Diệp Khinh Tuyết là một cô gái có tính cách ôn hoà, rất ít khi tranh cãi với người khác, cũng hiếm khi tranh giành với ai cái gì. Cô luôn rất thoải mái, bị tính cách trẻ con của mấy người Lâm Kha chọc cười.
"Bây giờ em tin anh rồi chứ? Anh với cô ta thực sự không có gì cả", Vương Hi nhỏ giọng nói.
"Đúng là không ngờ, đường đường một ông chủ lớn tài sản mấy trăm tỷ lại bị mấy đứa nhóc quấn lấy", Diệp Khinh Tuyết nói.
"Còn không phải do cái tên Vân Tiếu kia sao?", Vương Hi tức giận nói.
"Bọn mày là ai? Có biết bọn tao là ai không? Chỗ này mà bọn mày cũng ngồi được à? Mau biến đi!", Hàn Thiếu Kiệt mất kiên nhẫn nói.
Hắn ta là người tính cách kiêu ngạo, người bình thường không làm bạn nổi, hắn ta ghét nhất mấy kẻ vô danh tiểu tốt này lượn lờ trước mặt.
"Mẹ kiếp, người đẹp này biết anh ta là trai bao mà vẫn không nổi giận, đầu óc có vấn đề chắc?", Hồ Binh kinh ngạc.
"Ranh con, mày nói gì đấy?", Lâm Hổ xách cổ áo Hồ Binh nhấc lên, vẻ mặt hung hãn.
"Mẹ kiếp, các người...", Hồ Binh muốn chửi người.
Nhưng nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Lâm Hổ cậu ta liền nhũn người.
Trong nhóm Vương Hi, người nhìn hung dữ nhất chính là Lâm Hổ. Quả đầu trọc lóc, vẻ mặt dữ tợn, cổ đeo dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, người có không ít hình xăm.
Vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
"Rốt cuộc các anh là ai?", Hồ Binh dịu giọng hỏi.
"Dân xã hội, khốn kiếp!", Lâm Hổ đẩy Hồ Binh một cái: "Ăn nói với chị dâu tao cẩn thận".
"Mấy người này là dân xã hội, chúng ta mau đi thôi", trong mắt Chu Thụy lộ vẻ kinh ngạc.
Cậu ta phát hiện không chỉ Lâm Hổ không giống người tốt, Hàn Thiếu Kiệt cũng vẻ mặt u ám, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt lành gì. Người bình thường nhất có vẻ là Phàm Gian, tóc mái bổ luống, kính gọng tròn, mặc vest thẳng thớm, nhưng thoạt nhìn cũng cứ là lạ.
"Chúng tôi đang làm việc tốt, tại sao phải đi?", Lâm Kha không cam lòng.
Hiện giờ cô ta cực kỳ ghét Vương Hi, quả thực không cam lòng khi thấy một người đẹp như Diệp Khinh Tuyết rơi vào tay Vương Hi, còn bỏ tiền ra nuôi loại trai bao như anh.
"Buổi tối chúng ta gọi video wechat", Vương Hi hơi nổi giận, anh cố ý quay người lại nói với vẻ khinh miệt.
"Tôi chặn anh từ lâu rồi", Lâm Kha tức tối nói.
"Vừa rồi các cô nói anh ấy là trai bao?", Diệp Khinh Tuyết cũng không nhịn được trêu Lâm Kha.
"Đúng vậy, anh ta rất bỉ ổi, đến Porsche cũng không biết, nói là Zotye, cũng chưa từng ăn ở nhà hàng Pizza Hut, cũng không biết đánh quyền, chỉ biết lừa tiền phụ nữ", Lâm Kha nói.
"Hoá ra anh ấy bỉ ổi thế à?", Diệp Khinh Tuyết giả bộ kinh ngạc.
"Đúng vậy", Lâm Kha đáp.
"Nhưng mà tôi thích", Diệp Khinh Tuyết mỉm cười, khẽ khoác cánh tay Vương Hi.
Lâm Kha lập tức bị Diệp Khinh Tuyết làm cho tức đến trợn mắt.
"Em còn bỉ ổi hơn cả anh", Vương Hi bị chọc cười.
"Lấy người thế nào thì học người thế ấy", Diệp Khinh Tuyết cười nói.
Lúc này Vân Tiếu và Lưu Vĩ đã sắp thi đấu, cả nhà thi đấu rất ồn ào, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết nói nhỏ, đám người Lâm Kha không nghe thấy.
Trận đấu giữa Vân Tiếu và Lưu Vĩ cũng chính thức bắt đầu.
Vân Tiếu đứng trên sàn đấu căng thẳng thở dốc, ánh mắt hơi ngây ra.
Vân Tiếu và Lưu Vĩ chạm nắm đấm vào nhau một cái, Lưu Vĩ nhanh chóng tung một quyền về phía Vân Tiếu, bốp một tiếng đánh trúng mặt cậu ta.
Các khán giả trong nhà thi đấu đều kinh ngạc.
"Nhất Quyền Siêu Nhân của chúng ta hình như phản ứng hơi chậm", bình luận viên mỉm cười nói.
"Cậu ấy có biệt danh Nhất Quyền Siêu Nhân, chắc là muốn một quyền đánh bại Lưu Vĩ", một bình luận viên khác mỉm cười nói.
