“Ông nội, bà nội, hai người làm như vậy sao cháu đỡ nổi?”, Vương Hi ngồi trên ghế văn phòng châm một điếu thuốc, trong mắt hiện lên sự khó xử.
Anh liếc mắt qua Lâm Khả Hân, không biết vì sao ngày càng thấy ghét, cảm giác cô ta giống như một con ruồi nhặng khiến người ta kinh tởm.
Lúc này anh chẳng còn chút tình cảm nào với Lâm Khả Hân nữa.
Giống như người yêu sau rất nhiều lần chia tay.
Lạnh nhạt, rẻ rúng…
Trong quá trình thay đổi của hai bên, tất cả tình cảm đã hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn lại sự chán ghét.
“Hi à, cứu anh cả của cháu được không? Ông bà đều biết chuyện lần trước, là cháu đã giúp nhà họ Lý nên họ mới yên ổn. Cháu có thể tiếp xúc với Triệu đại tiểu thư, chuyện này vì cô ấy mà ra. Chỉ cần cháu thuyết phục Triệu đại tiểu thư, anh cả cháu chắc chắn có thể ra tù, cháu nói đỡ vài câu tha cho nó được không?”, lão phu nhân khóc lóc van nài Vương Hi.
“Lúc mắt cháu bị mù, bà không rơi lấy một giọt nước mắt”, Vương Hi nói.
Lão phu nhân cúi gằm mặt xuống.
Ân oán giữa anh và tứ đại gia tộc, anh chẳng còn quan tâm rốt cuộc ai đúng ai sai nữa. Anh đã thắng rồi, bây giờ anh là người thắng cuộc lớn nhất.
Cho dù lão phu nhân và người nhà họ Vương đối xử tốt với anh thế nào, nhưng chắc chắn không thể nào bằng anh cả, trong lòng mấy người này vẫn tồn tại một cán cân, thiên vị Vương Hoài An hơn.
“Vương Hi, xin cậu hãy cứu anh cả của tôi”, Lâm Khả Hân và bố mẹ cô ta cũng quỳ gối trước mặt Vương Hi.
“Tôi và Triệu Tuyết Kỳ chỉ là bạn bè bình thường, mấy người bảo tôi nói thế nào?”, Vương Hi nhíu mày nói.
Triệu Tuyết Kỳ cười, ngồi một bên ghế sofa xem kịch.
Cô ngồi vắt chéo chân.
“Chân ngắn thế”, Vương Hi bĩu môi.
“Anh không nói không ai bảo anh câm!”, khuôn mặt xinh xắn của Triệu Tuyết Kỳ thoắt cái đỏ lên, trừng mắt lườm Vương Hi.
Doãn Tâm, Đồng Thiến và Diệp Dục Hàn đều làm mặt khổ sở, muốn cười lại không dám cười.
Người khác muốn bấu víu Triệu Tuyết Kỳ còn không được, vậy mà Vương Hi lại thỏa sức chế giễu cô ấy. Trông thấy Vương Hi và Triệu Tuyết Kỳ thân nhau đến mức này, trong lòng lão gia, lão phu nhân và Lâm Khả Hân hẳn là vô cùng khó chịu.
“Người ta cũng đã đến cầu xin rồi, cũng không thể để bọn họ quỳ mãi như thế được. Đây là ông nội và bà nội tôi đấy, cho dù có thiên vị, tôi cũng không thể hận hai người họ. Tuyết Kỳ, nể mặt tôi mà thả người ra đi”, Vương Hi rít một hơi thuốc rồi nói.
“Mặt anh đáng giá mấy đồng?”, Triệu Tuyết Kỳ lạnh lùng hỏi.
Vương Hi cau mày không nói gì.
“Anh cố ý bảo bọn họ tới đây?”, Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Tôi cũng cố ý gọi cô đến đây”, Vương Hi không vui nói.
“…”, Triệu Tuyết Kỳ…
“Nếu trong lòng cô còn giận thì thôi. Anh ta bị xét xử thế nào cũng được, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Vương Hoài An có thù cướp vợ với tôi, cho dù tôi không thích vị hôn thê này nhưng trong lòng vẫn có một cái gai, vừa khéo giúp tôi trả thù”, Vương Hi nói.
“Vương Hoài An, Lâm Hạo, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng đã phạm trọng tội. Đặc biệt, Lâm Hạo còn chứa chấp một tên tội phạm mà tội án ở phương Bắc dày ít nhất 1 mét, nhà họ Triệu chúng tôi không phải là loại người vô tâm, nhưng có một số vấn đề bắt buộc phải tuân thủ nguyên tắc. Người bị tống vào trại giam rồi, anh bảo tôi thả ra thế nào? Nhà tù ở thủ đô của nhà tôi mở à?”, Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Bọn họ còn vấn đề khác nữa”.
“Không phải vẫn chưa tuyên án sao? Chỉ cần chưa tuyên án thì vẫn có thể châm chước. Kẻ chủ mưu vụ bắt cóc là Lâm Hạo, có thế nào cũng là 8 năm, mọi chuyện sẽ đổ dồn lên người hắn ta. Cứ cho là Vương Hoài An, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng bị ép buộc gây án đi, bọn họ cũng đã bị giam hơn 1 tháng, có thể thả ra được rồi. Tôi sẽ chịu phí sửa chữa đường cao tốc bên Kinh Tân”, Vương Hi nói.
