Trong khoảng thời gian đó, Vương Hi sức cùng lực kiệt, một mình cô đơn không có bất kỳ sự giúp đỡ nào giữa lòng thủ đô. Bốn gia tộc lớn không phú thì quý, bọn họ không thể đánh bại Vương Hi nhưng cũng có thể khiến anh khó chịu.
Ba công ty vốn đầu tư Quang Phục, Giai Mỹ và Tuyết Bảo bị kiểm tra hàng ngày, khiến cho nhân viên của công ty kiệt quệ, ba công ty dừng lại mọi hoạt động kinh doanh, ngày ngày chỉnh lý lại sổ sách, thu xếp lại từng hạng mục, đồng thời thu thập tài liệu giao lại cho bên trên thẩm tra.
Chỉ có công ty W-1 là không bị ảnh hưởng gì, thay vào đó còn nộp đơn đăng ký tham gia cuộc thi quốc tế, được hội đồng tổ chức xét duyệt thông qua, có thể cử vận động viên chính thức chinh chiến trên đấu trường quốc tế.
Đó là bởi vì có Tôn Uy Phong.
Xuất thân của Tôn Uy Phong có thể so sánh với bốn gia tộc lớn của thủ đô.
Cách đối nhân xử thế mà Vương Hi truyền dạy cho Diệp Khinh Tuyết chính là cách mà anh dùng với Tôn Uy Phong. Nếu anh đã muốn trọng dụng ông thì làm sao có thể không điều tra cặn kẽ gốc gác của ông được. Sau khi có được Tôn Uy Phong, anh mới biết đây là một nhân vật lớn. Anh vẫn tôn trọng Tôn Uy Phong như một bậc cha chú, chưa từng đề cập tới thân phận bối cảnh đằng sau của ông.
Giữa bạn bè với nhau, khi bạn cần anh ấy tự nhiên sẽ giúp đỡ. Có những chuyện một khi đã nói ra rồi, tình bạn giữa họ liền thay đổi.
Dùng lợi ích để làm việc rất dễ dàng.
Nhưng sự giúp đỡ giữa những người bạn, mãi mãi vượt qua lợi ích.
Trong thời gian này Vương Hi cũng đã có bối cảnh lớn mạnh, anh và Diệp Khinh Tuyết quen biết không ít bạn bè tại thủ đô. Bởi công ty của anh thật sự minh bạch, chất lượng vệ sinh của hai công ty Giai Mỹ và Tuyết Bảo đều đủ sức vượt qua khảo nghiệm, nửa tháng sau, sự công kích của bốn gia tộc lớn đối với anh nhanh chóng tiêu tan.
Nhưng Phàm Gian lại bị tổ chuyên án để mắt tới, anh không dám tùy tiện đón cậu ta về, đành để cậu ta trốn ở bên ngoài.
Chỉ có Hàn Thiếu Kiệt an toàn hơn một chút, hắn ta lặng lẽ trở về nước sau khi trốn ở Nga nửa tháng.
Buổi chiều hôm đó, anh như thường lệ ngồi nói chuyện phiếm với Đồng Thiến, Đồng Thiến lấy một chiếc roi da nhỏ, hỏi anh có muốn nếm thử cảm giác bị trừng phạt không.
Vương Hi giành lấy roi da của Đồng Thiến rồi ném đi.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Vương Hi cho người đó vào.
Là Đinh Hân, anh ta xách theo một vài món quà bước vào, thái độ ngoan ngoãn dễ bảo.
Vương Hoài An và Lâm Hạo đến quyền quán W-1 gây rối, khiến mọi người đều biết được thân phận của anh.
“Anh vào đây bằng cách nào?”, Vương Hi hỏi.
Địa vị của anh hiện giờ rất cao, tổng bộ của công ty đầu tư Quang Phục nguyên là một tòa nhà văn phòng 32 tầng. Đinh Hân chỉ là một vận động viên của quyền quán W-1, muốn dùng thang máy phải có thẻ nhân viên, trước cửa cũng có bảo vệ chặn lại, người bình thường rất khó có thể trực tiếp gặp được anh.
“Tôi nói với quầy lễ tân rằng tôi là thủ hạ của anh, họ kiểm tra một chút, thấy tôi không mang theo vũ khí liền cho tôi vào”, Đinh Hân cười nịnh nọt nói.
“Có chuyện gì, anh nói đi”, Vương Hi đáp.
Lúc Vương Hi nói chuyện, Đồng Thiến không nói một lời, bày ra tư thế của một tổng giám đốc xinh đẹp lạnh lùng, ngồi một bên giúp Vương Hi đun nước trà.
“Giám đốc Vương, Phàm Gian bên cạnh anh đánh đấm rất giỏi nhỉ”, Đinh Hân cười xu nịnh.
