Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 167: Vương Hi phản đòn




Cảm xúc Vương Hi vừa nổi lên lập tức bay biến.

Khó khăn lắm anh muốn làm chút gì đó với Diệp Khinh Tuyết, lại bị tin Trần Lan đột ngột quay về làm cho mất hết tâm trạng. Anh không lo cái miệng độc của Trần Lan, dù sao cũng đã bị bà ta sỉ nhục hai năm, thêm mấy lần này cũng không sao. Điều anh lo là việc làm ăn vừa mới bắt đầu, Trần Lan biết anh có ba mươi tỷ, chắc chắn sẽ vòi anh. Nếu anh không đưa, bà ta chắc chắn không để anh yên.

Sắc mặt Vương Hi hơi khó coi, nằm trên giường châm một điếu thuốc.

"Anh ghét mẹ em đến vậy sao?", Diệp Khinh Tuyết bị Vương Hi chọc cười, ngồi xuống bên cạnh nhìn anh đầy trách móc.

"Không phải ghét bà ấy, là bà ấy biết anh có tiền, chắc chắn sẽ giày vò anh. Gia đình phải hoà thuận thì mọi việc mới thuận lợi, bà ấy cứ giày vò anh thì sao anh có thể kiếm tiền nổi?", Vương Hi không vui nói.

"Em giấu bà ấy giúp anh", Diệp Khinh Tuyết nói.

"Anh sợ không giấu được", Vương Hi thở dài.

"Sẽ giấu được, em sẽ không nói ra", Diệp Khinh Tuyết nói.

"Phía nhà họ Diệp phải làm sao? Chúng ta nhận hơn ba mươi tỷ từ Long Minh, Phùng Uyển, chuyện này sớm muộn cũng truyền đến tai mẹ vợ", Vương Hi nói.

"Đúng là không dễ giấu", Diệp Khinh Tuyết khẽ cau mày.

"Hay là thế này đi, so với việc giấu giếm, thà chúng ta cứ thoải mái nói ra. Nhưng anh sẽ nghĩ cách đối phó bà ấy, khiến bà ấy phục anh. Đến lúc đó bất kể anh đối phó bà ấy thế nào, em cũng không được giận", Vương Hi nói.

"Sao lại thế được? Mẹ em quá hà khắc với anh, đến em là con gái bà cũng không nhịn nổi nữa. Em sẽ không để bà ấy làm lỡ việc kiếm tiền của anh, chỉ cần anh có thể đối phó bà ấy, em cũng có thể phối hợp với anh", Diệp Khinh Tuyết nói.

"Vợ ơi, em tốt quá!", Vương Hi đặt tay lên chân Diệp Khinh Tuyết.

"Bởi vì anh tốt với em, nên em cũng tốt với anh!", Diệp Khinh Tuyết mỉm cười.

Hôm nay Diệp Khinh Tuyết mặc một chiếc váy dài, đôi chân thon dài của cô dưới lớp váy rất gợi cảm. Vương Hi nhìn cơ thể yểu điệu của cô, trong lòng không khỏi lần nữa có cảm giác.

"Hay là chúng ta thử trước một lần rồi đi đón mẹ em?", Vương Hi hỏi.

"Thôi đi ạ, mẹ em đanh đá lắm. Bây giờ chúng ta đi đã muộn rồi, bà ấy sẽ nói nhiều lời khó nghe lắm. Nếu chúng ta đến muộn một hai tiếng thì không biết bà ấy sẽ làm loạn đến mức nào nữa. Bà ấy đáng sợ đến mức nào đâu phải anh không biết", Diệp Khinh Tuyết nói khó xử.

"Bà ấy quả thực rất đáng sợ", Vương Hi đáp.

"Đi thôi, buổi tối chúng ta ở bên nhau", Diệp Khinh Tuyết vuốt mặt anh.

"Được", Vương Hi lập tức ngồi dậy.

