Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 208: Vân Tiếu quỳ gối




Lần này Tuyết Lang đến thành phố Minh Hải dẫn theo tổng cộng hai mươi bảy người, sau khi theo Vương Hi đến nhà họ Diệp, bèn nhanh chóng bố trí bảo đảm an ninh cho nhà họ Diệp.

Anh bảo người thay một bộ thiết bị bảo đảm an ninh tiên tiến nhất cho nhà họ Diệp, máy giám sát độ nét cao không góc chết, hệ thống tia hồng ngoại có người sống bước vào sẽ cảnh báo.

Anh ta lại dẫn người đào rất nhiều bẫy ở nhà họ Diệp, bên ngoài quây dây thép gai, còn cài mấy người canh gác cả ngoài sáng lẫn trong tối, lúc này mới coi như làm xong công tác bảo vệ cho nhà họ Diệp.

"Nhà tôi có mấy người thân vẫn phải đi làm, hy vọng anh có thể phái người bảo vệ họ", Vương Hi nói.

"Chuyện nhỏ", Tuyết Lang cười nói.

Lúc Vương Hi và Tuyết Lang nói chuyện, mấy người thân nhà họ Diệp đều nhìn họ chằm chằm đầy hiếu kì.

"Vương Hi đắc tội với người ta ở ngoài, tìm vệ sĩ cho chúng ta à?", Diệp Sơn hỏi.

"Không ngờ Vương Hi cũng có năng lực, tìm được người nước ngoài làm vệ sĩ cho chúng ta", Trần Lan nhìn lén một người đàn ông da đen.

Binh đoàn lính đánh thuê Tuyết Lang là binh đoàn lính đánh thuê quốc tế, thực lực đứng tốp năm trên thế giới, những người Vương Hi tìm đến lần này đều là lính đánh thuê, họ vừa giết người vừa cứu người, làm vệ sĩ cho người bình thường đều là cao thủ hàng đầu. Đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Tuyết Lang gốc Hoa, người dưới tay anh ta mang nhiều quốc tịch khác nhau, về cơ bản đều là cao thủ.

Càng là người có tiền thì càng gặp nguy hiểm.

Không tính các đối thủ cạnh tranh trên thương trường, mấy tên lưu manh đắc tội thường ngày, riêng số tiền khổng lồ trong tay họ đã đủ khiến rất nhiều tên trộm cướp thèm muốn.

Nhất là biệt thự trên núi nhà họ Diệp đang ở hiện giờ, xung quanh bao la bát ngát có mỗi nhà bọn họ, nếu có kẻ tâm địa bất chính mò đến thì hậu quả khó mà tưởng tượng.

Sống ở sơn trang cao cấp thế này nhiều lúc còn không bằng một chung cư xa hoa.

Trừ phi bọn họ có tiền nuôi được thật nhiều bảo vệ.

"Nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu vẫn còn là một sinh viên thực tập. Lúc đó cậu nói với tôi là muốn gia nhập binh đoàn lính đánh thuê của tôi, muốn xem xét tình hình kinh tế của các quốc gia nghèo khó, tôi còn hơi khó hiểu. Không ngờ sau đó còn phải nhờ cậu cứu tôi một mạng, đúng là việc đời khó lường", Tuyết Lang mặc một bộ đồ rằn ri nước ngoài, cơ thể cao lớn cường tráng nằm ngửa trên sô pha, trong tay cầm một ly rượu vang Lafite, đang nói chuyện phiếm với Vương Hi.

"Tôi cứu anh là điều nên làm mà", Vương Hi mỉm cười.

"Nghe nói ba năm trước cậu gặp tai nạn xe, mắt bị mù, không sao chứ?", Tuyết Lang hỏi.

"Khỏi rồi", Vương Hi đáp.