“Ừm”, Vương Hi nói.
“Tôi nghe nói cậu ta từng phạm tội, trước kia đánh nhau với Dương Bác Thiên, chuyện này bị bốn gia tộc lớn tố cáo, anh sợ cậu ta đi vào đó sẽ tiếp tục bị họ hãm hại, khó có thể ra ngoài, liền lặng lẽ đưa cậu ta đi trốn”, Đinh Hân nói.
“Tin tức của anh khá nhanh đấy, sao trước đây tôi lại không biết nhỉ?”, Vương Hi bật cười.
“Trước kia tôi không chú ý tới anh, cứ nghĩ anh chỉ là một vận động viên, không có gì tài giỏi. Hiện giờ đặc biệt lưu ý tìm kiếm tư liệu của anh trên mạng, mới biết anh là một nhân vật lớn, thì ra trên mạng có rất nhiều thông tin về anh. Lúc huấn luyện viên Tôn và quản lý Tần tán gẫu với nhau, tôi cũng nghe trộm được”, Đinh Hân nói.
“Sau đó thì sao?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi nghĩ thế này, Phàm Gian giỏi đánh nhau, thật ra tôi cũng không tồi. Cậu ta không còn cách nào có thể làm việc cho anh nữa. Hay là anh để tôi đi theo bên cạnh anh. Lòng trung thành của tôi thì anh có thể yên tâm, thủ đoạn cay độc tôi cũng có thừa”, Đinh Hân tiếp tục nói.
“Tôi nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi”, Vương Hi châm lên một điếu thuốc.
“Hả?”, Đinh Hân kinh ngạc.
“Tôi thật sự cần Phàm Gian làm giúp tôi một số việc bí mật, nhưng Vương Hi tôi còn chưa mất trí tới mức đó, tôi không muốn làm ông chủ xã hội đen, cũng không nghĩ tới việc trở thành hoàng đế thế giới ngầm gì đó, tôi chỉ là một người kinh doanh hợp pháp. Phàm Gian giúp tôi làm những chuyện kia, là vì cậu ta có năng lực đó, đúng lúc tôi lại cần dùng đến, để cậu ta giúp tôi, bảo vệ sự an toàn của tôi mà thôi. Tình bạn giữa tôi và cậu ấy cũng là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, không ai có thể thay thế vị trí của cậu ấy trong lòng tôi”, Vương Hi nói.
“Còn về nhân phẩm, cậu ấy có thể quyên góp toàn bộ tài sản của mình bất cứ lúc nào, tấm lòng vàng ấy cũng là điều không ai có thể bì kịp, tôi vô cùng tôn trọng cậu ấy, tôi bảo vệ cậu ấy như một người anh em của mình vậy”.
Nghe được lời nói của Vương Hi, nét mặt của Đinh Hân có chút thay đổi.
“Chơi quyền anh cho tốt, vận mệnh của anh là làm một vận động viên, nên để những giọt mồ hôi của mình rơi trên lôi đài. Phàm Gian không thể kiếm cơm bằng nghề vận động viên này nữa, anh đã hạnh phúc hơn cậu ấy rồi. Giữa tôi và anh cũng không thích hợp để nói đến tình cảm cá nhân, càng không nên dựa vào quan hệ. Chỉ cần anh có thể nỗ lực, Vương Hi tôi sẽ nâng đỡ anh, khiến anh trở thành đại thần trụ cột của W-1. Tôi thành lập công ty W-1 cũng là vì các anh, anh biết không?”, Vương Hi hỏi.
“Vâng, từ ngày anh thành lập W-1, giá trị của những người vận động viên như chúng tôi như nước dâng thuyền cao, thứ chúng tôi nhận được cuối cùng cũng tỷ lệ thuận với những gì chúng tôi bỏ ra, không thua kém gì với những minh tinh kia nữa”, Đinh Hân khẽ gật đầu.
“Cố gắng làm thật tốt, tôi coi trọng anh, việc các anh đắc tội với tôi trước kia, tôi chưa từng để trong lòng”, Vương Hi nói.
“Tổng giám đốc Vương, anh là một ông chủ tốt”, trong mắt Đinh Hân xẹt qua điều gì đó, dần lộ ra sự tôn kính với Vương Hi.
“Ừm”, Vương Hi cúi đầu xuống, chuẩn bị công việc.
…
“Mẹ nó, bận cả nửa ngày mới biết bối cảnh của Vương Hi cuối cùng vẫn lớn hơn chúng ta, hàng loạt các đơn tố cáo không đánh bại được hắn đã đành, công ty dưới tay hắn còn đủ sức vượt qua khảo nghiệm, được những nhân vật lớn kia tin tưởng!”
