Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 263: Át chủ bài của Ninh thiếu gia




Trưa ngày hôm sau khi Vương Hi tỉnh dậy, anh cảm thấy miệng khô khốc, đầu thì đau kinh khủng. Liếc nhìn người phụ nữ trắng trẻo sạch sẽ bên cạnh, anh nhẹ nhàng chạm vào và hôn lên vai người phụ nữ ấy, sau đó vui vẻ nhớ lại điều gì đó.

Từ sau khi Diệp Khinh Tuyết mang thai, đã rất lâu rồi anh không được ngủ thoải mái như vậy.

Anh chớp chớp mắt cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên đẩy người phụ nữ kia xuống giường.

“Cô là ai!?”, Vương Hi cảnh giác hỏi.

Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, khi thấy người phụ nữ nằm bên cạnh thì theo bản năng ôm cô ta vào lòng. Người phụ nữ này có dáng người rất đẹp, làn da trắng mịn, anh cứ nghĩ đó là vợ anh Diệp Khinh Tuyết.

Cho đến lúc nhớ ra Diệp Khinh Tuyết đang mang thai, cô ấy bây giờ béo lên không ít, anh mới nhận ra mình đã làm gì.

Ngay sau đó, người phụ nữ ngồi dậy.

Những gì Vương Hi nhìn thấy là một gương mặt mộc trong sáng và bờ vai trắng nõn nà.

Là Đồng Thiến.

“Anh đẩy tôi làm gì? Hôm qua là tôi chăm sóc cho anh khi anh say rượu”, Đồng Thiến có chút tức giận khi bị Vương Hi đánh thức.

“Không phải tôi đã nói không muốn làm chuyện đó với cô sao? Cô cmn chạy đến phòng tôi làm gì?”, vẻ mặt Vương Hi đầy kinh ngạc, không nhịn được mà nói tục.

Hiện tại trong lòng anh cực kỳ hận Đồng Thiến, anh hận cô ta làm anh có lỗi với Diệp Khinh Tuyết.

Ban đầu anh có ấn tượng khá tốt về cô gái này, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào nữa.


“Mẹ kiếp, chăm sóc anh là lỗi của tôi à?”, Đồng Thiến không khỏi bực mình khi Vương Hi mắng cô ta.

Cô ta nhanh chóng đứng dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một chiếc móc treo quần áo.

“Cô làm gì?”, Vương Hi cau mày nhìn theo.

Đồng Thiến dùng móc quần áo đánh mạnh vào người Vương Hi.

“Mẹ nó!”, Vương Hi tức giận đến mức lập tức đứng dậy, bắt lấy tay của Đồng Thiến mà hét lên: “Cô điên à? Cô muốn làm gì?”

“Anh có biết trò chơi trừng phạt là gì không? Chính là chỉ phạt không có yêu. Tối qua tôi thấy anh uống say, bèn chăm sóc anh giúp anh lau người. Thấy cơ bắp của anh rất gợi cảm nên mới nằm bên cạnh anh để ngắm nhìn một chút. Kết quả anh uống say rồi ôm tôi muốn làm nhục tôi, tôi cố gắng vùng vẫy mới thoát được khỏi nanh vuốt của anh. Con m* nhà anh, Đồng Thiến tôi là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Cho dù tôi muốn làm gì với anh, cũng phải nói rõ ràng xong mới làm được”, Đồng Thiến phẫn nộ nhìn Vương Hi.

“Ý cô là hai chúng ta không làm gì cả?”, Vương Hi chớp mắt hỏi.

“Anh bàn giao lại công ty, nhưng giám đốc Diệp sắp sinh rồi, cô ấy chắc chắn không có thời gian quan tâm đến công ty. Tôi tạm thời làm nữ thư ký của anh, hôm qua tôi đến đây tìm anh. Công ty mỗi ngày đều rất bận, đại cục vẫn cần anh làm chủ. Tôi sẽ theo anh trong khoảng thời gian này, phản hồi lại tình hình của công ty cho anh”, Đồng Thiến nói.

Nói xong, Đồng Thiến lại lấy điện thoại của Vương Hi ra: “Nhìn xem, hôm qua công ty gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, anh không nghe một cuộc nào cả. Hôm qua anh uống quá nhiều, bên cạnh cần phải có người nhắc nhở anh những việc xảy ra trong công ty”.

“Ra là vậy, tôi biết rồi”, Vương Hi nằm lại trên giường và xoa bóp cái đầu đang nôn nao của mình.

“Tôi đi tắm đây”, Đồng Thiến trực tiếp cởi áo hai dây của mình ra, đi vào phòng tắm.

“…”, Vương Hi…

Mặc dù anh và Đồng Thiến không phát sinh chuyện gì, nhưng cứ cảm thấy hình như anh và cô ta đã làm chuyện gì đó không đúng.

Đồng Thiến luôn nguỵ trang để anh mắc lỗi.

Một tiếng sau, Vương Hi và Đồng Thiến đến trung tâm thương mại ăn cơm, sau đó cùng nhau đi mua quần áo. Thời gian gần đây anh không phải đi làm, ngày nào cũng mặc vest cảm thấy không thoải mái lắm. Đồng Thiến cũng không thể mặc trang phục công sở mỗi ngày và đi theo bên cạnh anh, như vậy dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Vương Hi mua một vài bộ đồ thể thao, Đồng Thiến cũng mua một số mẫu quần áo thời thượng của con gái.

Hai người cùng nhau đi dạo, nhìn có vẻ không giống những tinh anh trong thương giới, giống như một đôi tình nhân vừa mới tốt nghiệp hơn.