"Nhà mẹ đẻ cậu rất có thế lực, cũng có tầm ảnh hưởng rất lớn trên thế giới, tôi từng hợp tác với người nhà mẹ đẻ cậu. Thực ra cậu có thể tìm họ xin giúp đỡ, chỉ cần cậu tìm nhà mẹ đẻ cậu, thì ai là đối thủ của cậu chứ?", Tuyết Lang cười xấu xa.

"Chuyện của trẻ con chúng tôi không cần người lớn quan tâm", Vương Hi mỉm cười.

"Đúng rồi, Hoa Hạ các cậu không chào đón lính đánh thuê chúng tôi nhập cảnh, lần này chúng tôi vào trái phép, bị phát hiện thì không ảnh hưởng đến cậu chứ?", Tuyết Lang hỏi.

"Không ảnh hưởng gì cả", Vương Hi đáp.

"Thằng nhãi chọc vào cậu tên Long Minh đúng không? Chúng ta đến thẳng thành phố Minh Châu bắt hắn ta là được", Tuyết Lang nói.

"Không vội, tôi rất muốn biết nhân vật lớn sau lưng hắn ta là ai. Địa vị của hắn ta ở thành phố Minh Châu không nhỏ, chúng ta đột nhiên đến đó sẽ có thể gặp nguy hiểm. Tốt nhất dụ kẻ đứng sau hắn ta ra, chúng ta nghĩ cách tóm gọn cả mẻ", Vương Hi nói.

"Chúng ta là bạn bè vào sinh ra tử, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cậu", Tuyết Lang nói.

"Được", Vương Hi đáp.

Vương Hi bước về phía Diệp Khinh Tuyết, kéo cô sang một bên nhỏ giọng nói: "Vợ ơi, hai ngày này em chuyển một tỷ vào tài khoản anh nhé".

"Thù lao của bọn họ sao?", Diệp Khinh Tuyết hỏi.

"Phải", Vương Hi đáp.

"Nhiều thế", Diệp Khinh Tuyết hít một hơi lạnh.

"Binh đoàn lính đánh thuê Tuyết Lang là một trong bốn binh đoàn lính đánh thuê lớn trên thế giới, Tuyết Lang có gần hai mươi ngàn thủ hạ ở nước ngoài, lần này dẫn theo toàn các tinh anh. Anh mời Tuyết Lang đích thân đến làm việc cho anh, một thời gian ngắn anh ấy không thể làm bất cứ việc gì khác nữa. Chúng ta chẳng khác gì phải nuôi cả binh đoàn lính đánh thuê của anh ấy, nên một tỷ chưa phải nhiều đâu", Vương Hi nói.

"Chỉ cần anh an toàn là được", Diệp Khinh Tuyết khẽ gật đầu.

"Bất kể là Long Minh hay là ai, bọn chúng dám phái người đến thành phố Minh Hải giết anh, uy hiếp đến anh và người nhà anh, chuyện này anh nhất định sẽ không bỏ qua", Vương Hi nói.

"Anh nhất định phải chú ý an toàn", Diệp Khinh Tuyết lo lắng nhìn Vương Hi.

"Đúng rồi, sổ sách làm sạch sẽ chút. Hiện giờ Quang Phục không phải công ty của riêng chúng ta, còn có Long Minh, Phùng Uyển và rất nhiều cổ đông, nếu có khoản tiền lớn không rõ hướng đi, bọn họ chắc chắn sẽ nhân cơ hội tố cáo chúng ta. Chuyện một tỷ đừng để mẹ biết, mẹ hỏi thuê người hết bao nhiêu, cứ nói hết mấy trăm ngàn", Vương Hi nói.

"Vâng", Diệp Khinh Tuyết cười.

Người Vương Hi lo nhất vẫn là Trần Lan, Trần Lan hiện giờ coi mấy trăm tỷ của Diệp Khinh Tuyết là của bà ta, vốn của Phùng Uyển, Long Minh và các cổ đông khác ở công ty vốn đầu tư Quang Phục, Trần Lan cũng muốn chiếm làm của riêng. Nếu để Trần Lan biết Vương Hi thuê hai mươi bảy người hết một tỷ, bà ta chắc chắn sẽ làm loạn lên.

