Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 225: Sự trung thành của Đồng Thiến




Sức mạnh của Lý Văn Trúc là thứ mà gã đàn ông không thể tưởng tượng được. Gia sản của nhà họ Lý ở thủ đô khoảng mấy chục tỷ, trong quan hệ xã hội của Lý Văn Trúc có hẳn một đám con nhà giàu tâng bốc cậu ta lên tận trời xanh. Chỉ cần cậu ta để mắt tới, có thể tùy ý tìm một thủ hạ có tý bối cảnh xã hội làm việc cho mình.

Đám người này theo cậu ta có lợi ích gì? Cậu ta cứ cho bọn họ một mối làm ăn, có thể khiến họ giàu có chỉ trong một đêm, từ một người bình thường trở thành đại gia với khối tài sản hơn trăm triệu.

Cậu ta hạ thấp mình trước mặt Vương Hi, nhưng rời khỏi Vương Hi, cậu ta là một kẻ hai mặt chơi cả trắng lẫn đen.

Vân Tiếu bị bản lĩnh của Phàm Gian và khí thế của Lý Văn Trúc dọa sợ, cậu vội vã chạy vào hộp đêm, báo tên tuổi của Lý Văn Trúc cho ông chủ hộp đêm.

Trong thời gian 3 phút ngắn ngủi, một gã đàn ông hói đầu mập mạp dẫn theo vài trăm tên vệ sĩ chạy ra. Gã hói vừa trông thấy Lý Văn Trúc, lập tức cười lấy lòng: “Thiếu gia, chuyện gì làm anh giận vậy? Lại là thằng nào không mở mắt ra xem mà chọc giận anh ạ?”

“Anh Hi, lâu rồi không gặp, lâu lắm rồi anh không đến địa bàn của tôi. Anh Hi à, nghe nói mắt anh khỏi rồi, chúc mừng anh nhé”, gã hói không ngừng chắp tay thi lễ với Vương Hi.

Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy đứng một bên mặt ngây ra.

Bọn họ không ngờ đám người Vương Hi lại có năng lực lớn như vậy, một mình Phàm Gian đơn thương độc mã xử ba mươi mấy người, Lý Văn Chúc nói cái tên ra khiến ông chủ hộp đêm lớn nhất thủ đô cũng phải mang vài trăm vệ sĩ ra.

“Thằng ranh này nói nhà nó là tập đoàn Hổ Tiếu Tây Bắc tài sản hơn trăm triệu gì đó. Nó bắt người của chúng tôi, vừa rồi còn dám chửi tôi”, Lý Văn Trúc châm một điếu thuốc, cười lạnh nói.

Gã đàn ông bị đánh ôm đầu chảy máu, ngồi trên đất không dám nói chuyện.

“Mẹ nó!”, nghe lời Lý Văn Trúc nói, ông chủ hộp đêm xông ra đạp cho gã đàn ông vài cái.

“Đồ chó má, sáng mắt ra mà xem, đây là Lý Văn Trúc thiếu gia đấy, là gia chủ của nhà họ Lý, một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô. Còn đây là Vương Hi thiếu gia, tam thiếu gia nhà họ Vương, một trong tứ đại gia tộc thủ đô. Mày đừng tưởng người ta không phải gia chủ thì coi thường, địa vị còn kinh khủng hơn cả gia chủ đấy. Lúc trước các thiếu gia, tiểu thư ở thủ đô đều là tay sai của anh ta”.


“Loại tép riu như mày chắc nghe không hiểu lời tao nói nhỉ? Để tao nói đơn giản hơn cho mày hiểu nhé, bọn họ đều là các thiếu gia giai cấp thượng lưu gia sản mấy chục tỷ, búng tay một cái có thể khiến tiêu diệt công ty của nhà mày luôn!”

“Mẹ mày chứ, tao cũng có mấy trăm triệu rồi, nhà mày có một trăm triệu chỉ là con chim thôi”, ông chủ hộp đêm một chân đá mạnh vào người hắn.

