“Tên Chu Dương có chút quá đáng rồi, chúng ta tới phố ẩm thực Thiên Lam cướp đoạt việc kinh doanh là không đúng, nhưng chúng ta chỉ bày quầy hàng ở bên ngoài. Cậu ta lại dám trực tiếp bày quầy hàng trong phố ẩm thực Giai Mỹ của chúng ta khi chưa được cho phép.” Thẩm Giai Dao có chút bất mãn khi thấy dáng vẻ cười hì hì của Chu Dương.
“Cậu ta là đến phá đám.” Doãn Tâm nói.
“Đừng xảy ra xung đột với cậu ta.” Vương Hi vung tay lên.
Chu Dương đã nhìn thấy Vương Hi, quăng cho anh một ánh nhìn khiêu khích, tiếp tục đảo váng đậu trong tay, động tác nhanh nhẹn đóng gói vào một chiếc hộp nhỏ cho một vị thực khách.
Vương Hi từng được nghe qua danh tiếng của Chu Dương, cũng từng thấy qua cậu ta trên rất nhiều tạp chí kinh doanh.
Anh biết rằng đây là một thiên tài hiếm có.
Anh mỉm cười, anh dẫn theo Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm đi về phía Chu Dương: “Cho tôi một phần váng đậu.”
“Xếp hàng.” Chu Dương cười hì hì nói.
“Anh bày quầy hàng ở trong phố ẩm thực Giai Mỹ của chúng tôi, thu hút hàng trăm thực khách, nếu như chúng tôi xếp hàng thì lúc nào mới đợi được váng đậu của anh đây!?” Thẩm Giai Dao lập tức trừng to mắt.
“Không còn cách nào khác, ai bảo tay nghề của tôi tốt cơ chứ.” Chu Dương cười hì hì nhìn ba người Vương Hi.
“Có hứng thú trò chuyện không?” Vương Hi hỏi.
“Phải bán hàng đã, đợi tôi bán hàng xong rồi nói.” Chu Dương nói.
“Đừng đùa nữa.” Vương Hi nói.
Nghe được lời nói của anh, Chu Dương dừng lại động tác trong tay. Cậu ta dần dần thu lại nụ cười trên môi, từ trong đôi mắt lộ ra nét nghiêm túc.
“Nói chuyện thôi.” Chu Dương nói.
Chu Dương giao lại váng đậu trộn trong tay cho cấp dưới, cùng Vương Hi, Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm tới phòng làm việc của phố ẩm thực.
Ngồi trong phòng làm việc, Vương Hi châm lên điếu thuốc: “Cậu muốn làm gì?”
“Vương tam thiếu gia, tôi đã được nghe nói về tiếng tăm của anh, trong lòng luôn kính phục. Doãn Tâm là tiền bối của tôi, tôi cũng kính phục thực lực của anh ấy. Nhà họ Phùng thành phố Minh Châu chúng tôi và nhà họ Vương ở thủ đô của các người vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, anh làm phố ẩm thực tranh cướp việc kinh doanh với chúng tôi, chúng tôi cũng chưa từng nghĩ muốn gây rắc rối cho anh.”
“Nhưng anh dung túng cho Doãn Tâm tới phố ẩm thực của chúng tôi cướp đoạt việc kinh doanh, các anh như vậy là không tốt. Quả thực, các anh không kinh doanh trong phố ẩm thực của chúng tôi, chỉ phát tờ rơi tuyên truyền ở bên ngoài, lấy đi khách hàng, các anh không hề làm sai. Cạnh tranh trong kinh doanh, đây cũng là hiện tượng bình thường. Nhưng công tâm mà nói, các anh làm như vậy thật sự là đúng sao?” Chu Dương cũng châm thuốc, ý vị sâu xa nhìn Vương Hi.
“Có cách nào hòa giải không.” Vương Hi nói.