Lưu Vĩ thấy ánh mắt Vân Tiếu hơi hoảng hốt, bị anh ta đánh trúng một quyền thì lắc đầu một cái. Lưu Vĩ hơi kinh ngạc, lại đánh một quyền thăm dò về phía Vân Tiếu.
Lúc này Vân Tiếu mới có phản ứng, lập tức ôm hai cánh tay, để mặc Lưu Vĩ đánh trúng.
"Đây là chiến thuật của huấn luyện viên Tôn sao?", Vương Hi khẽ cau mày.
Anh từng chứng kiến sự thể hiện của Vân Tiếu ở quyền quán, thực lực của cậu ta không kém bao nhiêu so với Vương Hi và Phàm Gian, chỉ thiếu chút kinh nghiệm trên sàn đấu. Với thực lực của Vân Tiếu, cho dù đấu với một trong bảy nhà vô địch quyền anh của Hoa Hạ là Lưu Vĩ thì cũng không thể bị đánh thảm như vậy.
"Chắc cậu ta sợ sàn đấu", Phàm Gian nói.
"Sợ sàn đấu?", Vương Hi cau mày nhìn về phía Phàm Gian.
"Đúng vậy, tôi từng gặp quyền thủ sợ sàn đấu. Ở quyền quán họ thể hiện rất tốt, nhưng lên sàn đấu lại như một người khác, không phát huy được bất cứ thực lực gì. Chúng ta ngược lại với họ, chúng ta là những diễn viên bẩm sinh. Khán giả càng đông, đối thủ càng mạnh, thì chúng ta càng thể hiện thực lực mạnh mẽ. Vân Tiếu sợ sàn đấu, nhìn phản ứng của cậu ta rõ ràng là căng thẳng, cậu ta có thực lực, nhưng không hợp đánh quyền. Làm một tay đấm còn được, làm quyền thủ thì không đáng một xu", Phàm Gian nói.
"Vân Tiếu, cậu làm gì thế? Phản kích đi chứ, cậu không thể bị ép đến dây thừng như vậy được. Hắn chỉ là quyền thủ cấp S, thực lực của cậu là S+, cậu sợ cái gì chứ?", Tôn Uy Phong ở bên cạnh sàn đấu, sốt ruột đến mức mồ hôi đầy đầu.
Cả nhà thi đấu ồn ào, các khán giả càng kêu, trong lòng Vân Tiếu càng hoảng loạn.
"Lão già này, ông đừng kêu nữa", Vân Tiếu bị Tôn Uy Phong kêu phát phiền, quay đầu gầm lớn một tiếng với ông.
Bốp một quyền, Vân Tiếu bị Lưu Vĩ đánh ngã xuống đất.
Trọng tài nhanh chóng đếm số giây.
Tôn Uy Phong bị tức không nói được gì.
"Huấn luyện viên Tôn, chắc cậu ta bị sợ sàn đấu hả?", Kim Phong nghĩ rồi nhỏ giọng nói.
"Đúng là sợ sàn đấu", Tôn Uy Phong hiểu ra điều gì đó.
Có không ít quyền thủ như vậy trong giới quyền anh, bình thường luyện tập, thực chiến và đấu thử đều giành điểm cao, nhưng một khi lên sàn đấu, nhìn thấy khán giả đông đúc trong sân vận động liền nhũn chân ra.
Biểu hiện của Vân Tiếu gọi là không lên được sàn đấu, cậu ta không hợp làm một quyền thủ.
"Còn tưởng cậu ta mạnh đến đâu, hoá ra lại sợ sàn đấu", Đinh Hân cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ôm hai cánh tay cười.
"Ha ha ha, hoá ra thằng nhóc này sợ sàn đấu", đám Trần Chí, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng cũng cười lớn.
"Trình độ này mà cũng nói xấu sau lưng người khác", Vương Hi chán ngán nói.
Lúc này Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy ở phía sau không gây rắc rối cho anh nữa, mà bị Vân Tiếu ở trên sàn đấu thu hút, họ ngây ra nhìn Vân Tiếu.
"Tôi biết ngay thực lực Vân Tiếu không ra gì, cậu ta không đánh quyền được đâu", Hồ Binh nhìn lên sàn đấu nói.
"Cái loại ăn bám này mà cũng có thể tìm được gái giàu đẹp, đúng là bất công!", Lâm Kha vẫn nhớ chuyện của Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết.
Trận này giữa Vân Tiếu và Lưu Vĩ không kéo dài đến hiệp thứ hai, chỉ hiệp đầu Vân Tiếu đã bị Lưu Vĩ đánh ngã ba lần, bị tuyên bố thua cuộc.
Vân Tiếu thậm chí quên mất quy tắc bị đánh ngã ba lần coi như thua trận trong quyền anh, bò dậy còn định dùng chân đá Lưu Vĩ, bị Lưu Vĩ khoanh hai cánh tay, dùng nắm đấm khinh miệt.
"Cậu là người mới sao? Cậu không biết quy tắc quyền anh sao? Cậu đã thua, không được đánh nữa. Tôi lệnh cho cậu lập tức dừng tay, OK?", trọng tài không ngừng quở trách Vân Tiếu.
Sau đó trọng tài nắm găng tay quyền anh của Lưu Vĩ giơ lên thật cao.
"Một trong bảy nhà vô địch quyền anh Hoa Hạ Lưu Vĩ, thắng!"
Lưu Vĩ lộn nhào một cái trên sàn đấu, thể hiện thực lực của mình trước khán giả.
Vân Tiếu phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy ra.