Câu này của Diệp Khinh Tuyết như tiêm một liều thuốc kích thích cho Vương Hi. Tâm trạng tồi tệ của anh lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác mong chờ đối với buổi tối.

Cùng Diệp Khinh Tuyết đến sân bay, anh và cô nhìn thấy Trần Lan đã mất kiên nhẫn chờ ở đó.

Mười mấy ngày không gặp, trang sức trên người bà ta lại có thêm không ít. Diệp Sơn chơi một vòng ở Hawaii, người cũng có tinh thần hơn lúc đi nhiều.

"Con xin lỗi bố mẹ, để bố mẹ chờ lâu rồi", Vương Hi vội vàng xách hành lý trong tay Trần Lan.

"Làm cái gì vậy? Để chúng tôi chờ rõ lâu", Trần Lan trợn mắt.

"Công ty có chút chuyện nên đi muộn ạ", Vương Hi giải thích.

"Cái ngữ cậu mà còn mở công ty nữa à? Cậu mở công ty gì, quan trọng bằng giá trị con người tôi không? Tôi có thân phận gì, công ty cậu có quy mô gì? Việc làm ăn nhỏ lẻ mấy triệu có thể quan trọng bằng giá trị con người mấy tỷ của tôi không?", Trần Lan hung dữ cằn nhằn một trận.

"Con xin lỗi mẹ", Vương Hi xách hành lý của Trần Lan bước ra ngoài.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói với Vương Hi như vậy được? Cho dù bọn con làm ăn nhỏ, không nhiều tiền bằng mẹ, thì cũng không nên bị mẹ khinh thường chứ?", Diệp Khinh Tuyết nói.

"Coi thường cô cậu thì làm sao? Tôi có tiền thì tôi khinh thường cô cậu. Chọn cho tôi cái chỗ chẳng ra sao, toàn là người nước ngoài, họ bô lô ba la nói những gì tôi cũng chẳng hiểu. Đi nửa tháng thì mưa mười ngày, làm tôi mắc cả bệnh thấp khớp. Buổi tối mau gọi bác sĩ đến khám cho tôi", Trần Lan nói.

"Đúng rồi, nhà con xây cho bố mẹ chắc mới cấp đất nhỉ? Buổi tối bố mẹ ở đâu? Ở khách sạn sao?", Diệp Sơn hỏi.

Cái mà Vương Hi gọi là xây nhà là để lừa Trần Lan. Anh muốn để Trần Lan ở nước ngoài hơn nửa năm, lúc bà ta về sẽ giao nhà, cứ nói nhà đã xây xong, đòi Trần Lan một tỷ.

Bây giờ Trần Lan đột ngột trở về, làm loạn kế hoạch của anh, phỏng chừng ngôi nhà anh mua mười lăm triệu sẽ đổ bể, kế hoạch lừa tiền Trần Lan cũng thất bại.

"Con đã đặt phòng Tổng thống cho bố mẹ, ở phòng Tổng thống có thể ngắm được phong cảnh của cả thành phố Minh Hải", Vương Hi nói.

"Ở phòng Tổng thống cái gì? Tôi ở Hawaii ngày nào chẳng ở phòng Tổng thống, có khách sạn tốt nào mà chưa từng ở? Ở chán rồi, tôi muốn tìm nhà tốt để ở. Đúng rồi, chẳng phải Hàn Thiếu Kiệt cho cậu mượn một ngôi nhà sao? Tôi đến đó ở", Trần Lan nói.

"Ngôi nhà đó không được", Vương Hi vội vàng từ chối.

Diệp Khinh Tuyết cũng biến sắc.

"Sao lại không được?", Trần Lan hỏi.

“Đó là nhà Hàn Thiếu Kiệt cho con mượn, chứ không phải tặng con", Vương Hi đáp.