Trong đại viện nhà họ Vương, Dương Bác Thiên, Lâm Hạo và Vương Hoài An đang cùng nhau thương lượng công việc, bên cạnh còn có một người thanh niên, tên là Lý Văn Tùng, em trai của Lý Văn Trúc, hắn ta đang giúp ba gia tộc lớn đối phó với Vương Hi, Lý Văn Trúc bên kia còn chưa hay biết. Nếu Lý Văn Trúc biết được hắn ta đang đối phó với người giúp đỡ nhà họ Lý- Vương Hi, nhất định sẽ tát chết hắn.
“Thủ đoạn giang hồ hay quang minh chính đại chúng ta đều đã dùng rồi, giá trị thị trường cổ phiếu của công ty đầu tư Quang Phục bị chúng ta làm giảm đi 3%, nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến hắn ta. Chỉ cần Vương Hi để tâm tới công ty Quang Phục một chút, giá thị trường sẽ lập tức hồi phục lại. Mẹ nó, phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta thật sự không đụng được vào hắn, để hắn tiếp tục kiêu ngạo như trước kia sao?”, Vương Hoài An tức giận nói.
“Chắc chắn là sẽ có cách, chúng ta đường đường là bốn gia tộc lớn, lại không thể làm gì được hắn sao?”, Dương Bác Thiên nói.
“Có cách gì?”, Vương Hoài An hỏi.
“Nói tới cách, thật ra cũng không phải là không có. Dưới tay tôi có nuôi dưỡng vài cao thủ của Đông Bắc, trước kia từng phạm tội, chạy tới bên tôi lánh nạn. Tôi có thể khiến bọn họ làm việc cho chúng ta, Vương Hi không phải là rất lo lắng cho vợ của mình sao? Chúng ta có thể bắt cóc vợ của hắn, sau đó dùng cô ta để uy hiếp”, Lâm Hạo suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Mẹ kiếp, trong bụng cô ta mang dòng máu của nhà họ Vương chúng tôi đó. Cho dù Vương Hi có ngỗ ngược thế nào, lão phu nhân cũng sẽ coi huyết mạch của nhà họ Vương quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu Diệp Khinh Tuyết xảy ra chuyện bất trắc, toàn bộ chúng ta đều phải chết”, mặt Vương Hoài An lập tức biến sắc.
“Những người đó đều là thủ hạ của tôi, chỉ cần tôi nói một câu, bọn họ chắc chắn sẽ làm vô cùng ổn thỏa. Có thể động tới huyết mạch nhà họ Vương các anh sao? Loại chuyện đụng tới phụ nữ có thai thất đức này, tôi dĩ nhiên sẽ cẩn thận rồi. Chủ yếu là Vương Hi quá đáng ghét, tôi phải cho hắn một bài học”, Lâm Hạo nói.
“Vậy anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì”, Vương Hoài An nói.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không không có chuyện gì đâu, nhất định phải khiến Vương Hi quỳ lạy trước mặt chúng ta”, Lâm Hạo nói.
Vương Hi cũng giống như bọn họ, đều là hoàng thân quốc thích. Nếu Diệp Khinh Tuyết xảy ra chuyện, nhất định sẽ là chuyện lớn của cả thủ đô.
Lâm Hạo rất nhanh đã gọi vài tên thủ hạ tới ra mắt Vương Hoài An, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng.
“Người phụ nữ này, có giải quyết được không? Cô ta đang mang thai đứa bé của nhà họ Vương chúng tôi, nhất định phải cận thẩn một chút”, Vương Hoài An giao cho họ một bức hình.
Người đàn ông cầm đầu tên là lão Lực, là một tên tội phạm với hồ sơ phạm tội đã sắp dày tới một mét, hắn ta có thể nói lưu loát tiếng Đông Bắc.
Nhìn thấy những vị đại thiếu gia giàu có này muốn trọng dụng mình, ánh mắt hắn toát lên niềm vui khôn tả.
“Ok, chắc chắn sẽ giải quyết ổn thoả vụ này cho các cậu, nếu như làm không tốt các cậu tuỳ ý xử lý tôi”, lão Lực hào sảng vỗ ngực nói.
“Vậy là ok rồi?”, Vương Hoài An bị tiếng địa phương của hắn ta chọc cười.
“Ok, không vấn đề gì!”, lão Lực vui vẻ đập tay với Vương Hoài An.
Việc này lão Lực làm rất ổn, không chỉ xém chút nữa bắt cóc được Diệp Khinh Tuyết, mà còn suýt chút nữa bắt cóc cả Triệu Tuyết Kỳ, người mà Vương Hi đang vô cùng coi trọng.
Vì sự cố lần này, ba gia tộc kia dường như đều gặp phải tai họa ngập đầu.