Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 200: Gặp nhau ở trung tâm mua sắm




Giờ đây Lâm Kha đã chẳng còn hứng thú gì với Vương Hi nữa, cô ta khinh thường Vương Hi ngay cả xe Porsche cũng không biết. Lúc Vương Hi đợi đèn xanh còn cố ý liếc nhìn Lâm Kha, trông thấy vẻ mặt chán ghét của cô ta, trong lòng mừng thầm.

“Thật ra tôi muốn tìm một người gia cảnh giàu có để theo đuổi”, Vương Hi nói.

“Hả!”, Lâm Kha kinh ngạc nhìn anh.

“Quyền thủ chúng tôi thật ra chẳng có tiền gì hết, mỗi trận đấu đều liều mạng tới mức anh chết tôi sống, trên mặt lúc nào cũng có vết thương mà tiền thưởng ít đến đáng thương. Tôi có hơi không muốn đánh quyền nữa, muốn tìm một người vợ giàu một chút, đỡ phải phấn đấu mười mấy năm”, Vương Hi nói.

Nghe lời Vương Hi nói, trong lòng Lâm Kha lại tăng thêm vài phần ác cảm.

Tất nhiên là nhà cô giàu, nhưng không muốn để loại đàn ông ăn bám phụ nữ này trục lợi.

“Nhà cô có mấy triệu đúng không?”, Vương Hi hỏi.

“Không, không, nhà tôi nghèo lắm, đến vài chục nghìn cũng không có”, Lâm Kha vội đáp.

“Bảo bố mẹ cô kiếm nhiều tiền lên, thế này hai chúng ta ở bên nhau tôi mới nhẹ nhõm hơn”, Vương Hi nói.

“Được, tôi sẽ bảo bố mẹ tôi kiếm nhiều tiền hơn”, Lâm Kha vội gật đầu.

“Ừm, tôi muốn mua một căn nhà ở thành phố Minh Hải, không cần quá to, vài trăm mét vuông là được”, Vương Hi nói.

Nghe Vương Hi nói xong, môi của Lâm Kha như muốn bĩu lên tận trời.

Thành phố Minh Hải là chốn đô thị phồn hoa, tuy không bằng các thành phố lớn như Thủ đô, Minh Châu và Quảng Thành, nhưng một căn nhà ở ngoại ô cũng phải mười nghìn/ mét vuông. Khu vực phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố tầm bốn năm mươi nghìn/ mét vuông.

Điều kiện nhà Lâm Kha không tồi, nhưng cũng không dám mua một căn nhà vài trăm mét vuông ở thành phố Minh Hải, cô thầm nghĩ Vương Hi thế mà lại muốn mua căn nhà vài trăm mét vuông đấy.

Tên Vương Hi này còn là một vận động viên nữa.

Sao có thể vô liêm sỉ như vậy?

Thật sự làm xấu mặt vận động viên.

Lâm Kha bĩu môi.

Lần này ăn cơm, Lâm Kha hẹn Vương Hi ra trung tâm mua sắm trong phố. Cô vốn định mời Vương Hi ăn nhà hàng Tây, tối qua gửi tin nhắn wechat cho Vương Hi mà anh chẳng trả lời. Cô nghĩ Vương Hi coi thường mình nên quyết định hôm nay sẽ khoe giàu với Vương Hi để làm anh mất mặt. Bây giờ trông thấy tình hình Vương Hi như vậy, cũng không muốn ăn nhà hàng Tây nữa, dẫn theo Vương Hi đi vào một quán Pizza Hut.

Vân Tiếu, Hồ Binh và Chu Thụy cũng tới, Chu Thụy lái một con xe Sagitar.

“Tôi muốn mua một chút đồ, Vân Tiếu, Hồ Binh, các cậu đi với tôi”, sau khi đến Pizza Hut, Lâm Kha lấy cớ gọi Vân Tiếu và Hồ Binh ra ngoài.

“Làm ăn kiểu gì vậy? Cậu giới thiệu đối tượng gì cho tôi thế này? Đến dòng xe Porsche Panamera cũng không biết, còn bảo tôi lái xe Zotye SR9!”, Lâm Kha tức giận nói với Vân Tiếu.

“Không thể nào! Anh ấy lái con Mercedes mà”, Vân Tiếu ngạc nhiên, nói.

“Thôi bỏ đi, hạng người như anh ta mà cũng lái được Mercedes, tôi thấy anh ta lái con xe nhái Mercedes mới đúng!”, Lâm Kha tức đến đỏ mặt nói.

“Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?”, Vân Tiếu giật mình hỏi.

“Vừa lên xe anh ta đã hỏi chiếc xe Zotye SR9 của tôi chắc tốt lắm nhỉ, hỏi làm tôi đơ ngay tại chỗ. Sau đó lại nói muốn tìm một đối tượng giàu có, vận động viên các cậu đều bỉ ổi như vậy sao? Có phải các quyền thủ đều rất nghèo, phải sống nhờ ăn bám phụ nữ không?”, Lâm Kha không ngừng mắng vào thẳng mặt Vân Tiếu.

“Mẹ nó, ai nói quyền thủ chúng tôi nghèo hả? Bây giờ tôi có cả người môi giới, vừa mới sắp xếp hai trận đấu nên dạo này phải đi thi đấu. Chỉ cần đánh thắng sẽ có 10 triệu tiền thưởng”, Vân Tiếu nổi giận.

“Vậy nếu đánh thua chắc không có tiền”, Hồ Binh mặt lạnh lùng nói.

“Đánh thua cũng có 5 triệu”, Vân Tiếu nói.

