Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết sửng sốt nhìn Lâm Khả Hân.
“Cậu là người đàn ông đáng kinh tởm và rác rưởi nhất mà tôi từng thấy”, Lâm Khả Hân nhìn chằm chằm vào mắt Vương Hi nói.
“Cô điên rồi à?”, Vương Hi vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh ấy là gì của cô? Cô có tư cách gì mà đánh anh ấy?”, ánh mắt Diệp Khinh Tuyết cũng trở nên lạnh lùng.
“Loại nhà giàu mới nổi có tiền mà không có quyền như cậu, tôi nhìn thấy không thoải mái thì đánh. Không phải cậu cảm thấy rất thú vị khi chế giễu chúng tôi sao? Tôi cũng phải khiến cậu xấu mặt, để mọi người nhìn xem cậu là loại người gì”, Lâm Khả Hân nói.
“Đúng là một người điên”, Vương Hi dùng tay sờ mặt, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
“Từ ngày hôm nay trở đi, đừng xuất hiện trước mặt Lâm Khả Hân tôi nữa. Nói cho cậu biết, chuyện của anh trai và chồng tôi đã có cách giải quyết rồi, Lý đại thiếu gia Lý Văn Trúc đã đồng ý giúp tôi. Chỉ cần anh ta giúp đỡ, chẳng bao lâu nữa anh trai và chồng tôi có thể ra tù. Bốn gia tộc lớn chúng tôi gian khổ nhiều năm như vậy, chúng tôi nhất định sẽ không sụp đổ. Còn cậu, nếu như còn dám xem chuyện cười của chúng tôi, tôi thấy cậu một lần liền đánh cậu một lần, khiến cậu phải mất mặt trong giới doanh nhân Hoa Hạ này”, Lâm Khả Hân nói.
“Cô tưởng rằng tôi tới hội đấu giá này là để chế giễu các người sao?”, Vương Hi hỏi.
“Bốn gia tộc lớn chúng tôi đã sa sút tới mức này rồi, cậu không phải là tới mỉa mai, chẳng lẽ tới để an ủi chúng tôi sao? Cậu muốn đối tốt với chúng tôi, được, lấy vài chục tỷ để chúng tôi dùng, không có tiền thì đừng nói gì cả”, Lâm Khả Hân nói.
“Ha”. Vương Hi bị Lâm Khả Hân chọc tức tới bật cười.
“Tích chút phúc đức cho đứa bé trong bụng cô đi”, Lâm Khả Hân trừng mắt liếc nhìn bụng của Diệp Khinh Tuyết nói.
“Mẹ kiếp, cô nói gì?”, Vương Hi lửa giận bừng bừng, lập tức tóm chặt lấy cổ tay của Lâm Khả Hân.
Anh rất hiếm khi mắng chửi người khác, điều anh quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng Diệp Khinh Tuyết. Lâm Khả Hân bây giờ lại dám nói những điều xằng bậy, đã thật sự chọc giận anh rồi.
“Cô tưởng rằng mình là phụ nữ thì tôi không dám đánh cô sao? Làm người đừng có ti tiện như vậy, bốn năm trước hai mắt tôi mất đi ánh sáng, bản thân cô ti tiện như thế nào cô không tự mình ý thức được sao? Mẹ nó, tôi còn chưa tính sổ với cô thì thôi, cô lại dám tìm tôi gây sự trước. Vương Hi tôi không phải người dễ dàng ra tay với bất cứ người nào, nhưng nếu phải ra tay, sẽ không từ thủ đoạn. Đừng ép tôi làm cho cô và nhà họ Lâm của cô vĩnh viễn không thể trở mình”, Vương Hi phẫn nộ đẩy mạnh Lâm Khả Hân.
“Có bản lĩnh thì cậu diệt luôn cả nhà họ Vương của tôi đi”, Lâm Khả Hân nhìn vào ánh mắt Vương Hi, cảm thấy có chút sợ hãi, xoay người liền bước vào hội trường.
“Quen biết phải loại chó điên này, thật không biết kiếp trước đã tạo ra nghiệp gì”, cơn giận của Vương Hi vẫn chưa nguôi, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Lâm Khả Hân.
“Thôi được rồi, anh trai và chồng phải ngồi tù, tâm trạng cô ta bây giờ đang không tốt, chúng ta không cần bận tâm đến cô ta nữa”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Đụng phải loại người này em không tức giận à?”, Vương Hi hỏi.
“Làm sao có thể không tức giận chứ, lúc cô ta đánh anh em đã muốn tát cô ta rồi”, Diệp Khinh Tuyết cười nói.
“Quên đi, chúng ta không tính toán với loại người này”, Vương Hi nói.
Thấy buổi đấu giá còn mười phút nữa là bắt đầu, Vương Hi cũng chuẩn bị dẫn Diệp Khinh Tuyết vào trong ngồi.
Hai người vừa chuẩn bị bước vào, Chu Mộng Dương dẫn theo vài người bạn đứng chặn lại ở trước cửa.
“Chó ngoan không cản đường, tránh ra”, tâm trạng Vương Hi không tốt, vô cùng phản cảm với Chu Mộng Dao.
“Yô, thiếu gia bị bỏ rơi của chúng ta bị nhà họ Vương giáo huấn, lại còn lấy chúng ta ra để xả giận nữa. Vương Hi, vợ của cậu thật xinh đẹp. Cậu đã nghèo túng đến mức này rồi, vậy mà còn có thể lấy được vợ?”, Chu Mộng Dương cười xấu xa, hắn ta vừa bị tiếng cãi nhau của Vương Hi và người nhà họ Vương thu hút, tưởng rằng Vương Hi thất thế rồi, đang bị người nhà họ Vương giáo huấn, cũng cố ý tới kiếm chuyện.
“Cậu cố ý đến gây sự sao?”, Vương Hi lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, tôi cố ý tới kiếm chuyện đó, cậu có thể làm gì tôi?”, Chu Mộng Dương cười hì hì nói.
‘Pa’ một tiếng, Vương Hi hung ác quăng một bạt tai lên khuôn mặt Chu Mộng Dương.