Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 165: Ba mươi lăm tỷ




Long Minh, gia chủ nhà họ Long tập đoàn Long thị Hoa Hạ, hắn ta là một trong số ít công tử nhà giàu trở thành gia chủ trước 30 tuổi trong giới kinh doanh ở thành phố Minh Châu.

Hắn ta nhỏ hơn Vương Hi 1 tuổi, năm nay mới 25 tuổi.

Nhưng thành tựu và tầm ảnh hưởng của hắn là một sự tồn tại mà rất nhiều công tử giới thương trường ngưỡng mộ.

“Long đại thiếu gia!”. Nghe thấy tên của Long Minh, đám người Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân sắc mặt trắng bệch, vội vã đứng dậy.

Kim Hyun Won ngồi trên mặt đất cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Long Minh lộ vẻ hoảng sợ.

Cả phòng họp chỉ có 4 người Vương Hi, Vương Vị Ương, Hàn Thiếu Kiệt và Phùng Uyển còn ngồi, sắc mặt của Hàn Thiếu Kiệt, Vương Vị Ương và Phùng Uyển cũng khá là khó coi.

Long Minh là người thế nào, bọn họ đều biết rõ.

Đâu chỉ là kẻ Kim Hyun Won không thể đắc tội mà còn không được chọc vào.

“Cậu từ Đại Hàn tới? Chắc cậu quen bang chủ bang Thất Tinh của Đại Hàn, Hàn Hạo Hãn”. Long Minh nói tiếng Đại Hàn trôi chảy, quay lưng về phía Kim Hyun Won, mỉm cười nhìn Vương Hi.

“Đúng vậy!”, Kim Hyun Won lập tức bò dậy, ngồi quỳ trên đất.

“Quan hệ giữa tôi và Hàn Hạo Hãn không tồi, chỉ cần tôi đưa Hàn Hạo Hãn 1 tỷ won, thì cô chỉ có thể nhìn thấy người nhà mình trên bản tin thôi”. Long Minh cười nói.

“Xin anh hãy tha thứ cho tội lỗi của tôi”. Kim Hyun Won cả người toát mồ hôi.

“Chỉ cần có tiền, thế giới này có gì Long Minh tôi không san bằng được, nam hay nữ cũng sẽ bị tôi san bằng, một chủ doanh nghiệp nước ngoài nhỏ bé mà cũng dám chọc vào anh em kết nghĩa của tôi. Anh, hay để em lấy danh nghĩa của anh xử lý hắn ta nhé, thế nào? Lâu rồi không gặp, cũng phải cho anh chút quà gặp mặt chứ”. Long Minh mỉm cười khoác tay lên vai Vương Hi.

“Đừng vớ vẩn”. Vương Hi cười khổ.

“Gom hết tất cả tài sản của anh thành lập một tập đoàn chân chính đi. Để W-1, Giai Mỹ, Tuyết Bảo trở thành công ty con thuộc tập đoàn của anh, tên tổng công ty của anh em đã giúp anh nghĩ xong rồi, gọi là Quang Phục”. Long Minh búng tay một tiếng.


Một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước ra từ sau lưng Long Minh, cô đẩy gọng kính trên sống mũi cười nói: “Vương Kiêu Nam tiên sinh, về công ty mới của anh, chúng tôi đã định giá xong rồi. Giá trị công ty mới của anh vào khoảng 50 tỷ, chúng tôi sẽ chi 25 tỷ để mua một nửa cổ phần của anh".

“Tất nhiên, giám đốc công ty phải là anh, khi anh làm chủ tịch tập đoàn Quang Phục, chưa có sự đồng ý của nhóm cổ đông chúng tôi, anh không được điều hành bất kỳ công việc gì khác”. Long Minh châm một điếu thuốc lá.

“Chỉ cần Vương Kiêu Nam tiên sinh đồng ý, 25 tỷ tiền mặt sẽ được chuyển đến ngay”. Mỹ nữ đeo kính cười nói.

“Nhiều tiền thế cơ à...” Hàn Thiếu Kiệt ngạc nhiên trợn tròn con mắt.

“Tôi không đồng ý”. Đôi mắt Vương Hi rủ xuống.

“Vì sao?”, Long Minh bật cười.

“Còn những nhà khác muốn làm cổ đông nữa”. Vương Hi nói.

“Tôi có thể thành lập tổng công ty, cũng sẽ bán 70% cổ quyền của công ty, nhưng 70% này không thể để một mình cậu hưởng hết, cậu chỉ có thể được 30%.”

“Ồ, vậy 40% còn lại ai tới mua hả? Long Minh tôi không đồng ý thì ai dám mua!”, Long Minh mỉm cười nhìn đám đông.

