Theo Hầu Đình Uy thấy, bây giờ Tần Thư Hào đã một bước lên mây, địa vị hiện tại của hắn ở thành phố Minh Hải giống như thần vậy. Nếu Tần Thư Hào muốn gây rắc rối cho ai, chắc không ai có thể chịu nổi.
Tần Thư Hào đúng là cũng rất có bản lĩnh, ngoại trừ Vương Hi và những thân tín bên cạnh Vương Hi hắn không dám trêu chọc, thì hắn có thể diệt bất kỳ học viên nào trong lớp đào tạo và Hầu Đình Uy trong nháy mắt.
Bây giờ Vương Hi danh vọng lừng lẫy lắm rồi, anh cũng tiện thể giúp cấp dưới bên cạnh mình một chút. Năm ngoái, Diệp Dục Hàn đạt danh hiệu top 10 thanh niên xuất sắc của thành phố Minh Hải, Thẩm Giai Dao cũng đạt được danh hiệu người đại diện doanh nghiệp xuất sắc nhất của tỉnh. Lúc trước anh thấy Tần Thư Hào suy sụp tinh thần vì bị Đồng Thiến gây thương tích nên đã sắp xếp lớp đào tạo đại biểu nhân dân lần này cho hắn.
Hy vọng Tần Thư Hào giành được vinh dự, có thể về nhà hãnh diện với cha mẹ làm rạng danh tổ tông.
Vương Hi có thể nào cũng không ngờ được, Hầu Đình Uy lại là cấp dưới của Tần Thư Hào, còn vinh dự vì được Tần Thư Hào dạy bảo.
“Vương Hi, anh nghĩ xem lát nữa phải quỳ xuống cầu xin Tần Thư Hào như thế nào đi”, Hầu Đình Uy cười đểu một tiếng, dẫn theo đám thủ hạ ngồi ở một bên.
“Sao mấy người này quái lạ thế nhỉ, họ nói gì vậy, sao tôi chẳng hiểu gì hết?”, Đường Ninh nhíu mày hỏi.
“Không có gì, có thể bọn họ trông thấy tôi nên phấn khích quá, không nhịn được nói vớ vẩn thôi”, Vương Hi cười nói.
“Bây giờ mấy người này giàu rồi, nhưng bọn họ chỉ giàu mà không có văn hóa, danh hiệu đại biểu nhân dân của bọn họ, tôi có thể tước đi bất cứ lúc nào”, Đường Ninh nói.
“Tôi có thể tước đi không?”, Vương Hi hỏi.
“Tất nhiên có thể, giờ bọn họ còn chưa chính thức được chọn đâu, chỉ cần trong quá trình đào tạo biểu hiện không tốt, anh hoàn toàn có thể khai trừ bọn họ”, Đường Ninh nói.
“Ừ”, Vương Hi dập tắt diếu thuốc trong tay.
“Tên cặn bã đó tưởng bản thân là cái gì chứ, lớp đào tạo này do anh ta mở sao? Vậy mà dám hút thuốc ở trong phòng ăn, thật là quá đáng”, Hầu Đình Uy ngồi cùng đám thủ hạ, lạnh lùng nhìn Vương Hi.
“Anh ta dám hút thuốc thì chúng ta cũng dám, chúng ta cùng nhau hút thuốc cho anh ta sặc chết”, đám thủ hạ của Hầu Đình Uy nhao nhao đốt thuốc lên.
“Mấy người đang làm cái gì vậy?”, Đường Ninh ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, không khỏi ho sù sụ.
“Cô Đường, chúng tôi đang học hút thuốc theo anh ta!”, đám thủ hạ của Hầu Đình Uy oái oăm nói.
“Xem tấm gương từ anh mà ra này”, Đường Ninh bực mình nhìn Vương Hi.
“Sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này? Không lẽ là đến học giống chúng ta?”, Hầu Đình Uy cảm thấy có gì đó không đúng.
“Có lẽ là học viên giống chúng ta. Anh xem chỗ Đường Ninh để hai cái túi kìa, có thể hôm nay anh ta không đến, buổi tối đến để xin lỗi Đường Ninh”, một tên thủ hạ phân tích.
“Thì ra anh ta là học viên giống chúng ta, vậy hai ngày nay anh ta học chung với chúng ta, chẳng phải là muốn bị chúng ta bắt nạt sao?”, Hầu Đình Uy cười.
“Thủ hạ của anh ta không có ở đây, chúng ta có thể đánh anh ta một trận”, tên thủ hạ cười xấu xa.
Lúc Hầu Đình Uy nói chuyện cùng đám thủ hạ, Tần Thư Hào dẫn theo một đoàn học viên đến.
Mười mấy ngày không gặp, Vương Hi thấy Tần Thư Hào sau khi rời xa anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, trong nụ cười tự tin điềm tĩnh mang theo tinh thần hăng hái.
Hắn dẫn theo một đoàn bao gồm những người đàn ông thành đạt, chững chạc và những người phụ nữ xinh đẹp.
Lúc những người này cùng hắn bước vào, nhỏ giọng rỉ tai với hắn, Tần Thư Hào chỉ bật cười sang sảng.
“Anh Tần đến rồi!”, Hầu Đình Uy và đám thủ hạ hớn hở, chạy về phía Tần Thư Hào như chó vẫy chủ.