“Phùng đại tiểu thư nói, nếu như anh nguyện ý bán 20% cổ phần của tập đoàn Giai Mỹ cho chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng hòa giải.” Chu Dương đáp.
“Của phố ẩm thực sao?” Vương Hi hỏi.
“20% cổ phần trong tất cả các hoạt kinh doanh ẩm thực trong tương lai của anh.” Chu Dương nói.
“Cái cô Phùng Uyển này quả nhiên là tham lam.” Vương Hi bật cười.
“Theo giá thị trường hiện nay của tập đoàn Giai Mỹ, cộng thêm bản lĩnh của Vương tam thiếu gia anh, chúng tôi nghĩ giá cổ phiếu của tập đoàn Giai Mỹ là 5 tỷ. Nếu như anh đồng ý bán 20% cổ phần của tập đoàn cho chúng tôi, chúng tôi nguyện ý trả anh 1 tỷ. Đại tiểu thư và lão gia nhà chúng tôi rất tán thưởng thực lực của Vương tam thiếu gia thủ đô.”
“Nếu anh bằng lòng làm bạn với nhà họ Phùng, chúng tôi vô cùng vui lòng. Nhưng nếu anh không nguyện ý, vậy thì chúng ta chính là kẻ địch, hành động các anh tới phố ẩm thực Thiên Lam của chúng tôi cướp việc kinh doanh thật không nể mặt ai, chúng tôi cũng không ngại nếu như phải cùng anh cá chết lưới rách.” Chu Dương mỉm cười nói.
“Không còn cách nào khác sao?” Vương Hi hỏi.
“Hoặc là trở thành kẻ thù, hoặc là làm bạn.” Chu Dương nói.
“Được, tôi bằng lòng trở thành bạn của các cậu.” Vương Hi nói.
“Vương Hi!?” Doãn Tâm giật mình sửng sốt nhìn Vương Hi.
“Anh rể, anh thật sự muốn hợp tác với họ?” Thẩm Giai Dao cũng kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Đúng vậy, tôi sẵn lòng hợp tác với họ.” Vương Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Trước khi Chu Dương tới, Vương Hi đã nói với Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm, tương lai anh sẽ tiếp tục mở rộng việc kinh doanh thực phẩm, trở thành một chuỗi nhà hàng trong toàn quốc.
Anh muốn đạt được mười tỷ thậm chí trăm tỷ lợi nhuận trong ngành hàng thực phẩm này.
Mọi người đều tin tưởng vào năng lực của anh, bản thân anh cũng vậy, anh tin rằng mình có thể kiếm được hàng chục tỷ thậm chí hàng trăm tỷ ở trong ngành thực phẩm này.
Hơn nữa Phùng Uyển vừa ra tay liền muốn giành được 20% cổ phần của Vương Hi, trước mặt Vương Hi bên này xem ra không tồi, có khoản tiền mặt trị giá 1 tỷ. Nhưng xét trên mặt kế hoạch dài hạn, anh vô duyên vô cớ phải phân chia 20% việc kinh doanh cho Phùng Uyển, là anh chịu thiệt thòi. Nếu công việc kinh doanh tập đoàn ẩm thực trong tương lai của anh có thể thu được 50 tỷ, vậy anh phải chia cho Phùng Uyển 10 tỷ. Tương đương với việc Phùng Uyển chi ra 1 tỷ, liền có thể có thể nhận được lợi nhuận gấp mười lần trong một năm hoặc vài năm tới.
Vốn chủ sở hữu trong tay anh bị phân tán và lợi nhuận mà anh nhận được cũng ít hơn.
Có điều Vương Hi không để tâm, trong kinh doanh thêm một người bạn đồng nghĩa với việc thêm nhiều con đường, nhà họ Phùng là doanh nghiệp thực phẩm đứng đầu Hoa Hạ, bọn họ có rất nhiều tài nguyên mà anh không có, anh và nhà họ Phùng hợp tác, cũng có thể bớt đi rất nhiều rắc rối trong tương lai.
