“Doãn Tâm, anh có tự tin không?” Vương Hi cảm giác được cạm bẫy của Dương Bác Thiên bên kia, nhỏ giọng hỏi Doãn Tâm.
“Tôi có lòng tin.” Doãn Tâm đáp.
Rất nhanh, phía Dương Bác Thiên đã làm ra một việc khiến Vương Hi phải nổi nóng. Hắn ta dường như cố ý xem thường anh, bày ra tài lực của nhà họ Dương cho anh xem, để Phạm Cương đổ đi toàn bộ số tôm hùm đất vừa làm xong.
Vương Hi bất luận là kinh doanh quyền quán hay ẩm thực, anh đều làm dựa trên tâm thái phục vụ cho người dân.
Dương Bác Thiên vẫn luôn điên cuồng như vậy. Một nồi tôm hùm đất tê cay không là gì đối với những người giàu có như hắn ta, hơn một trăm tệ, nhưng là hành động coi thường với thức ăn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Doãn Tâm bất hòa với Dương Bác Thiên trước kia.
Hành vi của Dương Bác Thiên cũng càng làm kiên định thêm quyết tâm đánh bại hắn của Vương Hi và Doãn Tâm.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc nồi lớn đã được dựng lên giữa đường. Thực khách nghe nói hai công ty thực phẩm đang thi đấu tài nghệ nấu ăn, toàn bộ đều ríu rít kéo nhau chen chúc xem ở hai bên.
Doãn Tâm và Phạm Cương đồng thời lạnh lùng nhìn đối phương, nhanh nhẹn bắt lấy một con tôm hùm đất đã được rửa sạch, dùng dao nhọn cắt một đường trên phần lưng tôm, nhanh chóng rút bỏ chỉ tôm.
Sau khi họ sơ chế tôm hùm đất xong, Phạm Cương dùng dao làm bếp lựa chọn tỏi đã đập vỏ, củ tỏi lập tức rơi xuống thớt, sau đó ông ta lại chọn một nhánh gừng, khiến gừng rơi trên thớt xong, cực nhanh bắt đầu băm với hai chiếc dao làm bếp.
Cách làm của Doãn Tâm cũng giống như Phạm Cương, lấy dao làm bếp chọn một củ tỏi và gừng, bày ra thủ pháp cao siêu của bản thân với người xem, cho thấy sự vệ sinh trong nấu ăn của bọn họ.
Nhưng Doãn Tâm không trực tiếp băm mà dùng mặt dao mạnh mẽ đập xuống, khiến tỏi và gừng bị đập dập, mới bắt đầu dùng hai dao vung chém.
“Phương pháp băm này của anh ta có vấn đề gì không? Có khi nào sẽ ngon hơn với món anh làm?” Sắc mặt Dương Thiên Bác liền thay đổi.
Hắn ta mong đợi Vương Hi sẽ liếm giày của mình, cũng muốn một trăm triệu này của Vương Hi.
“Phương pháp băm này của cậu ta quả thực có thể làm cho hương vị của tỏi và gừng càng thêm đậm đà, nhưng nó cũng làm kéo dài thời gian nấu tôm hùm đất. Thưởng thức món ăn chú trọng tới cảm giác của hương vị đầu tiên, chúng ta làm ra món tôm hùm đất tê cay sớm hơn, thực khách sau khi dùng xong tôm hùm đất của chúng ta, chưa hẳn đã có hứng thú ăn tôm hùm đất của cậu ta nữa. Có câu nói ăn no mắng đầu bếp, chỉ cần chúng ta khiến những thực khách này ăn ngon trước, họ nhất định sẽ đứng về phía chúng ta và ủng hộ.” Phạm Cương cười lạnh nói.
“Hơn nữa tôi còn có một tiết mục quan trọng đang đợi cậu ta.”
Trong lúc Phạm Cương và Dương Thiên Bác nói chuyện, dầu trong nồi đã được đun nóng, ông ta dùng dao làm bếp hớt tỏi và gừng đã được băm cho vào nồi. Ông ta dùng một tay nắm lấy nồi to, một mùi hương nồng nàn lập tức tràn ra tứ phía, đồng thời trong nồi bốc lên lửa lớn, ông ta lại nhanh chóng đem năm cân tôm hùm đất thả vào trong nồi, dùng một cánh tay vạm vỡ nắm chắc lấy nồi lớn tiếp tục đảo xào.
Lúc này Doãn Tâm mới bắt đầu làm nóng dầu, tốc độ rõ ràng chậm hơn so với Phạm Cương.
Với cương vị là một đầu bếp, độ khó lớn nhất chính là lực độ của cổ tay. Phạm Cương thân cao 1m85, cân nặng hơn 100 kg, cực kỳ vạm vỡ.
Doãn Tâm lại chỉ cao 1m8, dáng người mảnh khảnh, cổ tay của anh ta cũng nhỏ hơn Phạm Cương không ít.
Vương Hi biết rằng nấu ăn khó như thế nào, đối với một người không biết nấu ăn mà nói, lần đầu xóc chảo cảm giác như chiếc muôi nặng ngàn cân, làm xong một bữa cơm cổ tay vô cùng đau nhức.
Sau đó điều khiến người ta không lường trước được là, khi Doãn Tâm đổ tôm hùm đất vào nồi, anh ta cứ như vậy ung dung nâng lên chiếc muôi lớn gần chục cân lên.
Một tay, vả lại tinh thần còn thoải mái hơn so với Phạm Cương.
