Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 234: Không tiếc xả thân mình




“Khinh Tuyết, chúng ta đi thôi”.

Lúc này, Diệp Khinh Tuyết còn đang nói chuyện với Vương Vị Ương, Lâm Khả Hân và các cô gái ở nhà họ Vương, Vương Hi sải bước đi vào kéo Diệp Khinh Tuyết rời đi.

“Mẹ, chúng ta đi thôi”. Vương Hi dẫn theo cả Trần Lan.

Lúc ba người lái xe về nhà, Vương Hi không mở miệng nói một lời, Diệp Khinh Tuyết tưởng anh còn giận khi ở nhà họ Vương, tâm trạng không tốt nên không dám làm phiền anh.

Trần Lan im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: “Đúng là vô dụng, là người giàu nhất Hoa Hạ nhưng không giải quyết được một cái nhà họ Vương nhỏ bé”.

“Không phải mẹ cũng như vậy sao? Bị bà nội của con nói cho một câu không phản bác lại được”, Vương Hi cười lạnh một tiếng.

“Bực tức ở nhà họ Vương giờ trên đường quay về lấy tôi ra để trút giận?”, Trần Lan sửng sốt.

“Con chả thèm trút giận lên mẹ”, Vương Hi đáp.

“Ồ, bây giờ là người giàu nhất Hoa Hạ rồi nên cách nói chuyện cũng khác nhỉ? Trước đây ở nhà họ Diệp có dám lớn tiếng với tôi đâu, giờ thì dám lớn tiếng lạnh nhạt với tôi”, trong mắt Trần Lan hiện lên sự khinh bỉ.

“Vương Hi, đừng quên lúc đầu cậu suy sụp tinh thần, nhà họ Diệp chúng tôi đã đối xử với cậu như thế nào. Nếu không nhờ con mắt nhận thức tinh tường của bà mẹ vợ tôi đây, cậu có cưới được Khinh Tuyết nhà tôi không? Nếu không nhờ cái số tốt của Khinh Tuyết nhà tôi đem đến sự phát đạt cho cậu, thì cậu có ngày hôm nay không? Đúng là cái đồ lương tâm bị chó gặm, đã ở rể còn dám oán giận mẹ vợ”.

“Con còn chưa quên lúc ở nhà họ Vương, mẹ mỉa mai con như thế nào, khi bị mù, mẹ nháy mắt ra hiệu với bố vợ như thế nào đâu. Của hồi môn con mang từ nhà họ Vương đến, mẹ ăn phá không còn một mống. Bây giờ mẹ đang tiêu tiền của ai? Ở nhà của ai vậy?”, Vương Hi lạnh lùng nói.

“Cậu thật là bất hiếu!”, Trần Lan nói.

“Mẹ thì hiền hậu lắm nhỉ?”, Vương Hi hỏi.

“Cẩn thận tôi bảo Diệp Khinh Tuyết ly hôn với cậu, cho cậu cởi truồng ra khỏi nhà đấy!”, Trần Lan nói.

“Xin lỗi, theo luật pháp của Hoa Hạ, tài sản vợ chồng phải chia một nửa. Mặc dù cổ phần của con đều nằm trong tay Diệp Khinh Tuyết nhưng nếu ly hôn thì cô ấy cũng phải chia cho con một nửa tài sản!”, Vương Hi nói.

“Sao cậu có thể vô liêm sỉ như một con cóc ghẻ như vậy?”, Trần Lan nói.

“Bị người ta trách móc quen rồi nên da mặt dày hơn”, Vương Hi đáp.

“Dừng xe!”, Trần Lan tức giận nói với Diệp Khinh Tuyết.

Vương Hi đã uống rượu ở nhà họ Vương nên khi về anh không thể lái xe mà để Diệp Khinh Tuyết lái.

“Mẹ, tâm trạng Vương Hi không được tốt, mẹ cãi nhau với anh ấy làm gì? Mẹ sắp 50 tuổi rồi, sao có thể thiếu suy nghĩ như một đứa trẻ vậy chứ?”, Diệp Khinh Tuyết nhíu mày nói.

“Đúng là nuôi một cặp vợ chồng lòng lang dạ sói như hai cô cậu, ngay cả Vương Hoài An và Lâm Khả Hân còn tốt hơn các người!”, Trần Lan tức giận bước xuống xe.

“Anh xin lỗi”, Vương Hi nói.

“Cho bà ấy tức giận bỏ đi, là tự bà ấy gây chuyện”, Diệp Khinh Tuyết nói.

Có bà mẹ ngang ngược gian xảo như thế này, cho dù Diệp Khinh Tuyết có tốt tính như thế nào đi chăng nữa cũng không ngấm nổi. Cô một lòng một dạ với Vương Hi, nếu Trần Lan bảo cô ly hôn với anh, cô thà trục xuất Trần Lan ra khỏi cửa chứ không bao giờ vứt bỏ anh.

“Tâm trạng anh không tốt không phải là vì Lâm Khả Hân, anh chưa từng có tình cảm gì với cô ấy. Chỉ là anh...”, Vương Hi thử cố giải thích với Diệp Khinh Tuyết.

“Trong lòng anh vẫn còn cô ấy, đúng không? Anh chưa từng yêu ai nên không dễ gì có được một vị hôn thê, chắc anh quý trọng cô ấy lắm nhỉ?”, Diệp Khinh Tuyết nói.

“Đúng vậy, anh tưởng rằng cô ấy là cuộc đời của mình”, Vương Hi nói.

“Em không bận tâm đâu, em hiểu lòng anh mà”, Diệp Khinh Tuyết nói.

