng Uyển bên kia cũng từ từ bò dậy. Tốc độ của Phùng Uyển vẫn nhanh hơn anh, xông tới đấm móc vào xương sườn anh, sau đó tung ra một cú đấm móc về phía cằm.

Vương Hi bị đánh đến hoa mày chóng mặt, giơ tay đấm vào mặt Phùng Uyển.

Vương Hi là một vận động viên chuyên nghiệp, trình độ luyện tập của anh trước mỗi trận đấu rất đáng sợ, anh đã tiến hành rèn luyện sức mạnh, thể lực và khả năng chiến đấu một cách chuyên nghiệp. Phùng Uyển dù có giỏi đến đâu cũng chỉ là một cô gái, không đủ để đánh gục anh bằng một cú đấm.

Khi chiến đấu với Phùng Uyển, sức mạnh của anh khác hẳn.

Cú đấm của anh vô cùng hung ác, mặc dù chỉ dùng 7 phần lực nhưng cũng không phải một cô gái như Phùng Uyển có thể chịu được. Phùng Uyển bị Vương Hi đánh ngã xuống đất, cô ta lắc lắc đầu, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Mẹ kiếp, kỹ năng của tôi không bằng cô. Nhưng nếu đấm bốc, mười Phùng Uyển như cô cũng không phải đối thủ của tôi”, vẻ mặt Vương Hi có chút đắc ý, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.

Anh thấy Phùng Uyển vẫn ngồi dưới đất lắc lắc đầu, ánh mắt thất thần.

“Cô không sao chứ?”, Vương Hi nhận ra mình ra tay quá nặng, liền quỳ xuống kiểm tra vết thương của Phùng Uyển.

“Đầu tôi có chút choáng váng, có cảm giác buồn nôn”, Phùng Uyển cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói với Vương Hi.

“Một cú đấm của tôi có sức mạnh tương đương với 260kg, cô bị tôi đánh trúng sẽ cảm thấy chấn động nhẹ, buồn nôn là phản ứng bình thường”, Vương Hi nói.

“Nhưng tôi vẫn có thể chiến đấu”, Phùng Uyển đột nhiên giơ tay về phía Vương Hi, để lại trên mặt anh bốn vệt máu dài.

“Mẹ kiếp!”, Vương Hi cảm thấy trên mặt đau rát, tức giận gầm lên.

| Lúc anh vùng dậy tìm Phùng Uyển để báo thù, Phùng Uyển đã đứng dậy bỏ chạy trong hoảng loạn. Nhìn thấy Phùng Uyển bỏ chạy, anh sững sờ trong giây lát, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xấu xa.

“Mẹ kiếp, đáng lẽ tôi không muốn quan tâm đến cô, nhưng cô cứ muốn chọc tức tôi. Hôm nay tôi không chỉ đánh cô, còn phải chiếm được cô nữa”, Vương Hi cầm một điếu thuốc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, sau đó chạy theo hướng Phùng Uyển vừa chạy.

Lúc này Vương Hi đã thật sự buông thả rồi anh và Phùng Uyển cũng không phải chưa từng làm, trước đây khi chơi bài với đám thiếu gia cũng thiếu chút nữa đầu hàng trước Phùng Uyển một

lân.

Trong lòng anh đột nhiên nảy sinh hứng thú với Phùng Uyển, Phùng Uyển đã cướp đi công ty của anh và làm anh bị thương, cô lại là một tiểu mỹ nhân có tính cách lạnh lùng, rất dễ khiến đàn ông nảy sinh cảm giác muốn chiếm hữu, anh quyết định trước khi chết làm hại Phùng Uyển một lần.

| Thế giới của anh bây giờ hoàn toàn hỗn loạn.

Đối với một người sắp chết, đã không còn quan tâm đến lễ nghi, đạo đức và lịch sự nữa.

Anh nhìn vào đồng hồ, đã là 12 giờ đêm, là thời điểm tốt để làm việc đó.

Toàn bộ trụ sở công ty vốn đầu tư Quang Phục yên lặng, tất cả các cánh cửa trong hành lang đã được đóng lại.

Vương Hi cố ý làm cho Phùng Uyển hoảng sợ, cầm điếu thuốc với vẻ mặt tự mãn, gõ nhẹ vào mỗi cánh cửa anh đi qua: “Phùng Uyển, tôi không muốn chọc cô, là cô cứ cố tình trêu tôi. Cô thích tối đúng không? Vẫn nhớ đến chuyện lần trước khi chúng ta chơi đánh bài đúng không? Cô muốn trở thành người phụ nữ của tôi? Được thôi, tôi sẽ cho cô toại nguyện, thật muốn xé rách đổi tất màu nude của cô, nhìn thấy cảnh cô phải nịnh bợ lấy lòng tôi”.

“Vương Hi, anh điên rồi”, Phùng Uyển trốn vào trong một căn phòng phía xa lạnh lùng nói.

“Tôi không điện, tôi rất tỉnh táo. Tôi muốn chiếm đoạt cô, biến cô thành người phụ nữ của tôi trước khi chết. Cô cướp công ty của tôi, tôi đoạt lấy cô, như vậy không phải vừa hay sao?”, Vương Hi nhếch mép cười, bước vào căn phòng nơi Phùng Uyển đang ẩn náu.

Rầm một tiếng, anh bị một vật nặng nào đó ném trúng, máu mũi nhanh chóng chảy xuống, anh vứt điếu thuốc xuống đất, ngồi xổm trên đất ôm mũi.

Sau đó anh nhìn thấy Phùng Uyển cầm gậy thể thao liều mạng lao vào đánh anh, anh bị Phùng Uyển đánh cho rất đau, trượt chân bò trên mặt đất, khi anh đứng được dậy thì hoảng sợ chạy về phía trước.

“Mẹ kiếp, không phải anh muốn có được tôi sao? Anh đến đây, thân thể tôi cho anh, làm ơn xe đôi tất màu nude ra giúp tôi”, Phùng Uyển bị Vương Hi làm cho tức giận, cô ta ôm gậy thể thao hung hãn đuổi theo Vương Hi và đánh mạnh.

“Người đàn bà điên, tôi không thèm quan tâm đến cô”, Vương Hi quay đầu bối rối nhìn cô ta, vội vàng chạy vào phòng họp đang mở cửa.