Những người này hoàn toàn bị thuyết phục bởi năng lực của Tôn Uy Phong, Lý Chấn Đông và Phùng Bưu nhanh chóng quỳ xuống trước mặt ông.
“Sư phụ Tôn, xin ông hãy cứu giúp chúng tôi. Chúng tôi đều là những người số khổ, lựa chọn luyện võ để kiếm sống. Trong nhà còn có mẹ già con neo đang đợi chúng tôi chăm sóc. Nếu chúng tôi có chút năng lực, cũng không làm chó săn cho lũ nhà giàu!”, Lý Chấn Đông và Phùng Bưu khóc lóc lớn tiếng cầu xin Tôn Uy Phong.
“Nếu cắt những vết kim sang này đi, liệu đôi tay của chúng tôi có thể giữ được không?”, Phùng Bưu lớn tiếng hỏi.
“Bây giờ điều trị chắc chắn không có vấn đề gì, tôi không thể dùng dao trực tiếp cắt vết kim sang của các cậu đi, chỉ có thể dùng lưỡi dao nhỏ cạo đi từng chút một, sau đó bôi thuốc mỡ lên. Tôi có chút khó hiểu, ở Hoa Hạ có rất nhiều cao thủ có thực lực, các người theo sư phụ nào học những thứ đường ngang ngõ tắt này?”, Tôn Uy Phong hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Quả thật Hoa Hạ có rất nhiều võ sư giỏi, nhưng chỉ có những người giàu, có tiền có địa vị mới có thể bái sư. Ở Giang Bắc có võ sư nổi tiếng Trần Đông, muốn nhập môn học võ ông ta phải trả học phí nửa triệu đô la, chúng tôi thật sự không đủ khả năng”, Phùng Bưu và Lý Chấn Đông vừa khóc vừa nói.
“Cũng đúng, bây giờ quyền anh phương tây đang nắm quyền, võ thuật truyền thống trở thành tinh hoa của đất nước, được rồi, các cậu nghỉ ngơi trước đi, đừng sợ, tôi sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh cho các cậu”, Tôn Uy Phong lại thở dài.
“Huấn luyện viên Tôn, ông đang doạ bọn họ đúng không?”, Tần Thư Hào bước đến chỗ Tôn Uy Phong, nói một cách hèn hạ.
“Doạ cái gì mà doạ? Về vấn đề sức khoẻ, Tôn Uy Phong tôi nói đùa được sao? Không chỉ bọn họ có vấn đề mà cả cậu cũng có bệnh. Thận yếu, buổi tối đổ mồ hôi không ngủ được đúng không?”, Tôn Uy Phong liếc mắt nhìn Tần Thư Hào hỏi.
“Đúng vậy”, Tần Thư Hào nói.
“Nguyên nhân không liên quan đến việc cậu thiếu một hòn “bi”, trước đây cậu còn đủ “bi” cũng đã yếu như vậy rồi. Nếu tiếp tục tình trạng này, cậu không sống nổi đến quá 50 tuổi đâu, ngày mai cậu cũng đến tìm tôi để điều dưỡng cơ thể đi”, Tôn Uy Phong nói.
“Cảm ơn Tôn sự phụ đã giúp đỡ!”, Tần Thư Hào lập tức cảm động rơi lệ quỳ trên mặt đất.
Vương Hoài An và Lâm Hạo bất giác che eo mình lại.
Bọn họ cũng cảm thấy gần đây cơ thể rất suy nhược.
Họ nhận ra vị huấn luyện viên mà Vương Hi mời đến là một thầy thuốc trung y nổi tiếng, cũng muốn nhờ ông xem bệnh giúp, nhưng bây giờ bọn họ đến đây để phá đám, nào dám còn mặt mũi để nói chuyện với huấn luyện viên Tôn nữa.
Chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn vị đại thần mà Vương Hi mời đến này một cách thèm thuồng.
“Lão sư phụ, ông cũng xem giúp chúng tôi một chút. Ông là võ sư truyền thống, bình thường chúng tôi luyện võ có gì sai sót không?”, phía bên kia có thủ hạ không nhịn được mà chạy tới bên cạnh Tôn Uy Phong.
Đa số người tập võ không có chủ trương bạo lực, có bản lĩnh, bình tĩnh tự tin. Cho dù có một hai tên côn đồ lớn tiếng với bọn họ, bọn họ cũng lười so đo với loại người đó, dùng một cái tát là có thể đánh ngã bọn chúng, nhưng ra tay với chúng sẽ rất lãng phí thời gian.
Những người này tôn trọng các võ sư truyền thống như Tôn Uy Phong, sẵn sàng khiêm tốn học hỏi và cầu xin ông giúp đỡ trong việc điều dưỡng cơ thể họ.
Ngay sau đó, hầu hết các võ sư cao thủ mà Vương Hoài An và Lâm Hạo đưa đến, tất cả đều yêu cầu Tôn Uy Phong cứu mạng.
Tôn Uy Phong không cần Vương Hi và Phàm Gian phải ra tay, chỉ bằng một vài lời nói đã khiến đám võ sư này phải ngoan ngoãn vâng lời.
“Thật là phiền phức, phải khám bệnh cho nhiều người như vậy, tôi thu tiền đấy nhé, mỗi người hai trăm tệ, tôi sẽ kê đơn thuốc để các cậu tự đi mua”, Tôn Uy Phong có chút mất kiên nhẫn, lần lượt bắt mạch cho từng người một.
“Anh Hạo, có lẽ chúng ta thất bại rồi nhỉ?”, Vương Hoài Nam vẻ mặt khó coi hỏi.
“Một đám vô dụng”, sắc mặt Lâm Hạo tái nhợt vì tức giận, hung ác nhìn đám võ sư dưới trướng mình, xoay người rời đi.