“Nhưng nguyên nhân anh giận không phải là vì cô ta mà phần nhiều là đám họ hàng giả tạo của nhà họ Vương”, Vương Hi bộc bạch.

“Bọn họ làm anh giận gì sao?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.

“Là anh đã khiến họ nổi giận, lúc em và mẹ vợ đi, anh đã đe dọa tất cả bọn họ một trận. Anh cảm giác nhà họ Vương muốn ra tay với anh”, Vương Hi nói.

“Nhà họ Vương chạm tới ông trời, anh tin mình có thể đối đầu với bọn họ sao?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.

“Anh nói anh có khả năng làm mưa làm gió, em có tin không?”, Vương Hi cười.

“Anh muốn đối đầu với bọn họ như thế nào?”, Diệp Khinh Tuyết ngạc nhiên hỏi.

“Có lẽ bọn họ sẽ ra tay trước vì thể diện của một gia tộc lớn. Đợi bọn họ giở hết mọi thủ đoạn xong anh nhất định sẽ đáp trả bọn họ”, Vương Hi nói.

Tại đại viện của nhà họ Vương.

“Thằng Vương Hi trời đánh này quá đáng lắm rồi. Ba năm trước ngang ngược cố chấp, ba năm sau vẫn y như vậy. Đến cả lão gia, lão phu nhân, bố của nó và các họ hàng bộ trưởng, nó cũng không nể mặt. Thằng này phải gây sức ép và trấn áp nó, không thì nó thật sự sẽ coi trời bằng vung!”, bác hai tức giận nói trong phòng sách.

Lúc này, đám họ hàng xa của nhà họ Vương đã giải tán, chỉ còn lại dòng chính ngồi trong phòng sách.

“Đúng là không biết điều, cho chức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế mà nó không làm, không biết công ty vốn đầu tư Quang Phục của nó bao nhiêu tiền. Công ty niêm yết, có hơn 20 công ty cổ phần, Phùng Uyển và Long Minh đều sở hữu cổ phần thì trong tay nó dành dụm được bao nhiêu tiền chứ? Nhà họ Vương chúng ta nợ nần hơn 40 tỷ, không biết nó cao quý hơn chúng ta bao nhiêu, trong tay cùng lắm là có 20 tỷ tiền mặt”, bác cả lạnh lùng nói.

“Ông nội, bà nội, bọn họ không nể mặt chúng cháu thì thôi, vậy mà cũng không nể mặt hai người. Cháu là gia chủ của nhà họ Vương, là gia chủ được hai ông bà bổ nhiệm và được mọi người công nhận, bây giờ nó dám lớn tiếng với cháu, còn muốn cháu quỳ xuống trước mặt nó và ngồi lên đầu cháu. Nó coi thường cháu cũng chính là coi thường hai người!”, Vương Hoài An căm hận nói.

“3 năm trước cậu ta là một tên chó điên, mắt mù 3 năm, nhẫn nhục chịu đựng nhiều như thế, chắc giờ điên thật rồi. Hôm nay cháu còn trông thấy cậu ta bóp nghẹt con của cháu và Hoài An, làm đứa bé khóc nấc lên”, Lâm Khả Hân tức giận nói.

“Đứa bé làm sao rồi?”, bác gái cả quan tâm hỏi han.

“Không sao rồi, nhưng bị cậu ta dọa sợ. Cậu ta hận nhà họ Vương chúng ta như vậy, bây giờ quay trở về, cho dù nhà họ Vương có tốt thế nào đi chăng nữa cậu ta cũng không nể tình. Cháu thấy cũng chẳng cần thiết lấy lòng cậu ta, cứ trực tiếp gây sức ép đi, cháu sẵn lòng kéo theo nhà họ Lâm của mình để trấn áp cậu ta”, Lâm Khả Hân nói.

“Hoài Phong, con có gì muốn nói không?”, lão gia nhìn về phía Vương Hoài Phong.

“Mọi người muốn đối phó với con trai của con, con còn có thể nói gì? Thật ra chỉ là vấn đề thể diện, năng lực của Vương Hi mọi người đều biết, nó muốn khôi phục công ty nào thì công ty đó chắc chắn sẽ sống được. Nó rất thông minh, muốn lừa bịp công ty nào cũng sẽ có đủ mọi thủ đoạn để lừa. Tranh đấu với nó làm gì, đều là người một nhà, hay thôi bỏ đi”, Vương Hoài Phong khẽ thở dài.

“Cả cái nhà họ Vương này chỉ có anh và Vương Hi thông minh nhất, anh thì không quan tâm đến việc làm ăn, Vương Hi thì lại quá cực đoan, thật sự không biết sinh anh ra có tác dụng gì nữa”, lão gia nổi giận nói.

“Dù gì Vương Hi cũng là con trai của con, bố bảo con đối phó với nó, con không ra tay được. Bố cũng đừng hy vọng gì ở chỗ Từ Đệ, quan hệ bên cô ấy không thể tùy tiện sử dụng. Một khi làm vậy thì nhất định phải là chuyện lớn, chuyện nhỏ bọn họ sẽ không nhúng tay vào đâu”, Vương Hoài Phong nói.

“Mẹ, chẳng lẽ chúng ta thật sự không có cách nào để gây sức ép với nó?”, bác hai lớn tiếng hỏi.

“Không tiếc thân mình bị lăng trì để kéo hoàng đế xuống ngựa”. Tuy nhà họ Vương chúng ta sa sút, nhưng vẫn còn cái uy, đến lúc cho nó biết đâu là thực lực của chúng ta rồi...”, lão phu nhân lạnh nhạt nói.