Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 155: Về thủ đô




"Bất kể anh có thân phận gì, là hoàng đế hay ăn mày, anh đã có vợ thì phải luôn tôn trọng vợ anh. Phụ nữ vốn rất ngốc nghếch, người phụ nữ dù thông minh đến đâu cũng không bằng người đàn ông thông minh nhất. Diệp Khinh Tuyết vốn ngu ngốc, ai cũng có thể nói cô ấy như vậy, nhưng anh thì không, bởi vì anh là chồng cô ấy." Phàm Gian mặt không biểu cảm.

"Cô ấy chỉ là một phụ nữ, cho dù đánh anh đau thì có thể đau đến mức nào chứ? Đúng là không hiểu anh nghĩ gì nữa, chắc anh được bố mẹ chiều hư rồi."

"Phàm Gian, cậu không biết thôi, cô ấy đánh thực sự rất đau." Vương Hi nói.

"Hơ hơ." Phàm Gian cười lạnh.

"Cô ấy là một thiên tài, đạo lý đánh quyền phải vặn eo cậu biết chứ? Không ai dạy cô ấy đánh quyền, nhưng lúc đánh tôi cô ấy lại biết vặn eo. Cái tát kia quả thực không phải người bình thường có thể chịu được." Trong lòng Vương Hi vẫn còn sợ hãi.

"Vô dụng." Phàm Gian nói.

"Cậu cũng có bệnh đấy." Vương Hi không thèm quan tâm Phàm Gian nữa.

"Chẳng phải đi hẹn hò sao? Sao lại đánh nhau với vợ thế?" Tôn Uy Phong và Hàn Thiếu Kiệt cũng không ăn nữa, bước vào phòng Vương Hi hỏi đầy quan tâm.

"Phải đấy, bị đánh còn trút giận lên chúng tôi, chúng tôi cũng đâu có nợ anh. Mẹ kiếp, mọi người đang ăn vui vẻ, bị anh làm cho mất vui." Hàn Thiếu Kiệt không còn gì để nói.

"Chẳng phải anh với chị dâu có quan hệ rất tốt sao? Chắc có hiểu lầm gì đó, nói rõ là được." Lâm Hổ nói.

"Tôi muốn yên tĩnh, mọi người ra ngoài hết đi." Vương Hi nói.

"Vợ chồng đánh nhau là hiện tượng hết sức bình thường, thầy hồi trẻ cũng từng bị đánh. Nếu đã lấy người ta thì nên đối xử tốt với người ta, nếu không lúc trước lấy người ta làm gì? Ngồi yên tĩnh suy nghĩ đi, rồi sau dỗ ngọt người ta, không sao cả." Tôn Uy Phong cười khuyên Vương Hi.

"Bị vợ đánh cơ đấy, buồn cười thật." Hàn Thiếu Kiệt để lộ nụ cười đê tiện.

Hóng hớt thì ngại gì lớn chuyện.

Sau khi mọi người rời đi, Vương Hi cứ ngồi trong phòng yên lặng ngẩn người, vừa hút xong một điếu thuốc lại châm điếu nữa.


Diệp Khinh Tuyết gọi điện cho anh.

Nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết gọi điện cho mình, trong mắt anh lộ vẻ vui mừng kinh ngạc.

Nghĩ một lát, anh chuyển về chế độ im lặng.

Ném lại điện thoại lên bàn.

Chắc là Diệp Khinh Tuyết biết mình đã sai, gọi điện để dỗ anh.

Trên mặt anh lộ vẻ đắc ý, tìm trong phòng một quyển sách, nằm lên giường yên lặng đọc.

Chuyện này anh không hề sai, là Diệp Khinh Tuyết sai.

Anh và Thẩm Giai Dao chẳng có quan hệ gì cả, chính Vương Vị Ương đứng giữa xúi giục, khiến anh bị Diệp Khinh Tuyết đánh. Hai ngày nay anh nhung nhớ Diệp Khinh Tuyết, dọn dẹp phòng ốc cho cô, chờ mong cô chuyển đến ở cùng. Bây giờ vô duyên vô cớ bị Diệp Khinh Tuyết đánh, trong lòng anh chắc chắn ấm ức.