Khi Long Minh đánh mắt quét qua, sắc mặt của Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Lý Bân và một số chủ tập đoàn tài chính đều tái mét.

Đây chính là sức mạnh của Long Minh.

Thế lực của hắn hoàn toàn có thể nghiền nát bất kỳ tập đoàn tài chính nào ở thành phố Minh Hải, bao gồm cả Vương Hi.

“Tôi.” Phùng Uyển giơ tay lên.

“Cô dám đối đầu với tôi!”, Ánh mắt Long Minh trở nên hung bạo.

“Vì tiền, tôi dám đối đầu với cậu”. Phùng Uyển lạnh nhạt nói.

“Tuy cô là con gái độc nhất của nhà họ Phùng, một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Minh Châu, nhưng cô đừng quên tôi là ai”. Long Minh ác ý nói.

“Tôi là một người làm ăn, trong mắt chỉ có lợi ích”. Phùng Uyển nói.

“Cô chỉ có thể được 30%, còn lại 10%”. Vương Hi nói.

“10% còn lại tôi lấy hết”. Vương Vị Ương nói.

“Nhị tiểu thư nhà họ Vương ở thủ đô, không tồi nha”. Long Minh cười khẩy.

“Long đại thiếu gia, cậu muốn hơn một nửa cổ quyền của công ty Vương Hi, đây rõ ràng là điều không thể. Vương Hi là một thiên tài kinh doanh, bản lĩnh của nó mọi người đều biết. Cậu sở hữu hơn một nửa cổ phần công ty, chỉ cần nó kiếm được tiền, cậu lúc nào cũng có thể đá nó một phát bay ra ngoài. Một việc kém an toàn như thế, sao nó có thể làm chứ? Còn không bằng tôi giúp cậu mua trước 10% cổ phần, sau này cậu mua lại từ tôi”. Vương Vị Ương nói.

“Chị có 5 tỷ không?”, Vương Hi cười lạnh.

“...” Vương Vị Ương...

Quả thật cô ta không có 5 tỷ, dẫu sao cũng chỉ là một con cháu nhà giàu đời thứ 3 mà thôi. Nhà họ Vương chỉ là chỗ dựa sau lưng cô ta, bây giờ cô ta cùng lắm là lấy ra được 2 tỷ.

“Tôi muốn 5% cổ phần”. Hàn Lâm Nhi nói.

“Được, chuyện này quyết định như vậy đi. Long đại thiếu và Phùng tiểu thư mỗi người sở hữu 30% cổ phần, còn Vương đại tiểu thư và Hàn đại tiểu thư mỗi người giữ 5% cổ phần”. Vương Hi vỗ bàn quyết định.

“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức thành lập công ty mới, đợi đóng dấu mấy người cử người đến mà ký hợp đồng. Hôm nay tôi hơi mệt, không chiêu đãi mọi người được”.

“Anh cả, nghe nói anh cưới về một đại mỹ nhân à? Bao giờ đưa em đi gặp chị dâu đi”. Long Minh lúc rời đi cười xấu xa hỏi.

“Sẽ cho cậu thấy cô ấy”. Vương Hi cười nói.

Tối hôm đó, Vương Hi và nhóm người Hàn Thiếu Kiệt, Diệp Khinh Tuyết, Thẩm Giai Dao, Phàm Gian, Doãn Tâm lại họp mặt nhau.

“Bắt đầu từ ngày mai chính thức thành lập công ty Quang Phục, bây giờ tôi còn giữ 30% cổ phần, tôi lấy 1% trong số này chia cho Phàm Gian, Doãn Tâm và Thẩm Giai Dao, 5% cho Diệp Khinh Tuyết, 10% cho Hàn Thiếu Kiệt. Ngoài ra, lấy tiền rồi sẽ quy đổi 5 tỷ tiền mặt cho Hàn Thiếu Kiệt, mấy người không có ý kiến gì khác chứ?”, Vương Hi nói.

“Anh chia đi bao nhiêu cổ phần như thế, vậy anh còn lại bao nhiêu?”, Thẩm Giai Dao hỏi.

“12%.” Vương Hi trả lời.

“Vậy chẳng phải anh bán bản thân mình đi làm công giúp Long Minh và Phùng Uyển rồi sao?”, Thẩm Giai Dao hỏi.

“Chính là vậy đó, giờ tôi đang thiếu một khoản tiền mặt, sau khi công ty mới được thành lập, tôi sẽ nhận được 30 tỷ tiền mặt, nếu mọi người ai bây giờ muốn rút lui, tôi có thể quy đổi cổ phiếu thành tiền mặt cho mọi người”. Vương Hi nói.