“Thôi đi, tôi biết là đánh quyền giành chiến thắng sẽ có tiền thưởng, nhưng chưa từng nghe đánh thua cũng nhận được tiền thưởng đó. Người bạn kia của cậu không đáng tin cậy, không được thì cùng Lâm Kha bỏ qua đi. Bữa cơm này chúng ta cũng đừng để Lâm Kha mời, chính cậu giới thiệu đối tượng không đáng tin, bữa này cậu mời”, Hồ Binh nói.

“Mẹ kiếp, tôi thiếu nợ bữa cơm này sao? Các cậu có biết Vương Hi có bao nhiêu tiền không? Anh ta đánh thắng một trận đấu liền có tám...”, Vân Tiếu tức đỏ mặt, lớn tiếng giãi bày.

“Có 8 triệu, đúng không?”, Hồ Binh cười xấu xa.

“Đúng vậy”, Vân Tiếu chớp mắt nói.

Lúc cậu đến đây mới hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Kha muốn khoe khoang với Vương Hi, chỉ cần chuyện giữa hai người hỏng bét thì việc Vương Hi có gia đình sẽ không giấu được nữa.

Chắc là lúc Vương Hi lái xe cho Lâm Kha đã cố ý ra vẻ thô bỉ mới chọc Lâm Kha chán ghét anh đến vậy.

Có thể hỏng bét thế này cũng là một việc tốt, nếu không Lâm Kha sẽ thật sự thích anh mất và việc anh có gia đình cũng không dễ xử lý.

“Phải, tôi thừa nhận tôi hơi quá đáng, tôi thấy anh ta trông đẹp trai nên mới giới thiệu cho Lâm Kha”, Vân Tiếu gật đầu thừa nhận.

“Tôi cũng đâu phải không tìm được đối tượng, tôi thiếu trai đẹp sao?”, Lâm Kha bực mình nói.

“Vâng, chị Lâm Kha, chị không thiếu, chị là hoa khôi cả khoa của trường chúng ta mà”, Vân Tiếu gật đầu liên tục.

“Thôi, chuyện này tôi không chấp nhặt với cậu nữa, cậu đừng để anh ta biết gia đình tôi giàu, sau này mà đeo bám tôi thì toang”, Lâm Kha nói.

“Vâng, nhất định sẽ không để anh ta đeo bám cậu”, Vân Tiếu gật đầu.

Vương Hi là một người thông minh, lúc anh với Chu Thụy ngồi ở Pizza Hut, biết ngay Lâm Kha chắc chắn sẽ gọi Vân Tiếu ra dạy dỗ một trận.

Anh lẳng lặng ngồi trong phòng ăn.

Đợi Vân Tiếu, Lâm Kha và Hồ Binh trở lại, anh cũng chẳng kiêng nể gì mà lạnh nhạt hỏi: “Không tiết lộ chứ?”

Vân Tiếu thầm nghĩ Vương Hi thật là to gan, thế mà dám hỏi như vậy trước mặt Lâm Kha. Cậu vội đáp: “Vừa nãy suýt nữa lỡ mồm, nhưng sau đó tôi đã che giấu rồi”.

“Vậy được”, Vương Hi gật đầu.

Lâm Kha bị Vương Hi làm cho mất hứng, chẳng gọi món gì ăn. Vương Hi cũng không muốn ra ngoài ăn, vì đuổi Lâm Kha mới bước ra, anh cũng chưa gọi món gì hết.

Bữa ăn này mọi người chỉ gọi ly đồ uống và một đĩa đồ ăn vặt, ngồi chung một chỗ mà không yên lòng.

Vương Hi lén liếc mắt nhìn Lâm Kha mà cười.

Thầm nghĩ sinh viên đại học quả thật dễ lừa, tốn chút thời gian mà đuổi được cô ta đi thì cũng rất thỏa đáng.

“Bà đang nhìn cái gì vậy?”, một vài quý bà từ ngoài bước vào Pizza Hut, có một quý bà giật mình nhìn Trần Lan.

“Chẳng nhìn gì hết”, mắt Trần Lan vẫn luôn dõi theo Vương Hi.

Vương Hi, Lâm Kha và Vân Tiêu dùng bữa tại Pizza Hut, ở tầng 1 của khu trung tâm mua sắm. Vị trí mà họ ngồi dựa sát một bức tường thủy tinh trong suốt, ngồi trong nhà hàng có thể thấy phong cảnh khu trung tâm mua sắm.

Thoáng cái Trần Lan đã là người giàu, trong tay cầm số tiền lớn vài tỷ, bây giờ công việc mỗi ngày của bà ta ngoài mua sắm cũng chỉ có mua sắm, thậm chí đã trở thành khách VIP của nhiều cửa tiệm trong khu trung tâm mua sắm.

Hôm nay bà dạo phố như mọi ngày, đúng lúc trông thấy Vương Hi.

Bởi vì Vương Hi không chịu giao số tiền kếch xù vài chục tỷ cho bà ta, nên giờ bà ta đã kết thù với Vương Hi, hai người đã hơn một tháng không liên lạc với nhau, giờ gặp phải Vương Hi, vốn không định để ý mà chỉ liếc mắt qua anh một cái rồi đi. Nhưng khi bà liếc mắt qua Vương Hi lần thứ hai, phát hiện anh mắt của anh không đúng lắm, cảm giác nụ cười trên mặt anh vô cùng đê tiện.

Là một người mẹ vợ, bà ta tinh ý nhận ra Vương Hi và cô gái đối diện kia có gì đó không ổn.

“Mấy bà đi trước đi, tôi có chút việc”, Trần Lan tránh mấy quý bà bên cạnh ra, lượn vòng bước vào từ bên kia của Pizza Hut, lặng lẽ ngồi ở chỗ cách Vương Hi không xa.