“Tôi muốn tài nguyên của các cậu, giống như việc kinh doanh phố ẩm thực hiện tại, các cậu vẫn luôn liên hệ với cục du lịch và tuyên truyền đúng không? Bên cục tuyên truyền và cục du lịch, tôi muốn có một nửa tài nguyên.” Vương Hi nói.
“Được.” Chu Dương nói.
Đối diện với việc cưỡng ép gia nhập cổ phần của Phùng Uyển, Vương Hi không hề do dự mà đồng ý, không khác nào anh chính thức có quan hệ hợp tác với nhà họ Phùng.
Anh sẵn sàng hợp tác với nhà họ Phùng, cũng là không muốn đấu với Phùng Uyển, Phùng Uyển là một thiên tài kinh doanh, cấp dưới Chu Dương cũng là cao thủ marketing trong giới thực phẩm, chiến đấu với họ quá mệt mỏi.
Người thông minh gặp phải đối thủ sẽ đưa ra quyết định quyết đoán, ví dụ như lão gia nhà họ Diệp trước kia thấy đôi mắt của Vương Hi được chữa khỏi, lập tức từ bỏ việc chống đối với Vương Hi, đem đại quyền của nhà họ Diệp giao lại cho anh.
Đối mặt với chuyên gia trong ngành thực phẩm như nhà họ Phùng, Vương Hi cũng quyết đoán lựa chọn việc hợp tác với bọn họ.
Trong hai ngày tiếp theo, Vương Hi và Phùng Uyển chính thức kí hợp đồng chuyển 20% cổ phần của tập đoàn Giai Mỹ cho Phùng Uyển. Đây mới chỉ là bắt đầu, Phùng Uyển sẽ không chỉ đạt được 20% cổ phần của tập đoàn Giai Mỹ, cô ta là một cao thủ có dã tâm, sẽ tiếp tục nuốt chửng tập đoàn Giai Mỹ.
Sau khi anh và Phùng Uyển kí hợp đồng xong, cô ta lườm anh một cái rồi rời đi.
“...” Vương Hi nghĩ đến sự việc tối hôm ấy.
Cho đến nay, ba ông lớn trong ngành thực phẩm của thành phố Minh Hải là Vương Hi, Phùng Uyển và Hàn Lâm Nhi, dựa vào mức doanh thu khổng lồ có trong tay, họ đã vượt mặt tất cả các doanh nghiệp thực phẩm của thành phố Minh Hải.
Đối diện với sự hợp tác mạnh mẽ của Vương Hi và Phùng Uyển, Hàn Lâm Nhi bên đây cũng ngồi không yên nữa.
Buổi tối ngày hôm đó, Vương Hi bảo Thẩm Giai Dao cố tình nợ tiền công trình của nhà họ Diệp, lúc anh và Thẩm Giai Dao đang trốn tránh nhà họ Diệp, một nhóm người bước vào một quán tôm hùm đất trong phố ẩm thực Giai Mỹ.
“Đây là cái thứ quỷ quái gì? Món này có ăn được không? Món tôm hùm đất tê cay khi ăn có vị tê cay ngon, sao cho vào miệng lại có vị tanh nồng như vậy. Các người bán gia vị hay bán tôm hùm đất tê cay đây? Bảo ông chủ của các người cút ra đây!” Một người đàn ông trung niên la hét với nhân viên phục vụ, lập tức làm những vị khách gần đó mất hứng.
Tiếp đó, một nhóm thanh niên mặc vest phẳng phiu ngang nhiên đi vào trong nhà bếp, không có sự đồng ý của quán ăn, bèn chuyển bình gas, nồi nấu và các loại gia vị ra ngoài.
Người đàn ông trung niên kia thay một bộ đồ đầu bếp sạch sẽ, dùng nước sạch rửa tay, chuẩn bị trình bày kĩ năng nấu ăn tuyệt vời của mình cho thực khách xem.
Đây chính là sự phá đám trong giới thực phẩm.