“Tôi không thiếu 500 triệu của anh”. Phàm Gian mặt không đổi sắc nói.

“Sao lại thành ra thế này, bây giờ não tôi càng ngày càng loạn”. Hàn Thiếu Kiệt dùng sức chà xát mặt, bị Vương Hi làm cho ngu người mất thôi.

“Trước đây chúng ta hợp tác làm ăn, cậu để chỗ tôi mấy tỷ, bây giờ tôi đầu tư kiếm được tiền rồi, cậu có 20% cổ phần của tôi, tôi để lại cho cậu 10% cổ phần, 10% còn lại tôi giúp cậu quy đổi thành 5 tỷ tiền mặt. Nói cách khác, tôi có 35 tỷ, nếu cậu muốn quy đổi hết thành tiền mặt, tôi có thể chuyển 20% của cậu thành 10 tỷ”. Vương Hi nói.

“Tôi không có ý đó! Ý tôi là, tên Long Minh này bị sao vậy? Tại sao vụ làm ăn của chúng ta lại làm to thế?”, Hàn Thiếu Kiệt hỏi.

“Cậu ta là anh em kết nghĩa trước kia của tôi, hẳn là biết năng lực của tôi thế nào nên muốn để tôi giúp cậu ta kiếm tiền”. Vương Hi nói.

“Tại sao phải chia cổ phần công ty cho hắn chứ? Chúng ta tự mình kiếm tiền không được hả?”, Hàn Thiếu Kiệt hỏi.

“Cậu còn muốn kiếm tiền thế nào, tôi trong một đêm giúp cậu kiếm lớn 5 tỷ, cậu còn muốn kiếm thế nào nữa?”, Vương Hi bắt đầu mất kiên nhẫn, bật dậy nhìn Hàn Thiếu Kiệt nói: “Đây là đang kiếm tiền đó, thu hút nguồn vốn, dùng tiền của họ để giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn. Cậu nghĩ đám người giàu có từ đâu mà ra, đây chính là “lăn cầu tuyết” đấy."

“Nếu không cậu còn muốn kiếm tiền kiểu gì?”

Mắt thấy Vương Hi đột nhiên nổi đóa, trong nhà nhất thời trở nên an tĩnh, mọi người đều nhìn anh mà không nói gì.

“Anh bán bản thân mình rồi đổi lại 35 tỷ, chắc giờ tâm trạng anh đang rất tệ phải không?”, Diệp Khinh Tuyết nhẹ nắm lấy tay của Vương Hi.

“Không, bây giờ tâm trạng anh rất tốt, cực kỳ tốt.” Chỉ là anh cảm thấy Hàn Thiếu Kiệt quá ngốc nên mới mất kiên nhẫn vậy thôi”. Vương Hi nói.

“Cực kỳ tốt?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.

“Bây giờ là thời đại tiền là vua, tiền trong tay ai càng nhiều thì người đó là ông chủ. Nói ra anh còn phải cảm ơn mẹ vợ của mình đấy. Mẹ luôn cau có với anh, ép anh đến bước này, cho nên anh mới nghĩ đến việc thành lập công ty thứ 3 thu hút vốn đầu tư của họ. Tuy anh bán bản thân đi rồi nhưng trong tay anh có 35 tỷ, sao có thể không vui chứ? Còn về Long Minh, là anh cố ý cho người lan tin dụ cậu ta đến đây. Cậu ta đã trúng kế của anh và anh đang cố ý lừa tiền của hắn ta”. Hai mắt Vương Hi sáng lên.

Bọn họ đều không biết, tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của Vương Hi.

Vương Hi đã lừa bọn họ sa vào cái bẫy này.

Vì bây giờ tình hình của anh rất nguy hiểm, chuyện anh bị mù đều có liên quan đến nhà họ Vương, nhà họ Dương và Long Minh. Giờ mắt anh khỏi rồi, đám người này chắc hẳn đều nghĩ đến khả năng anh sẽ báo thù.

Chỉ có cùng chia sẻ lợi nhuận và kiếm tiền cho bọn họ thì đám người này mới tạm thời bỏ qua cho anh, anh mới có cơ hội đánh bại từng kẻ một.

Mà anh cũng đã nhận được số tiền mặt bản thân muốn có nhất.

Ngày hôm nay, Vương Hi trở thành người giàu nhất tỉnh với giá trị tài sản cá nhân là 31.2 tỷ.

Hàn Thiếu Kiệt cũng trở thành người giàu nhất thành phố Minh Hải với giá trị tài sản cá nhân 10 tỷ.