"Vương Hi, hiện giờ cậu đã là người có tiền, hẳn nằm trong tốp mười người giàu nhất Hoa Hạ, nhưng có chuyện này tôi phải nhắc nhở cậu, tìm thủ hạ cũng phải tìm người cho ra dáng. Người như thế này có vẻ không biết đánh đấm lắm", lúc Vương Hi quay lại, Tuyết Lang bĩu môi về phía Phàm Gian nói.

Phàm Gian vẫn để tóc bổ luống, kính gọng tròn, mặc vest đi giày da, cậu ta ngồi ở bên kia sô pha không nói gì.

"Anh Tuyết Lang dạy phải", Vương Hi cười.

Mấy ngày tiếp theo thành phố Minh Hải sóng yên biển lặng, Hàn Thiếu Kiệt ỷ có Vương Hi chống lưng, cùng Lâm Hổ đến tỉnh liền đại náo một trận, cộng thêm tính cách điên cuồng của hắn ta, khiến các thế lực ngầm và các đại ca ở tỉnh kêu khổ không thôi.

Diệp Khinh Tuyết có Tôn Tinh Tinh theo sát bảo vệ rất an toàn, những người thân chính trong nhà họ Diệp cũng có một lính đánh thuê đi theo bảo vệ 24 tiếng.

Phía bắc có Hàn Thiếu Kiệt chắn ở vòng ngoài, thành phố Minh Hải lại có Tuyết Lang và các thủ hạ của anh ta trấn giữ, phía Vương Hi phòng thủ kín như bưng. Ngược lại, Long Minh ở thành phố Minh Châu ngày nào cũng bị đám sát thủ giá rẻ của Vương Hi quấy rối, cực kỳ phiền phức.

Chiều hôm nay, Vương Hi theo lệ thường đến các công ty thị sát, dẫn theo Phàm Gian, Tuyết Lang và mấy lính đánh thuê.

Lúc bước ra khỏi công ty W-1, xe của anh bị Vân Tiếu ngăn lại.

"Vương Hi đại thần, xin anh hãy giúp tôi đi", Vân Tiếu vẻ mặt đau khổ, quỳ trước xe của Vương Hi.

"Cậu làm gì vậy?", Vương Hi khẽ cau mày, bước từ trên xe xuống.

"Cậu là quyền thủ sợ sân khấu bẩm sinh, không hợp làm quyền thủ, cũng không hợp với các nghề biểu diễn như diễn viên, ca sĩ. Khuyết điểm của cậu không có chút giá trị nào đối với công ty W-1, chúng tôi đã không còn cần cậu nữa, mời cậu nhanh chóng rời đi”, Phàm Gian mặt không cảm xúc nói.

“Vương Hi đại thần, tôi thực sự rất thích đánh quyền, thực sự rất muốn làm được chút gì đó. Không thể kiếm sống trong nghề quyền anh, tôi không biết mình nên làm gì cả. Là anh dẫn tôi vào ngành này, tôi không muốn trở thành kẻ vô dụng, cầu xin anh hãy giúp tôi”, Vân Tiếu bật khóc, quỳ trước mặt Vương Hi van nài.

“Cậu đã kiếm được không ít trong nghề này rồi, nghe nói trận đấu giữa cậu và Lưu Vĩ trước đó đã kiếm được mười triệu. Cậu có nhiều tiền như vậy thì hoàn toàn có thể kinh doanh, thậm chí là dưỡng lão, cậu còn cần gì tôi nữa?”, Vương Hi cười.

“Tôi nghĩ mình sẽ mãi kiếm được tiền trong giới quyền anh, thậm chí có thể vượt qua anh trở thành tỷ phú. Mười triệu kia tôi đã bảo mẹ tôi đặt cọc mua mười căn nhà ở thủ đô rồi”, Vân Tiếu đáp.

“…”, Vương Hi…

“…” Phàm Gian và Tuyết Lang…