Lợi dụng ba năm Vương Hi bị mù, hắn ta thu thập không ít võ sư, chỉ trong một giờ đồng hồ đám võ sư này liền bỏ chạy mất một nửa.
Thà rằng bọn họ bị Vương Hi đánh cho một trận.
Nếu bị Vương Hi đánh, ít nhất còn có thể quay về với hắn ta.
Bây giờ thì tốt rồi, dùng bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại, những người này tất cả đều chạy theo Tôn Uy Phong cầu xin giúp đỡ rồi.
Đến tiền cũng không kiếm nữa, lại còn đưa tiền cho Tôn Uy Phong.
“Anh cả, anh Hạo, lời hứa của hai người vẫn chưa được thực hiện nhỉ”, Vương Hi ở đằng sau gọi họ lại.
“Lời hứa gì?”, Lâm Hạo quay người lại hỏi.
Lâm Hạo vừa mới quay người lại, vù một tiếng, một chiếc ghế bay về phía thủ hạ của hắn ta với tốc độ kinh hồn.
Thủ hạ của hắn trở tay không kịp, bị chiếc ghế đập trúng người, kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Là Phàm Gian.
Phàm Gian vung tay một cái, Diệp Hằng và hàng chục quyền thủ nhanh chóng chặn cổng của W-1 lại, dẫn các quyền thủ nhanh chóng bao vây bọn họ lại.
“Tôi nhớ lúc nãy có người nói rằng nếu chúng tôi có thể đánh bại người của hắn, hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi. Bây giờ người của hắn không chỉ thua, mà còn trở thành người của chúng tôi, lời hứa này có phải nên thực hiện rồi không?”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Xin lỗi cậu sao, cậu đã từng nói lời giữ lời chưa? Vương Hi cậu chính là một tên kinh doanh lừa đảo, lời cậu nói chưa bao giờ là thật, còn mong chúng tôi giữ lời?”, Lâm Hạo sắc mặt khó coi lớn tiếng chửi rủa.
“Vương Hi tôi ghét nhất là bị người khác chửi, anh mắng tôi càng nhiều, tôi càng muốn anh phải quỳ xuống xin lỗi”, Vương Hi cười nói.
“Bọn họ không chỉ phải xin lỗi, mà còn phải đền tiền, họ còn muốn rời đi ngay sau khi đập phá quyền quán của chúng ta sao?”, Tôn Uy Phong đẩy đám đông ra, nói lớn.
“Vương Hi, anh điên rồi sao? Bọn họ là người có tiền đấy, là Vương thiếu gia và Lâm thiếu gia của tứ đại gia tộc của thủ đô, anh dám khiêu khích hai vị thiếu gia đứng đầu thủ đô à?”, Đinh Hân kinh ngạc nhìn Vương Hi.
Đinh Hân cho đến giờ vẫn chưa biết thân phận thật của Vương Hi, anh ta không nhớ được tên của nhiều người giàu có, trước đây cũng chưa từng gặp Vương Hi bao giờ. Đây cũng là lần đầu anh ta gặp Vương Hoài An và Lâm Hạo, chỉ là nghe hai người bọn họ tự giới thiệu mình là ai anh ta mới biết.
Vương Hi luôn phớt lờ loại người như Đinh Hân.
Anh không quan tâm việc Đinh Hân có biết thân phận mình hay không, cũng không buồn giải thích với loại người tầm thường này.
“Anh cả, anh Hạo, hai người không cần quan tâm tôi có giữ lời hay không, tôi chỉ cần biết vừa rồi hai người đánh cược với tôi, là các người tuỳ tiện hứa hẹn. Lời đã nói ra rồi, tôi nghĩ các người vẫn nên thực hiện”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Vương Hi, chúng ta là người một nhà, tôi là anh trai ruột của cậu, cần gì phải làm khó nhau đến thế?”, vẻ mặt Vương Hoài An thay đổi.
“…”, Đinh Hân ngạc nhiên liếc nhìn Vương Hi.
“Khi tôi bị mù, các người không phải thường xuyên làm khó tôi sao? Vương Hi tôi cũng không muốn khiến các người quá nhục nhã, chỉ cần hai người thực hiện lời hứa lần này là được”, Vương Hi cười nói.
“Bị mù? Anh là họ hàng với đại thiếu gia nhà họ Vương, anh không lẽ là người nổi tiếng nhất thủ đô…”, Đinh Hân dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt đi.
“Tôi là gia chủ của nhà họ Lâm, một trong tứ đại gia tộc của thủ đô, tôi quỳ trước cậu, cậu có dám nhận không?”, Lâm Hạo lạnh lùng hỏi.
“Tôi là Vương Kiêu Nam, người giàu nhất của Hoa Hạ, có gì mà không dám nhận chứ?”, Vương Hi mỉm cười.
“Mẹ kiếp!”, sắc mặt Dương Phàm, Trần Chí và Từ Tiểu Lượng cũng nhanh chóng thay đổi.
“Có vài đồng bạc là tưởng mình giỏi lắm sao? Cậu nên nhớ, ra ngoài xã hội không chỉ giàu có mà phải có cả thế lực. Đều là người thành lập công ty, trong tay ai có thế lực gì cậu tưởng chúng tôi không biết sao? Về thực lực, chúng tôi còn có họ hàng làm quan chức to ở bên trên”, sắc mặt Lâm Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
“Mang bọn họ đi”, Vương Hi quay người đi, lãnh đạm nói với Phàm Gian một câu.
“Đừng bắt tôi, tôi quỳ”, phịch một tiếng, Lâm Hạo quỳ xuống trước mặt Vương Hi.