Thấy Diệp Khinh Tuyết đột nhiên ngã xuống, tất cả mọi người trong hội trường đều kinh ngạc.
“Đm, tên nhãi thối nhà họ Diệp lại giơ chân ra ngáng chân em gái hắn!” Hàn Thiếu Kiệt cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Hắn cũng biết người nhà họ Diệp, từ lâu đã nghe nói con gái nhà họ Diệp rất xinh đẹp. Hôm nay vừa gặp thì đã lập tức bị vẻ ngoài xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết thu hút một cách sâu sắc, cứ dõi theo cô không rời mắt.
Vương Hi cũng nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
Anh thấy Diệp Khinh Tuyết bị ngã, ôm lấy mắt cá chân trắng như tuyết liền khẽ cau mày, trái tim đột nhiên thắt lại.
“Sắp làm đại diện phát biểu rồi nên căng thẳng đến mức không đi đứng nổi nữa à?” Diệp Dục Hàn ngồi ở rìa nói với vẻ mặt tỉnh bơ như không.
“Phải mau chóng kiểm tra xem, đừng để chân bị trẹo”. Hàn Thiếu Kiệt đứng lên với vẻ quan tâm.
“Tránh ra.” Vương Hi đẩy Hàn Thiếu Kiệt ra.
Anh nhanh chóng đi về phía Diệp Khinh Tuyết, sau khi đến trước mặt cô, anh liền khum người xuống kiểm tra mắt cá chân của Diệp Khinh Tuyết, chỉ thấy mắt cá chân mảnh mai trắng như tuyết của cô đỏ rực và đã hơi hơi sưng lên rồi.
Sắc mặt của anh nhanh chóng trở nên khó coi, anh gầm lên với Diệp Dục Hàn: “Anh muốn chết phải không!?”
Diệp Khinh Tuyết đột nhiên bị ngã đã gây sự chú ý của không ít người trong hội trường. Tiếng gầm này của Vương Hi càng khiến cho Diệp Dục Hàn sợ run người lên và khiến cho những người trong hội trường đều giật thót cả mình.
Vương Hi vội vàng dùng tay bụm mắt cá chân của Diệp Khinh Tuyết, nghe thấy tiếng hít thở đau đớn của cô mà lòng anh thương xót đến mức bàn tay to lớn run lên.
Khi tham gia những kiểu hội thảo này, để lịch sự, bất luận là đàn ông hay phụ nữ đều phải mặc vest, đàn ông thì thường đi giày da, phụ nữ sẽ đi giày cao gót. Giày cao gót của Diệp Khinh Tuyết thực ra cũng không gọi là cao lắm, chỉ khoảng 5 phân, nhưng bị trẹo chân cũng vô cùng nghiêm trọng.
Trước giờ cô chưa từng tranh giành cái gì với ai, nhà họ Diệp gả cô cho gã mù cô liền lấy gã mù, nhà họ Diệp nói năng lực của cô không đủ, để cô làm tổ trưởng, cô bèn làm tổ trưởng. Trần Lan mắng nhiếc cô, cô cũng chưa bao giờ cãi lại, Diệp Dục Hàn ức hiếp cô, cô cũng chưa từng so đo với hắn.
Suốt hai năm làm vợ của Vương Hi, đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu người lời ra tiếng vào, nhưng cô vẫn âm thầm chịu đựng.
Cho dù cô có cá tính một chút nhưng cũng chỉ có thể chứng minh rằng cô là một người con gái bình thường.
Vương Hi không ngờ rằng một người con gái lương thiện là thế, rốt cục cô đã làm sai chuyện gì, tại sao cô đã nhẫn nhịn đến nước này rồi mà những người đó vẫn không để yên cho cô?
Có phải là con người thì đều như vậy, một người nếu như càng nhún nhường thì người khác sẽ càng được nước lấn tới.
“Mày gào lên với tao làm gì? Bây giờ có phải mày muốn vùng dậy không, mày tưởng mình vẫn còn là đại thiếu gia nhà họ Vương à?” Đột nhiên Diệp Dục Hàn kịp phản ứng lại, cái tên phế nhân Vương Hi lại dám quát nạt mình à?
“Thật đáng tiếc, một người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu như vậy phải chăm sóc cho thật tốt mới phải, chi bằng để chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện đi.” Hàn Thiếu Kiệt với bộ dạng đê tiện, nhìn thấy mắt cá chân bị thương của Diệp Khinh Tuyết cũng tỏ ra thương xót vô cùng.
“Hàn thiếu gia, các cô gái đẹp của họ Diệp chúng tôi còn nhiều lắm.” Diệp Dục Hàn đố kị với Diệp Khinh Tuyết, hắn nói với Hàn Thiếu Kiệt bằng vẻ chẳng mấy thiện cảm.
“Chắc là đau lắm phải không?” Ngày càng có nhiều người vây quanh, Vương Hi cũng không quan tâm đến đám hỗn loạn xung quanh.
“Đi đứng kiểu gì thế, sắp phát biểu đến nơi rồi, làm sao lại còn bị ngã?” Trần Lan không hài lòng nói.
“Chi bằng đến bệnh viện kiểm tra xem.” Diệp Sơn còn ra dáng người làm bố tí.
“Để tôi đưa cô đến bệnh viện.” Vương Hi nghiêm túc nói.
“Tôi còn chưa phát biểu nữa.” Diệp Khinh Tuyết chau màu thật chặt.
“Bị thương như thế này rồi, còn phát biểu gì nữa.” Vương Hi chộp lấy bài phát biểu của Diệp Khinh Tuyết, xé sột soạt vài tiếng rồi ném ra ngoài.