Một cuộc điện thoại đã muốn dỗ anh?

Ít nhất cũng phải gọi tám chín cuộc mới được.

Anh đọc sách mười phút, nhưng nội dung là gì thì anh không nhớ, chỉ muốn thời gian trôi nhanh chút, để Diệp Khinh Tuyết biết cô đã sai, sau đó anh nghe máy tha thứ cho cô.

Phòng cho Diệp Khinh Tuyết đã thu dọn xong, phải để cô qua ở.

Anh cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn hiển thị cuộc gọi một cái liền tức giận.

Diệp Khinh Tuyết gọi cho anh đúng một cuộc, sau đó không gọi nữa.

Nói gì cũng không thể tha thứ cho Diệp Khinh Tuyết nữa.

Anh ném thẳng điện thoại lên giường, bước ra khỏi phòng.

"Muốn đánh bài không?" Vương Hi nhìn về phía Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh, Diệp Hằng, Lâm Hổ đang thu dọn bàn ăn.

Mấy người kinh ngạc nhìn anh, Tôn Uy Phong và Hàn Thiếu Kiệt ngồi trên sô pha, Hàn Thiếu Kiệt hừ lạnh một tiếng.

"Không để lại lẩu cho tôi à?" Vương Hi hỏi.

"Anh đừng có gây chuyện." Phàm Gian mặt không cảm xúc.

"Đánh bài không?" Vương Hi hỏi.

"Sư phụ, anh vừa đánh nhau với sư mẫu, tâm trạng không tốt thì đừng có chơi. Tôi từng gặp sư mẫu rồi, là một cô gái tốt, chắc là có hiểu lầm thôi. Hay là anh đi tìm sư mẫu nói chuyện đi." Diệp Hằng nói.

"Chuyện này cũng đâu phải tôi sai, dựa vào đâu tôi phải tìm cô ấy?" Vương Hi nói.

"Tối nay tôi có kèo, có rất nhiều người đẹp trẻ tuổi không tệ. Hay là chúng ta cùng đi chơi, tôi giới thiệu người đẹp cho anh làm quen?" Hàn Thiếu Kiệt lộ nụ cười xấu xa.

"Bỏ đi, tôi không có tâm trạng." Vương Hi nói.

"Luyện quyền đi." Phàm Gian nói.

"Không luyện nữa." Vương Hi bước đến đối diện Tôn Uy Phong và Hàn Thiếu Kiệt, nằm dài lên sô pha.

"Nhóc con, trong lòng con còn nhớ nhung con bé thì mau đi dỗ đi. Bọn ta đều biết tâm trạng con không tốt, nhưng tối nay bọn ta không thể ở cạnh con được. Tinh Tinh vẫn luôn muốn ngắm biển, tối nay bọn ta phải cùng Tinh Tinh đi ngắm biển. Nghĩ con sắp đón vợ đến nên tạo chút thời gian riêng tư cho con. Nhớ con bé thì đi tìm con bé đi, đừng lãng phí thời gian nữa." Tôn Uy Phong nói.

"Mọi người đi đi, con nằm nhà là được rồi." Vương Hi khẽ thở dài.

"Buổi tối tôi có kèo, cũng không ở nhà với cậu được." Hàn Thiếu Kiệt cười đểu.

Mọi người dọn dẹp bếp xong thì ra ngoài hết, trong nhà chỉ còn mỗi Vương Hi.

Vốn anh và Diệp Khinh Tuyết có lẽ đã có một buổi tối vui vẻ, bây giờ trong nhà chỉ có mỗi anh, nghĩ đến việc quả thực bỏ lỡ thời gian tốt, trong lòng lại càng khó chịu.

Trở về phòng lại xem điện thoại, anh nhìn thấy tin nhắn Diệp Khinh Tuyết gửi đến.

"Nếu anh không thích em thì về thủ đô đi, giữa chúng ta kết thúc." Diệp Khinh Tuyết chỉ gửi cho anh một câu đơn giản.

Câu này của Diệp Khinh Tuyết khiến trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

Công danh lợi lộc, dã tâm gây dựng đế quốc thương nghiệp gì đó, vào khoảnh khắc này bỗng sụp đổ vỡ vụn.