"Cho cậu mượn thì làm sao? Cậu được ở còn tôi không được sao? Cứ ở nhà của cậu đã, ngày mai dẫn tôi đi xem đất. Tôi xem đất xây nhà mới của tôi thế nào, chọn chỗ không đẹp thì tôi không thèm đâu", Trần Lan nói.

Nghe Trần Lan nói, trái tim Vương Hi lần nữa lạnh đi.

Cái anh sợ chính là câu nói này của Trần Lan, chỉ cần ngày mai bà ta đi xem đất với anh thì tất cả sẽ lộ tẩy. Kế hoạch lừa một tỷ từ Trần Lan chắc chắn sẽ đổ bể.

"Xe mới mua à?", Trần Lan nhìn thấy chiếc Mercedes mới của Vương Hi, kinh ngạc hỏi.

"Vâng", Vương Hi đáp.

"Trong tay không có đồng nào nhưng cũng biết hưởng thụ đấy. Một người ở rể như cậu cần xe tốt như vậy làm gì? Xe này sau để bố vợ cậu lái", Trần Lan khinh bỉ nói.

"Lấy xe của người ta làm gì? Bà lúc nào cũng lợi dụng người khác", Diệp Sơn nói.

"Nó có thân phận gì chứ, chỉ là thằng ở rể, xứng với chiếc xe tốt thế này sao? Nó là một thiếu gia bị thủ đô vứt bỏ, thủ đô không cần nó nữa, sau này nó phải dựa vào chúng ta. Chúng ta không bắt nó theo họ Diệp đã là tốt lắm rồi, cho một ông chủ nhỏ như nó lái chiếc xe tốt thế này, thân phận của nó có lái nổi không?", Trần Lan cười lạnh.

“Mẹ, sao mẹ đi Hawaii một chuyến về, ăn nói còn khó nghe hơn trước vậy?", Diệp Khinh Tuyết không chịu nổi nữa.

"Bởi vì tôi có tiền", Trần Lan đáp.

"Có tiền cũng không đại diện cho tất cả, nói chuyện cũng phải để ý đến cảm xúc của người khác chứ?", Diệp Khinh Tuyết nói.

"Để ý cảm xúc cái gì? Lúc tôi ở Hawaii không cần phải để ý đến cảm xúc của người khác. Mấy người nước ngoài đó, cô cậu có biết bọn họ thực tế đến đâu không? Bọn họ phục vụ chúng tôi là thu tiền bo, tôi cho bọn họ ít tiền là bọn họ lập tức gọi quý bà quý ông không ngớt, lúc nào cũng khom lưng phục vụ. Đâu có giống Hoa Hạ chúng ta, con rể với con gái tiêu tiền của tôi, mà tôi nói chuyện còn phải nghĩ đến cảm xúc của chúng", Trần Lan hừ lạnh một tiếng.

Bắc Mỹ là quốc gia tư bản, lấy tiền làm đầu, Vương Hi nghe Trần Lan nói thì hiểu ra, bà ta bị đám người nước ngoài đó chiều hư rồi.

Vương Hi muốn biến bà ta thành một quý phụ, không ngờ khí chất nhà giàu mới nổi của bà ta lại càng đậm hơn.

"Sau này cô cậu còn phải xin tiền tôi, tiêu tiền của tôi đấy. Thật nực cười, Trần Lan tôi tiêu tiền còn phải tôn trọng cô cậu, thà bỏ tiền thuê hai người hầu còn có thể diện hơn", Trần Lan lạnh lùng nói.

"Vậy bà đi thuê người hầu đi, tôi xem bà cho họ bao nhiêu tiền để họ bị bà sai khiến thế này?", Vương Hi lạnh lùng đáp.

"Cậu có ý gì?", Trần Lan kinh ngạc.

"Xuống xe", Vương Hi đạp phanh dừng xe lại.

"Cậu làm gì vậy?", Trần Lan kinh ngạc.

"Bổn thiếu gia không hầu hạ bà nữa", Vương Hi nói.