Hầu Đình Uy không ngờ rằng Đồng Thiến, người vừa nãy vẫn còn đòi tiền anh, bây giờ lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy.
“Người đẹp, lời cô nói có phải có chút quá đáng không?”, Hầu Đình Uy không khỏi xị mặt, lạnh lùng nhìn Đồng Thiến.
Đồng Thiến mặc kệ hắn ta, ánh mắt trầm xuống.
“Hôm qua tôi gửi cho cô 10 lì xì hai ngàn tệ, cô nhận hết rồi. Giờ cô nói chuyện với tôi như thế là có ý gì?”, Hầu Đình Uy hỏi.
Đồng Thiến không trả lời, cầm điện thoại lên, đôi tay ngọc nhanh chóng lướt trên bàn phím, trực tiếp chuyển cho Hầu Đình Uy 10 cái lì xì hai mươi ngàn tệ.
“Đây là phí phúc lợi của anh, cầm số tiền này rồi đi đi”, Đồng Thiến nói.
“Mẹ kiếp, cô cmn dùng tiền nhục mạ tôi sao?”, lời nói của Hầu Đình Uy có chút khó nghe.
“Người anh em, đây là phó chủ tịch của chúng tôi, tạm thời làm thư ký của sếp tôi mà thôi, cậu đừng coi cô ấy như một cấp dưới bình thường, người ta giàu hơn cậu rất nhiều, lương một năm của cô ấy thậm chí còn nhiều hơn tiền mà cậu kinh doanh riêng kiếm được đấy”, Doãn Tâm uể oải cười nói.
“Cmn, cái gì mà phó chủ tịch, tôi chỉ biết, Hàn Thiếu Kiệt đã đi lên tỉnh, nhà họ Diệp chuyển đến thủ đô, bây giờ Hầu Đình Uy tôi là người lớn nhất ở thành phố Minh Hải”, Hầu Đình Uy lạnh lùng liếc nhìn Doãn Tâm, sau đó hắn lắm lấy cổ tay mảnh mai trắng như tuyết của Đồng Thiến nói: “Đi cùng tôi, cô nhận tiền rồi thì phải là người của tôi. Hầu Đình Uy tôi muốn gì là phải có bằng được, chưa bao giờ thất bại cả”.
“Doãn Tâm, hắn ta bắt nạt tôi”, Đồng Thiến mặt không cảm xúc nói.
“Làm gì vậy? Tự mình gây ra rắc rối, giờ lại muốn tôi giúp cô dọn dẹp”, Doãn Tâm đứng lên với vẻ mặt bất lực.
“Thằng khốn, muốn đánh nhau à?”, thủ hạ của Hầu Đình Uy lập tức đứng dậy.
“Đánh nhau, ai trong các người có thể là đối thủ của tôi chứ?”, Doãn Tâm tuỳ ý ngoáy lỗ tai nói.
“Người phụ nữ này tôi nhất định phải có được, nếu anh dám ngăn cản tôi, tôi cũng không ngại để thủ hạ của mình đánh chết anh”, Hầu Đình Uy lạnh lùng nói.
“Vậy sao?”, Doãn Tâm nhẹ nhàng chỉ tay về phía Hầu Đình Uy.
Khuôn mặt của Hầu Đình Uy nhanh chóng thay đổi.
Hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy thủ đoạn của Doãn Tâm, cũng không biết tại sao trong tay Doãn Tâm lại có thêm một chiếc đũa, trực tiếp hướng chiếc đũa vào cổ họng hắn.
Hắn cảm thấy cổ họng mình có chút đau rát.
“Bây giờ tôi đang là người giàu nhất của thành phố Minh Hải, tôi không tin anh dám làm hại tôi…”, vẻ mặt Hầu Đình Uy tái nhợt nói.
“Hàn Lâm Nhi, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Trần Tử Phong đám người này e rằng đều chết hết rồi”, Doãn Tâm cười cười, dùng lực chỉ tay về phía trước.
Máu tươi ở cổ họng Hầu Đình Uy lập tức chảy xuống.
“Cm nhà nó, đi chết đi!”, vẻ mặt thủ hạ Hầu Đình Uy lập tức thay đổi, hét lên một tiếng xông về phía Doãn Tâm.
“Không thấy quan tài không đổ lệ”, Doãn Tâm lạnh lùng nói.
Anh nhanh chóng xua tay, một chiếc đũa đã cắm thẳng vào vai một tên thủ hạ của Hầu Đình Uy.
Lại nhẹ nhàng đẩy Đồng Thiến sang một bên, cầm một chai rượu vang trên bàn lên, hung hãn đập vào đầu một tên khác.
Bốp một tiếng, chai rượu vang nổ tung, những mảnh vỡ của chai rượu lập tức văng vào mắt tên thủ hạ thứ ba của Hầu Đình Uy, rượu trong chai bắn tung toé lên mặt hắn.
Trước khi anh ta chĩa phần cổ chai vào tên thủ hạ thứ tư của Hầu Đình Uy, người này đã ngã xuống đất vì sợ hãi, người cuối cùng nhấc chiếc ghế lên rồi lại rùng mình đặt lại xuống đất.
“20 triệu của giám đốc Đồng để lại cho các người mua thuốc, nhanh đến bệnh viện chữa trị đi”, Doãn Tâm tiện tay dùng cổ chai rạch lên cổ Hầu Đình Uy, da cổ hắn nhanh chóng bị cắt một đường, máu tươi theo đó mà chảy xuống.