Sau đó Vương Hi bế Diệp Khinh Tuyết, đẩy đám người đang ở trước mặt ra rồi nhanh chóng đi về phía ngoài hội trường.
Bất kể hai người họ có tình cảm gì không thì Diệp Khinh Tuyết vẫn là vợ hợp pháp của anh, bất kể họ có tình cảm hay không thì Diệp Khinh Tuyết vẫn nhỏ hơn anh hai tuổi, vẫn là người em cần được anh chăm sóc. Hơn nữa người con gái này cũng phải chịu sự nhẫn nhục tương tự như anh và ở bên anh đã hai năm rồi.
“Đến bệnh viện.” Sau khi lên xe của lão Lưu, Vương Hi ra lệnh cho ông ta.
“Sao lại ra trước thế này?” Lão Lưu ngạc nhiên hỏi.
“Không cần phải đến bệnh viện đâu, chân của tôi thực sự không sao đâu, chỉ là hơi trật một chút thôi, tôi chưa yếu ớt đến mức ấy.” Diệp Khinh Tuyết ngồi trên xe và chau mày rồi nhìn sang Vương Hi đang rất lo lắng ở bên cạnh, “chỉ là không ngờ Diệp Dục Hàn lại xấu xa thế, đột nhiên bị ngã nên hơi mất mặt chút ở hội trường thôi.”
“Cô đi giày cao gót nên khi trẹo chân sự đau đớn sẽ gấp 5 lần so với lúc thường bị trẹo. Tôi biết được sự đau đớn của cô. Trước đây tôi từng được mời tham gia một cuộc họp báo về thời trang, lúc đó nhìn thấy một cô người mẫu bị ngã cũng không cảm thấy gì, sau này mới biết cô ta bị gãy xương và cuộc đời sự nghiệp của cô ấy đã bị hủy từ đó.” Vương Hi nói.
“Đấy là họ đi dép cao gót cao 10 phân, còn tôi thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Thật sao?” Vương Hi tóm lấy cổ chân của Diệp Khinh Tuyết và gỡ chiếc giày của cô ra.
Chân của Diệp Khinh Tuyết rất nhỏ, vô cùng tinh xảo. Cô mang đôi vớ trắng trong suốt có ren. Mắt cá chân của cô rất nhỏ, tròn trịa. Mặc Dù Vương Hi là đang với thái độ quan tâm đến Diệp Khinh Tuyết nhưng hơi thở của anh cũng gấp gáp không kìm nén lại được.
Cơ thể của cô cứ như làm từ sữa vậy, vừa mềm mại lại vừa nõn nà.
“Có đau không?” Vương Hi nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của cô.
“Có thể chịu được.” Diệp Khinh Tuyết cắn chặt môi.
“Như thế này thì sao?” Vương Hi lại dùng tay còn lại nắm lấy chân của Diệp Khinh Tuyết, khe khẽ xoay cổ chân cô.
“Vẫn chịu được.” Diệp Khinh Tiếp đỏ cả mặt lên.
“Ừ…”
Đây là lần đầu tiên anh chạm vào con gái như thế này và cùng ngồi trong một chiếc xe kín với Diệp Khinh Tuyết, tay nắm đôi chân ngọc ngà mảnh khảnh của cô, mặt anh cũng bất giác đỏ bừng lên.
Có lẽ là cảm giác bàn tay chạm vào chân của Diệp Khinh Tuyết thích quá nên mắt anh từ từ đơ ra, tay phải cầm cổ chân cô, tay trái nhẹ nhàng xoa xoa chân Diệp Khinh Tuyết vài cái.
“Anh làm cái gì đấy?” Diệp Khinh Tuyết cảm thấy có vẻ không đúng lắm, cô kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Vợ à, chúng ta đã kết hôn được hai năm rồi, còn chưa từng làm gì cả đúng không?” Vương Hi cảm thấy đầu óc mình như trống rỗng, nước miếng không kìm lại được sắp tuôn ra.
“Này, anh làm cái gì đấy? Này người anh em, chúng ta đang ở trong xe đấy, còn có người khác kia kìa!” Diệp Khinh Tuyết xấu hổ gần chết, biết là Vương Hi đang nổi cơn thèm thuồng liền nhanh chóng vỗ vỗ mặt Vương Hi với đôi tay ngọc ngà lạnh băng.
“Thiếu gia…” Lão Lưu nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, cũng ngại ngùng không kém.
Lúc này Vương Hi mới đột nhiên tỉnh lại, phát hiện tai mình nóng như lửa, mặt ướt đẫm mồ hôi. Anh vội thả chân Diệp Khinh Tuyết ra, “Nếu như tôi nắm vậy mà cô không đau lắm có nghĩa là cô không bị rạn xương. Cổ chân vẫn xoay được nên cũng không bị gãy hay bị căng. Nếu như cô ngại phiền phức thì tôi có thể về nhà chườm đá cho cô.”
“Lái xe về nhà đi.” Cơ thể mảnh khảnh của Diệp Khinh Tuyết cuộn tròn ở hàng ghế sau rộng rãi của con xe Maybach, cô nhìn trộm Vương Hi một cái, giống như là cô vợ nhỏ bị bắt nạt vậy.
Lão Lưu rất biết điều, đưa Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết một mạch về nhà. Vừa rồi Vương Hi chưa làm được gì với Diệp Khinh Tuyết nên khả năng là cặp vợ chồng nhỏ này về đến nhà lại có tiết mục gì đây.
Vương Hi đích thực là bị đôi chân nhỏ nhắn của Diệp Khinh Tuyết kích thích, sau khi anh đỡ Diệp Khinh Tuyết tập tà tập tễnh về đến nhà thì liền ôm chặt cô vào trong lòng.