Lúc Phạm Cương kinh ngạc nhìn anh ta, trong nồi của hai bên đồng thời bốc lên lửa lớn, tiếp đó Phạm Cương vặn mở rượu trắng và đổ rượu vào nồi. Nguyên liệu mà Doãn Tâm dùng là bia, anh nhanh chóng bắt lấy một chai bia, dùng mu bàn tay phải nhẹ nhàng chặt, nắp chai thoáng cái liền bay ra ngoài.
“…” Vương Hi, Thẩm Giai Dao, Dương Bác Thiên và Hàn Lâm Nhi đều ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Nhóm thực khách cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về hướng Doãn Tâm.
Cho dù Vương Hi là tay chơi quyền anh chuyên nghiệp, cơ thể của anh tràn trề sinh lực, nhưng bảo anh dùng một tay cầm lên chiếc muôi lớn gần chục cân đó, lấy mu bàn tay nhẹ nhàng bật nắp chai bia, anh chắc chắn không làm được.
Tiếp đó, Doãn Tâm và Phạm Cương cấp tốc thêm nếm các loại gia vị, dùng nồi lớn nhẹ nhàng xóc đảo vài lần, rồi đậy vung lại cho kín hơi.
“Tay của anh không sao chứ?” Thẩm Giai Dao vẫn hiếu kỳ nhìn tay của Doãn Tâm.
“Là đầu bếp, điểm mấu chốt là trong tim có công thức nấu ăn, nắm vững mức độ của lửa, sở hữu kỹ thuật xắt thái xuất sắc, còn phải có cổ tay cường tráng. Không sợ bén lửa, không sợ dầu bắn, đôi tay phải luyện tới nước lửa không thể xâm nhập, cũng là nhân tố quyết định.” Doãn Tâm mỉm cười nói.
“Tôi hơi sùng bái anh rồi đó.” Thẩm Giai Dao nói.
“Người sùng bái tôi rất nhiều.” Doãn Tâm nhìn sang Phạm Cương ở phía đối diện, như đang khiêu khích.
Hàn Lâm Nhi lúc này mới nhìn Vương Hi nhiều hơn.
Vương Hi quay mặt đi và không để ý đến cô ta.
“Dương thiếu gia, nên dọn đĩa lên cho giám khảo rồi, một lát nữa phải thưởng thức tôm hùm đất tê cay.” Phạm Cương nhỏ giọng nói với Dương Bác Thiên.
“Mấy người tới tiệm cơm lấy hộp và đũa, để mọi người cùng thưởng thức tôm hùm đất tê cay.” Dương Thiên Bác dặn dò thủ hạ nói.
Dương Bác Thiên lần này tới phá đám dẫn theo hơn hai mươi thủ hạ, những người này lập tức vào tiệm cơm lấy đĩa và đũa phân cho mọi người.
“Tiệm cơm là của các người à?” Vương Hi châm lên một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
“Không bao lâu nữa, phố ẩm thực của anh đều là của tôi, anh còn phải đưa cho tôi một trăm triệu, liếm giày cho tôi.” Dương Bác Thiên cũng châm lên điếu thuốc, lạnh băng nhìn lại Vương Hi.
“Anh thật là ngông cuồng.” Vương Hi nói.
“Bản thiếu gia vẫn luôn ngông cuồng như vậy.” Dương Bác Thiên nói.
Rất nhanh, tôm hùm đất tê cay của Phạm Cương bên này đã làm xong, trong nồi còn đang sủi bọt, ông ta bảo thực khách tới gắp món tôm tùm đất tiến hành nếm thử.
Khi thực khách gắp tôm, khuôn mặt của Phạm Cương vẫn luôn giữ nụ cười lạnh.
Ông ta vẫn còn có một chi tiết đang tính toán Doãn Tâm.
Dùng tôm hùm đất nấu tê cay phải lột vỏ, tôm vừa nấu xong nên vô cùng nóng. Không ít người cảm thấy dùng đũa ăn rất phiền phức, đặt đũa xuống dùng tay trực tiếp cầm tôm hùm đất ăn.
Đúng như dự đoán của Phạm Cương, những thực khách này lúc ăn tôm hùm đất tê cay tay đều bị bỏng một ít, tâm trạng thoáng chốc liền trở nên không tốt.
Chỉ có một vài người khách tinh ý, họ dùng miệng thổi thổi một hồi, mới cẩn thận cạy vỏ tôm ra.
Lúc này Doãn Tâm cũng mở ra vung nồi.
Chiếc nồi trước mặt anh đang ùng ục ùng ục sủi bọt.
Phạm Cương cười lạnh nhìn Doãn Tâm
Sự khác biệt giữa những đầu bếp hạng nhất như họ và những đầu bếp bình thường là họ kiểm soát nhiệt độ rất chính xác, ăn tôm chú trọng tới sự tươi mềm, chỉ cần lửa quá lớn thịt tôm sẽ bị già.
Ông ta làm xong món tôm hùm đất tê cay trước Doãn Tâm, nhưng những thực khách này sau khi dùng xong tôm hùm đất của ông ta, tôm của Doãn Tâm ít nhất sẽ tiếp tục bị đun trong nồi tầm hai phút.
Mọi người trước tiên phải thử món tôm hùm đất tê cay của Phạm Cương, lại nếm món tôm hùm đất của Doãn Tâm mới có thể đưa ra nhận xét.
Khi mọi người dùng xong món tôm hùm đất của Phạm Cương xong, có người bởi vì bị bỏng tay nên tâm trạng không được tốt, có người ghét bỏ việc bóc vỏ phiền phức, liếc mắt nhìn tôm hùm đất còn đang trong nồi trước mặt Doãn Tâm, tất cả đều khẽ thở dài.