“Bọn họ giàu thế ư?”, gã đàn ông sợ hãi nhìn Vương Hi và Lý Văn Trúc.

Hắn vừa nói xong thì có một đoàn xe từ bốn phương tám hướng kéo tới. Xe vừa dừng lại, lập tức có mấy trăm tên côn đồ tụ tập.

“Anh Phàm Gian, chúng em đến rồi”, bọn họ cầm vũ khí ống thép và đao chém chạy nhanh về phía Phàm Gian.

Từ trước đến nay, Phàm Gian không phải loại người hiền lành gì, sau khi đến thủ đô, cậu ta vì sự an toàn của Vương Hi mà đã nhận thêm vài trăm thủ hạ. Đám người này đều được Phàm Gian nuôi dạy, gọi một cuộc điện thoại là đến ngay, có thể bảo vệ sự an toàn của Vương Hi bất cứ lúc nào.

Mắt thấy lại thêm mấy trăm người của nhóm người Vương Hi đến, ánh mắt gã đàn ông hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn biết lần này mình đã chọc phải các ông lớn thật rồi.

“Anh Hi, anh hãy bớt giận, tức giận vì một thằng vô danh tiểu tốt như thế này không đáng đâu”, trên trán ông chủ hộp đêm đổ mồ hôi, mặt nở nụ cười.

Hắn biết thế lực của Vương Hi ở thủ đô luôn rất lớn mạnh, trước kia lúc Vương Hi gặp nạn, từng là người anh em kết nghĩa của Long Minh_đại thiếu gia có thế lực nhất vùng đất phương Nam.

Lúc đó Vương Hi khét tiếng hơn so với bây giờ, không một ai trong tứ đại gia tộc ở thủ đô dám chọc vào anh.

“Người của mày đâu?”, Phàm Gian hỏi.

“...”, gã đàn ông sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.

“Vương Hi, rốt cuộc anh là ai?”, Lâm Kha cảm thấy có gì đó không đúng về thân phận của Vương Hi, trông không giống một tên trai bao.

“Chẳng biết Vân Tiếu làm việc kiểu gì, bọn họ muốn làm công cho Vương Hi mà lại không biết Vương Hi là ai”, Doãn Tâm đứng bên cạnh Vương Hi cười.

“Không phải Vương Hi là tam thiếu gia của nhà họ Vương thủ đô, là gia chủ của nhà họ Diệp ở thành phố Minh Hải, là người sáng lập công ty vốn đầu tư Quang Phục. Gia sản mấy chục tỷ, tài sản trong tay 300 tỷ. Bây giờ đứng thứ 5 trong bảng xếp hạng những người giàu nhất Hoa Hạ và là ông chủ đằng sau công ty Quang Phục, tập đoàn Giai Mỹ, quyền quán W-1, công ty Tuyết Bảo và hàng chục doanh nghiệp khác”.

“Anh là Vương Kiêu Nam, người giàu mới nổi năm nay của Hoa Hạ?”, Chu Thụy kinh hãi nhìn Vương Hi.

“Tên tôi đúng là Vương Kiêu Nam thật”, Vương Hi nói.

Tròng mắt của Chu Thụy như muốn rớt ra ngoài, mặt bơ phờ ngồi bệt xuống đất.

Tên trên giấy tờ của anh là Vương Kiêu Nam, hiện giờ cái tên Vương Kiêu Nam này đã khiến cả đất nước Hoa Hạ xôn xao. Chu Thụy không đọc tạp chí tài chính, nhưng cũng từng nghe qua cái tên này.

“Vương Kiêu Nam là ai?”, Lâm Kha ngạc nhiên hỏi.