“Anh nói hay quá nhỉ”, Triệu Tuyết Kỳ lạnh lùng nói.
“Tôi cũng là người bị hại, người nhà mình phạm tội, bản thân cũng bị liên lụy, tôi có thể làm gì họ chứ? Không được thì chấp hành gia quy, mỗi người phạt 50 roi, nhốt trong nhà tự kiểm điểm một năm, thế này được chưa?”, Vương Hi nói.
“Anh phải là người thực hiện gia quy”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Chắc chắn, quan trọng là bọn họ chưa làm liên lụy đến người khác, chỉ có tôi và cô. Nếu bọn họ làm hại đến người khác, đừng nói cô sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tôi cũng xấu hổ không nhận người thân. Đều lớn lên từ nhỏ với nhau, cô có cao quý như thế nào thì cũng quen biết chúng tôi mà? Thường xuyên gặp nhau là đằng khác”, Vương Hi nói.
“Mấy người nhớ cho kỹ, dặn đám thiếu gia nhà mình vừa phải thôi. Lần này là nhờ Vương Hi nói giúp, nếu không, có nói gì thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ đâu”, Triệu Tuyết Kỳ đứng dậy.
“Triệu đại tiểu thư, cảm ơn cô”, trong mắt lão gia và lão phu nhân là sự ngạc nhiên mừng rỡ, giống như được đại xá, không ngừng cảm ơn Triệu Tuyết Kỳ và Vương Hi.
“Nhưng vụ án này phải có người chịu trách nhiệm, Lâm Hạo là kẻ chủ mưu, chắc không thể tha được. Hắn còn bao che cho tội phạm, có lẽ không thể tránh được 8 năm tù giam”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Triệu tiểu thư, chỉ cần cô bằng lòng tha cho nhà họ Lâm chúng tôi, chúng tôi tình nguyện chịu trách nhiệm trước pháp luật”, cha mẹ của Lâm Hạo dập đầu thật mạnh.
“Ừm, để hắn ta nghiêm túc kiểm điểm trong tù”, sắc mặt Triệu Tuyết Kỳ trầm xuống, bước ra khỏi văn phòng.
“Triệu đại tiểu thư, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm đi”, Vương Hi nói.
“Không dám ăn cơm của anh”, Triệu Tuyết Kỳ lạnh nhạt đáp.
Sau khi Triệu Tuyết Kỳ đi một mạch vào thang máy rồi ra khỏi công ty, Vương Hi mới đuổi kịp phía sau.
Anh cười híp mắt nhìn Triệu Tuyết Kỳ, giơ tay phải lên.
Triệu Tuyết Kỳ lạnh lùng liếc xéo anh, bực mình cắn môi rồi cười, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của cô va chạm với bàn tay to lớn của Vương Hi.
“Hợp tác không tồi”, Vương Hi cười híp mắt nói.
“Đây là lần cuối cùng đấy, nếu còn lần sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ cái gì, anh sợ bị đám người Long Minh, Tần Thiếu Du và Ninh thiếu gia đánh bại, lấy tôi ra để làm hậu phương của anh, bảo vệ Diệp Khinh Tuyết cho anh. Tôi sẽ bảo vệ Diệp Khinh Tuyết và nhà họ Diệp bình an, nhưng sẽ không bật đèn xanh cho bất kỳ mối làm ăn nào giúp anh”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Có lời này của cô, Vương Hi tôi biết ơn suốt cả cuộc đời”, Vương Hi chân thành nói.
“Chơi anh một vố đau mới được, buổi trưa mời tôi đi ăn KFC”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Tôi ghét ăn KFC nhất”, Vương Hi hơi cau mày.
“Giàu rồi, bắt đầu dưỡng sinh đi”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Không phải, là vì thời gian tôi sống ở nước ngoài quá lâu, chưa từng được ăn món ăn quê nhà”, Vương Hi nói.
“Vậy thì càng phải chơi khăm anh”, Triệu Tuyết Kỳ cười.
Ba ngày sau, nhà họ Vương và nhà họ Dương trong tứ đại gia tộc thủ đô chính thức đầu hàng Vương Hi, cam tâm tình nguyện giao hết sản nghiệp trong tay cho Vương Hi quản lý và tiền bạc sẽ do anh phân chia.
Chiều hôm đó, Vương Hoài An, Dương Bác Văn và Lý Văn Tùng chính thức được ra tù, mỗi người bị Vương Hi phạt nặng 50 roi, nhốt trong nhà cấm túc 1 năm.
Vương Hi lại thực hiện được một nguyện vọng nữa, anh đã thống nhất tứ đại gia tộc và giới kinh doanh ở thủ đô.
Long Minh ở thành phố Minh Châu bên kia không ngồi yên được nữa.
Hắn tưởng rằng mắt của Vương Hi sẽ vĩnh viễn không bao giờ khỏi, nên luôn giở trò lừa gạt ăn mòn tứ đại gia tộc. Bây giờ Vương Hi quay về thủ đô và thâu tóm toàn bộ tứ đại gia tộc mà hắn đã trù tính suốt ba năm, tâm huyết hắn nỗ lực trong ba năm bị Vương Hi phá hủy mất rồi.
“Ra tay với Vương Hi đi”, một người đàn ông trung niên đeo kính, sắc mặt trắng bệch nói với Long Minh.