“Không ngờ cô mặc quần áo bình thường cũng rất đẹp”, Vương Hi liếc nhìn Đồng Thiến nói.

“Anh cũng khá đẹp trai đó”, Đồng Thiến bĩu môi nói.

“Tính cách thay đổi một chút sẽ càng tuyệt hơn”, Vương Hi nói.

“Tôi chỉ như vậy với một mình anh”, Đồng Thiến nói.

“Uhm”, Vương Hi nói.

“Giám đốc Vương, anh có bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ tìm được bạn trai, kết hôn và lập gia đình riêng không?”, Đồng Thiến nói.

“Tôi sẽ tặng cô một chiếc Rolls Royce làm quà”, Vương Hi nói.

“Vậy bây giờ chúng ta là gì? Tôi cởi đồ trước mặt anh, thỉnh thoảng ngồi trong lòng anh, anh không cảm thấy đang có lỗi với vợ mình sao? Ngày mà tôi kết hôn, anh sẽ xuất hiện với tư cách sếp của tôi, như vậy không phải đang làm nhục chồng tôi sao?”, Đồng Thiến hỏi.

“Chúng ta có thể chỉ làm bạn bè bình thường thôi không? Không giống như trước đây? Tôi chưa bao giờ ám chỉ cô, nhưng cô luôn như vậy. Cô có biết làm như vậy đối với tôi rất nguy hiểm không. Nếu bị phóng viên chụp được, sẽ đẩy tôi vào chảo lửa? Diệp Khinh Tuyết đối với cô không tồi, cô lại luôn quyến rũ tôi, cô xứng với Diệp Khinh Tuyết sao?”, Vương Hi càu mày hỏi.

“Nhưng tôi thật sự thích anh, cho dù không có danh phận, tôi cũng nguyện làm người phụ nữ của anh”, quanh mắt của Đồng Thiến bắt đầu ửng hồng.

“Điều tuyệt vời nhất trên đời này đối với tôi là Diệp Khinh Tuyết, tôi không muốn có lỗi với cô ấy”, Vương Hi quay mặt đi.

“Vậy có thể ôm tôi như một người bạn tốt không? Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa”, Đồng Thiến nhìn có chút đáng thương.

“Ừ”, Vương Hi ôm Đồng Thiến một cách qua loa.

Đồng Thiến thích Vương Hi, nhưng lại không có được tình yêu của anh, trong lòng rất buồn bực. Nhưng cô ta không hề biết rằng bây giờ mình đã có địa vị rất cao trong lòng anh, cô đã bỏ xa tất cả các cô gái khác để chiếm vị trí thứ hai.

Ngoại hình và nhan sắc của cô gái này này chỉ đứng sau Diệp Khinh Tuyết mà thôi.

Vương Hi cũng rất thích cô ta, chỉ là anh không thể làm vậy.



Nhà họ Long tại thành phố Minh Châu.

“Mẹ nó, ảnh hưởng của Vương Hi tại phía Bắc quá lớn, chúng tôi suýt chút nữa đã bị hắn giết rồi!”, Long Minh tức giận khi nhớ lại chuyện hôm qua, trong đời mình hắn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy, Vương Hi đã hai lần liên tiếp gài bẫy hắn.

“Hắn ta còn sỉ nhục tôi, đá vào mông tôi, một đạp này tôi nhất đình phải đòi lại bằng được”, Long Minh nghĩ ngợi rồi nói.

“Đôi cánh của Vương Hi càng ngày càng cứng cáp hơn rồi”, Tần Thiếu Du nhàn nhạt nói.

“Hắn và chúng ta, thế lực của ai lớn hơn?”, Long Minh hỏi.

“Đương nhiên là chúng ta”, Tần Thiếu Du cười nói: “Chỉ là nếu như chúng ta công khai tấn công hắn, sẽ gây chấn động Hoa Hạ, đến lúc ấy chúng ta chỉ còn cách trốn ra nước ngoài thôi”.

“Bây giờ tôi càng ngày càng muốn giết hắn, chỉ cần giết được hắn, tôi tình nguyện thuê một binh đoàn lính đánh thuê bắn chết hắn trên đường phố, cho dù bị bên trên nghi ngờ phải trốn ra nước ngoài cũng không hề gì”, Long Minh nói.

“Ninh thiếu gia, anh nghĩ như thế nào về chuyện này?”, Tần Thiếu Du cười cười, nhìn về phía người đàn ông trung niên với khuôn mặt tái nhợt.

Người đàn ông này sắc mặt nhợt nhạt, thân thể cũng vậy. Anh ta rất gầy, trông không cao lắm, mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi màu xanh ngồi trên sô pha, đeo một cặp kính vàng.

“Có rất nhiều cách để giết một người, hoặc là thể xác hoặc là tinh thần, tôi nghe nói Vương Hi rất yêu vợ mình đúng không? Nếu chúng ta làm cho hai vợ chồng hắn li hôn, hắn ta có vực dậy được không nhỉ?”, Ninh thiếu gia châm một điếu xì gà, nhìn mông lung về phía trước.

“Phải làm sao để bọn họ li hôn?”, Tần Thiếu Du hỏi.

“Triệu Phi Nhi, tất cả những gì cô có được ngày hôm nay đều do tôi cho cô, cô và Vương Hi đã từng có tình cảm với nhau đúng không? Việc này giao cho cô, cô phải làm cho tốt”, Ninh thiếu gia nhìn cô gái xinh đẹp phía bên cạnh.

“Vâng”, Triệu Phi Nhi khẽ gật đầu.