“Mẹ nó, anh cứ đợi đấy”, Hầu Đình Uy suýt khóc khi bị Doãn Tâm cứa cổ, mặt tái đi vì sợ hãi, ôm chặt lấy cái cổ đang chảy máu mà bỏ chạy.
“Thưa anh, các anh không thể đánh nhau ở đây, đây là nơi công cộng”, một người quản lý với vẻ mặt khó coi chạy đến bên Doãn Tâm và nói.
“Hôm nay chúng tôi bao lại toàn bộ nhà hàng của khách sạn này”, Doãn Tâm lấy trên người ra một tấm séc, viết lên đó số tiền hai triệu: “Bây giờ đây là nơi riêng tư rồi, không phải nơi công cộng nữa chứ?”
“Vâng ạ, vâng ạ...”, người giám đốc nhìn cử chỉ phóng khoáng của Doãn Tâm, thận trọng gật đầu cầm lấy tờ séc.
Vài người phục vụ lặng lẽ bước tới quét dọn.
“Giám đốc Đồng, hai triệu vừa rồi là tiêu cho cô, số tiền này cô phải trả lại cho tôi đấy nhé, nếu không vợ tôi kiểm tra tài khoản biết được, lại tưởng tôi làm gì đó ở bên ngoài”, Doãn Tâm đưa Đồng Thiến qua một bên, ngồi trước mặt Đồng Thiến nhếch môi nói.
“Tôi sẽ trả tiền cho anh, xin lỗi nhé, gây rắc rối cho anh rồi”, đôi mắt Đồng Thiến hơi đỏ, ngồi trước mặt Doãn Tâm thì thầm nói nhỏ.
“Cần gì phải như thế? Cô thích cậu ta, cậu ta lại không thích cô. Người ta đã có vợ rồi, làm sao có thể ở bên cô được chứ? Diệp Khinh Tuyết tốt với cậu ta như vậy, cô không cảm thấy có lỗi nếu như phá hoại quan hệ của hai người họ sao?”, Doãn Tâm cau mày hỏi.
“Nhưng tôi thật sự rất thích anh ấy, từ ngày đầu tiên bước vào giới kinh doanh tôi đã biết tên anh ấy. Tôi ngưỡng mộ anh ất từ rất lâu rồi, sẽ không có ai trung thành với anh ấy hơn tôi”, quầng mắt Đồng Thiến càng ngày càng hồng lên.
“Xem ra chúng ta giống nhau rồi, đều là cao thủ bị cậu ta thu hút. Chính vì sự chính trực ấy mà cô thích cậu ta hơn đúng không?”, Doãn Tâm hỏi.
“Tôi hi vọng anh ấy đểu cáng một chút, cho dù không có danh phận, tôi cũng nguyện ý đi theo anh ấy”, Đồng Thiến nhìn thật đáng thương.
“Cô đã hèn mọn như vậy, tôi thật không có cách nào an ủi cô nữa”, Doãn Tâm cười gằn nói.
“Vừa rồi khiến anh ấy không vui, tôi cũng rất buồn”, Đồng Thiến nhẹ nhàng dụi mắt.
“Kệ đi, chúng ta đi massage nào, thư giãn một chút, tôi mời cô, đừng nghĩ về chuyện này nữa. Biết đâu một ngày nào đó cô sẽ gặp được người còn tốt hơn cậu ta, làm cô thay lòng đổi dạ thì sao”, Doãn Tâm nhẹ ôm lấy Đồng Thiến, để Đồng Thiến nằm trên vai mình, thì thầm an ủi cô.
“Cảm ơn anh Doãn Tâm”, Đồng Thiến tủi thân bật khóc.
“Không sao, đi thôi, tôi đưa cô đi massage, chúng ta pha một ấm trà, vừa uống vừa nói chuyện. Thật ra tôi cũng vẫn còn lưu luyến không quên với ngôi sao nhỏ ba năm trước”, Doãn Tâm đỡ Đồng Thiến dậy.
Vương Hi và Triệu Phi Nhi ngồi với nhau, ngoài mặt như đang tán gẫu, nhưng trong lòng anh luôn để ý đến tình hình của Đồng Thiến.
“Đã lâu không gặp anh, phát hiện có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Phòng khách sạn của em rất lớn, chi bằng chúng ta về đó vừa uống rượu vừa tán gẫu”, Triệu Phi Nhi bắt đầu tấn công Vương Hi.
“Được thôi”, Vương Hi lơ đãng trả lời.
“Chúng ta đi thôi”, Triệu Phi Nhi kéo tay Vương Hi.
“Đi đâu?”, Vương Hi hỏi.
“Đi về khách sạn của em chứ đi đâu”, Triệu Phi Nhi ngạc nhiên nói.
“Đi đến khách sạn của em làm gì? Xin lỗi, anh có chút chuyện, đi trước nhé”, Vương Hi vẫn luôn nhìn về phía Đồng Thiến, thấy Đồng Thiến rời đi bèn vội vã từ biệt Triệu Phi Nhi.
Sau khi Vương Hi rời đi, một đám lớn các tay săn ảnh cải trang thành người thường bước tới.
“Chị Phi Nhi, Vương Kiêu Nam hình như không có hứng thú gì với chị thì phải?”, các tay săn ảnh loay hoay với máy ảnh trên tay, họ trông có vẻ thất vọng khi không chụp được tấm ảnh quan trọng nào.
“Không thể nào, anh ấy thích tôi nhất, chỉ cần tôi gợi ý một chút, anh ấy nhất định sẽ yêu tôi điên cuồng, có lẽ vừa rồi những gì tôi ám chỉ chưa đủ rõ ràng”, Triệu Phi Nhi tự tin nói.