“Các cậu vẫn chưa hiểu sao? Anh ta hoàn toàn không phải là tên trai bao nào cả mà là một trong những người giàu nhất Hoa Hạ. Trước đây anh ta đi ăn nướng và Pizza Hut với chúng ta, bị chúng ta coi thường, chắc là vì không muốn để chúng ta biết thân phận nên mới cố tình khiêm tốn. Đây mới là ông chủ thực sự của công ty vốn đầu tư Quang Phục, có thể làm việc ở Quang Phục hay không chỉ cần một câu của anh ta thôi”, Chu Thụy khẽ thở dài, nói.

“Coi như thằng nhóc cậu thông minh”, Doãn Tâm cười.

“...”, ánh mắt Lâm Kha trở nên mông lung, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.

“Giám đốc Vương, xin lỗi, lúc trước chúng tôi không biết anh là ai, vô ý xúc phạm anh. Xin anh hãy bỏ qua cho đám người nhỏ bé chúng tôi, đừng chấp chúng tôi được không?”, Hồ Binh sợ tới nỗi mặt mày tái mét, không ngừng xin lỗi Vương Hi.

“Anh Hi, sau này tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc nữa, xin anh đừng ghi hận tôi”, Vân Tiếu cũng hơi sợ Vương Hi, nói nhỏ với anh.

“Anh Hi, anh là quý tộc đích thực, là hoàng thân quốc thích ở thủ đô, so đo với đám tôm tép này làm gì. Anh đừng giận, đi thôi, tôi mời anh đến hộp đêm của tôi uống chút gì đó, cho anh hàng tốt nhất, lâu lắm rồi chưa xu nịnh anh”, ông chủ hộp đêm cười hì hì nói.

Hắn không sợ gây rắc rối, chỉ cần một câu nói của Vương Hi là hắn có thể tiêu diệt gã đàn ông này đi. Hắn để ý đến tâm trạng của Vương Hi, bây giờ Vương Hi đang không vui thì phải dỗ dành. Hắn biết Vương Hi có thế lực lớn thế nào, chỉ một cái búng tay là có thể hủy hoại công ty gia đình của gã đàn ông và hộp đêm của hắn.

“Tôi có việc phải làm rồi”, Phàm Gian nhìn về phía Vương Hi.

“Ừ”, Vương Hi gật đầu.

Cuộc đối thoại giữa Phàm Gian và Vương Hi chỉ có hai người họ mới hiểu.

Vương Hi chưa từng quá coi trọng sĩ diện, gã đàn ông chửi anh, cãi vã với anh, anh không quan tâm. Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy có biết thân phận của anh hay không, anh cũng chẳng quan tâm nốt.

Bây giờ cái anh nghi ngờ là thân phận của Đồng Thiến.

Anh muốn biết rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là sự trùng hợp hay là một cái bẫy Đồng Thiến bày ra?

Nếu là trùng hợp, anh có thể coi như là làm việc tốt, lại cứu giúp Đồng Thiến một lần nữa.

Nếu là cái bẫy trong kế hoạch của Đồng Thiến thì anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.

“Cô ấy say thật”, Phàm Gian vào trong xe kiểm tra Đồng Thiến, ra ngoài liền nói với Vương Hi.

“Xem hắn ta đi”, Vương Hi nói.

“Được”, Phàm Gian nhặt một mảnh vỡ thủy tinh trên đất lên, ghim tay gã đàn ông trên mặt đất.

“Làm cái gì thế!?”, gã sợ hãi nhìn Phàm Gian.

“Mày là người của ai?”, Phàm Gian hỏi.

“Người của ai là sao?”, vẻ mặt hắn tràn đầy khó hiểu.

Phàm Gian vung tay lên, mảnh vỡ thủy tinh lập tức đâm vào lòng bàn tay gã đàn ông.

Hắn kêu gào thảm thiết, sắc mặt của mấy người Lý Văn Trúc, Vân Tiếu, ông chủ hộp đêm, Lâm Kha và Hồ Binh đều trắng bệch.