“Anh Tần!”, Hầu Đình Uy gọi một tiếng, chăm chú vào Tần Thư Hào.
“Tiểu Hầu à, ngoan lắm”, trong mắt Tần Thư Hào hiện lên ý cười bình dị thân thiết, nhẹ nhàng xoa đầu Hầu Đình Uy.
Hầu Đình Uy cũng chạc tuổi hắn, có thể được chính miệng nhân vật lớn như Tần Thư Hào gọi một tiếng “Tiểu Hầu”, trên mặt anh ta nở nụ cười tràn đầy sung sướng.
“Anh Tần, tối em mời anh ăn cơm nhé. Đặt sẵn phòng rồi, chỉ đợi cô Đường kiểm tra xong rồi đi”, Hầu Đình Uy cười hì hì, nói.
“Buổi tối chắc không có thời gian”, Tần Thư Hào nhìn chiếc đồng hồ Rolex trị giá hàng triệu trên tay, mắt liếc trộm người đẹp gợi cảm bên cạnh.
“Giám đốc Tần người ta là nhân vật lớn, một phút đáng giá ngàn vàng, làm gì có thời gian uống rượu với nhân vật nhỏ bé như cậu, giám đốc bận làm việc lớn rồi”, người đẹp cười nói.
“Vẫn là Tiểu Dương hiểu tôi nhất”, Tần Thư Hào nhướn mày lên, nở nụ cười hòa nhã.
“Giám đốc Tần, tôi nay anh muốn ăn gì, em chiều anh hết”, người đẹp ưỡn ẹo nhoài người về phía Tần Thư Hào cứ như không có xương.
“Đang đông người, ảnh hưởng xấu, đừng có vớ vẩn”, Tần Thư Hào lấy một điếu thuốc từ trong người ra.
“Anh Tần, để em châm lửa cho anh”, Hầu Đình Uy nhanh chóng lấy bật lửa ra.
“Tên Tần Thư Hào này, sau khi phất lên, cũng oai phong phết nhỉ”, Đường Ninh nhìn mà bực mình.
“Quen sĩ diện thì tự khắc sẽ trầm ổn thôi”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Nếu anh không có ở đây, có lẽ không ai trấn áp được bọn họ, ngày mai anh dạy dỗ bọn họ một chút đi”, Đường Ninh khẽ thở dài.
“Tôi sẽ làm”, Vương Hi nói.
“Buổi tối tôi sẽ không đến điểm danh, Tiểu Hầu, trong lớp đào tạo lần này, trừ tôi địa vị cao nhất ra thì chính là cậu, cậu điểm danh hộ tôi, giữ trật tự trong lớp thật tốt, đừng để cô Đường Ninh không hài lòng. Người ta là quan chức đấy, muốn xử chúng ta rất dễ dàng, đợt tuyển chọn đại biểu lần này cậu đừng kiêu ngạo quá, khiêm tốn một chút”, Tần Thư Hào nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hầu Đình Uy, nói.
“Anh Tần, anh yên tâm, em nhất định sẽ giữ trật tự thật tốt”, Hầu Đình Uy nói.
“Vậy được, thế nhé, tôi phải đi đây. Tiểu Dương nghe nói tôi về thành phố Minh Hải tham gia lớp đào tạo, cô ấy rất ngưỡng mộ tài hoa của tôi, luôn muốn học hỏi từ tôi, nên lần này đặc biệt đến tìm tôi để chỉ dạy cho cô ấy”, Tần Thư Hào nói.
“Giám đốc Tần, đến lúc học rồi”, trong mắt người đẹp gợi cảm tràn đầy hưng phấn.
Hiện giờ tiền lương của Tần Thư Hào ở công ty vốn đầu tư Quang Phục không hề ít. Lương 1 năm 80 triệu, trước đây hắn đánh cược với Vương Hi nói rằng không cần cổ phần, nếu mối làm ăn của Vương Hi thành công thì chỉ cần cho hắn một phần lương là được. Vì vậy, Vương Hi thực hiện lời hứa với hắn, cho hắn 80 triệu tiền lương một năm mà không cho hắn cổ phiếu.
Nhưng Tần Thư Hào cũng có thực quyền ở Quang Phục và quản lý toàn bộ công ty W-1, với năng lực của hắn, có vài cô em xinh đẹp gợi cảm bên cạnh rất đỗi bình thường.
“Anh Tần, em có việc cần anh giúp đỡ”, trông thấy Tần Thư Hào sắp đi, Hầu Đình Uy vội vã cản hắn lại.
“Có chuyện gì?”, Tần Thư Hào hỏi.
“Anh xem cổ của em này, hai ngày trước bị người ta đánh”, Hầu Đình Uy chỉ tay vào vải băng trên cổ của mình.
“Có mỗi chuyện này thôi à? Đại ca Hàn Thiếu Kiệt trong tỉnh là đàn anh của tôi, để tôi bảo anh ấy giúp cậu giải quyết”, Tần Thư Hào cười nói.
“Bây giờ người đó đến rồi”, Hầu Đình Uy nói.
“Ở đâu?”, Tần Thư Hào hỏi.
“Kia kìa”, Hầu Đình Uy chỉ tay đúng vào Vương Hi trong đám người.
Tần Thư Hào nhìn về phía Hầu Đình Uy chỉ tay, trông thấy Vương Hi thì ngã xuống đất “phịch” một tiếng.