Từ nhỏ đã sinh ra ở đại viện nhà họ Vương, anh đã hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý. Điều duy nhất khiến anh không cam lòng là sự nhẫn nhục chịu đựng ba năm nay. Anh kiên trì sống tiếp, kiên trì chữa khỏi mắt, tất cả đều nhờ sự thù hận chống đỡ.

Khi mắt khỏi, anh đã dạy dỗ một lượt những người từng bắt nạt anh. Sau khi dần có tình cảm với Diệp Khinh Tuyết, thù hận trong lòng anh đã dần nhạt bớt.

Anh phát giác tất cả những gì anh làm đều là vì Diệp Khinh Tuyết.

Kẻ thù không phải mục tiêu truy đuổi của cuộc đời anh, chỉ có Diệp Khinh Tuyết mới là lý do anh cố gắng cả đời.

Con người vẫn phải có nhà, có người mình yêu, có một cuộc sống hạnh phúc.

Anh muốn cùng chia sẻ thành công với Diệp Khinh Tuyết.

Lần này Vương Vị Ương làm rất tốt, tìm được điểm yếu của anh, một đòn thâm hiểm. Lợi dụng Diệp Khinh Tuyết đảo loạn cuộc sống của anh, khiến anh chẳng còn hứng thú với bất cứ chuyện gì.

Anh quyết định về thủ đô, thăm bố mẹ anh. Đã lâu lắm không về thăm, anh hơi nhớ bố mẹ mình rồi.

Trước khi về thủ đô, anh đến nhà Diệp Khinh Tuyết.

"Cậu còn quay về đây làm gì? Cậu có biết cậu hại nhà họ Diệp thành cái gì không? Cậu cố ý kéo dài không trả tiền dự án của nhà họ Diệp, để lão gia mở rộng quy mô. Bây giờ bên dưới họ Diệp thêm gấp đôi miệng ăn, chờ họ Diệp nuôi. Tập đoàn Giai Mỹ nợ tiền không trả, nhà họ Diệp bên ngoài như một mớ bòng bong.”

"Cậu đã thành toàn cho Diệp Thiên Tứ, Vương Vị Ương phát cho họ Diệp khoản trợ cấp 50 triệu, lão phu nhân ngày mai muốn mở họp, chính thức tuyên bố Diệp Thiên Tứ trở thành tổng giám đốc của nhà họ Diệp."

"Rác rưởi!" Trần Lan ghét bỏ nhìn Vương Hi.

Vương Hi sắc mặt trắng bệch, không hỏi về Diệp Khinh Tuyết. Nhìn thái độ Trần Lan nói chuyện với anh, chắc Diệp Khinh Tuyết vẫn chưa nói chuyện của Thẩm Giai Dao với bà ta.

Trần Lan có thái độ này với anh chỉ vì anh không đưa số tiền trong tay cho bà ta, lại thêm Vương Vị Ương bán đứng anh. Cái bẫy anh đặt cho nhà họ Diệp trước đó đã bị Vương Vị Ương dùng tài lực lớn mạnh đạp bằng.

Nếu Vương Vị Ương không đến, lúc này nhà họ Diệp lo trong lo ngoài, anh vừa hay có thể mua lại nhà họ Diệp, để Diệp Khinh Tuyết trở thành chủ nhân nhà họ.

Những cố gắng anh làm trước đây đã bị Vương Vị Ương phá hoại hoàn toàn.

"Mẹ, con sắp về thủ đô rồi." Vương Hi thở dài.

Tình trạng hiện giờ của anh không hợp để tâm cơ đấu đá, anh chỉ muốn trở về bên bố mẹ yên tĩnh.

"Về thủ đô làm gì?" Trần Lan kinh ngạc.

"Cảm thấy hơi mệt, không muốn đấu với họ nữa. Việc làm ăn ở thành phố Minh Hải con cũng không cần nữa, trước kia kiếm tiền cũng là vì mọi người, trước khi con đi sẽ cho hết mọi người tiền con kiếm được." Vương Hi nói.

"Cho mọi người hết tiền vậy..."