Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 141: Vạn mũi tên xuyên tim




“Kính thưa các quý ông, quý bà và các vị lãnh đạo của thành phố, hoan nghênh mọi người bớt chút thời gian của mình để đến tham gia bữa tiệc từ thiện của chúng tôi, đóng góp một phần nhỏ nào đó vào sự nghiệp từ thiện…” Tần Thư Hào cầm micro và nói trên sân khấu.

Lúc hắn ta nói, Trần Lan ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhìn chằm chằm vào Vương Hi đang ngồi ở hàng ghế trên cùng: “Vương Hi, tại sao nó có thể ngồi ở bên cạnh thị trưởng Lý? Có phải tính khí đại thiếu gia của nó lại tái phát, muốn có lòng tự tôn. Hàng ghế đầu tiên mặc dù không dán bảng tên, nhưng rốt cuộc những người như thế nào mới có thể ngồi ở đó, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”

“Nó đừng có mà cố gắng giành chỗ với nhân vật lớn nào đó, đến lúc ấy bị đuổi ra thì mất mặt, lại còn liên luỵ đến nhà họ Diệp chúng ta nữa.”

“Chắc là không đâu.” Diệp Khinh Tuyết nói.

“Tại sao?” Trần Lan hỏi.

“Con nhìn thấy anh ấy nói chuyện với thị trưởng Lý, ông ấy hình như rất quan tâm tới anh ấy.” Diệp Khinh Tuyết nói.

“Nó lại có thể được thị trưởng Lý quan tâm?!” Sắc mặt Trần Lan đại biến.

Hàn Thiếu Kiệt, Thẩm Giai Dao, Phàm Gian, Doãn Tâm đều đứng cách bọn họ không xa, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Lan và Diệp Khinh Tuyết, Hàn Thiếu Kiệt và Thẩm Giai Dao nhìn nhau rồi cười.

“Cảm ơn những việc làm tốt đẹp của các vị, cũng cảm ơn sự quan tâm mà mọi người dành cho nhóm người có hoàn cảnh khó khăn, cảm ơn mọi người quyên góp cho sự nghiệp từ thiện, mời mọi người bắt đầu nghi thức kí tên.” Tần Thư Hào kéo mạnh một mảnh vải đỏ xuống.

Phía sau tấm vải đỏ có một tấm gấm hình vuông, trên đó có in biểu tượng của quỹ từ thiện.

“Mời thị trưởng Lý ký tên.” Tần Thư Hào đưa một cây bút màu đen cho ông ta.

Thị trưởng Lý cầm cây bút màu đen và sải bước lên sân khấu, quay đầu lại và cúi đầu chào mọi người, tỏ lòng biết ơn việc làm tốt của mọi người.


Tiếp đó, ông ta quay lại và viết lên tên của mình như rồng bay phượng múa, tràn đầy khí thế.

Có người đi đến bàn quyên góp, nói với mọi người: “Thị trưởng Lý rất ủng hộ bữa tiệc từ thiện này, ông ấy ủng hộ một trăm ngàn dưới danh nghĩa của mình, đồng thời đại diện cho thành uỷ quyên góp năm trăm ngàn.”

“Tôi thay mặt tập đoàn nhà họ Hàn quyên góp mười triệu.” Bố của Hàn Thiếu Kiệt bước lên sân khấu và viết lên tên mình bằng bút đen.

“Tôi đại diện cho tập toàn Lam Thiên ủng hộ hai mươi triệu.” Phùng Uyển mặt không biểu cảm đi lên sân khấu, viết tên mình lên đó.

“Họ đều là những người có tiền, vừa ra tay liền là mười triệu, hai mươi triệu, bằng thu nhập của nhà họ Diệp chúng ta trong một năm rồi, thật là giàu có!” Trần Lan nói với Diệp Khinh Tuyết.

“Được rồi, bà nói ít thôi.” Diệp Sơn nói.

“Tôi đại diện cho nhà họ Vương ở thủ đô quyên góp năm triệu.” Vương Vị Ương đi lên sân khấu.

“Tôi đại diện nhà họ Nguyên quyên góp năm triệu.” “Tôi đại diện là họ Lý quyên góp hai triệu…”

Từng người giàu của thành phố lần lượt đi lên, đồng thời nói ra số tiền mà mình quyên góp.

“Tôi đại diện cho công ty Chu Thức Tương Lai quyên góp một trăm ngàn.” Kim Huyền Nguyên đi lên sân khấu, viết tên mình lên bảng.

Vương Hi ngồi trên ghế mặt không biểu cảm.

“Tôi đại diện cho nhà họ Diệp quyên góp một trăm ngàn.” Diệp Sơn bước lên sân khấu, viết lên tên của mình.

“Vương Hi ngồi trên ghế đầu làm gì? Nó không quyên góp à.” Trần Lan lại nhìn hướng Vương Hi.

Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người viết tên mình lên bảng logo của quỹ từ thiện, nghi thức quyên góp sắp kết thúc rồi.

Bọn họ đều nhận được một món quà nhỏ của buổi tiệc từ thiện, đó là một chiếc huy hiệu nhỏ tinh xảo.

“Tên nhóc này, nó quả nhiên chiếm chỗ của người khác, e rằng người đó không muốn gặp nó, thật là mất mặt.” Trần Lan mặt đỏ bừng nói.

“Không phải như vậy, mẹ, anh ấy có lẽ là ngồi ở vị trí đó, con nhìn thấy anh ấy nói chuyện với thị trưởng Lý.” Diệp Khinh Tuyết nói.

“Thị trưởng Lý là một nhân vật lớn trong thành phố, người ta là nhân vật có nhận thức có chiều sâu, cho dù có là con chào hỏi, ông ấy cũng sẽ nói chuyện với con, nó với thị trưởng Lý nói mấy câu, là có thể ngồi ở đó sao?” Trần Lan nói.

“Con nghe nói anh ấy là người chủ trì buổi tiệc này.” Diệp Khinh Tuyết nói.

“E rằng con nghe nhầm rồi, là người dẫn chương trình ấy. Người chủ trì buổi tiệc này là Tần Thư Hào, người ta đang phát biểu trên sân khấu kìa.” Trần Lan nói.

“Thật muốn nói ra thân phận của Vương Hi, Vương Hi tại sao lại tìm một bà mẹ vợ như vậy? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ bị bà mẹ vợ này làm cho phát điên rồi, anh ấy nhẫn nhịn thật giỏi.” Hàn Thiếu Kiệt nhỏ giọng nói với Phàm Gian.

Phàm Gian mặt không biểu cảm nhìn lên sân khấu, không trả lời Hàn Thiếu Kiệt.

“Anh ấy sắp lộ diện rồi nhỉ?” Tôn Tinh Tinh nói.

“Tiếp theo, tôi xin được mời người chủ trì của buổi từ thiện ngày hôm nay, ông Vương Kiêu Nam đáng kính lên nói với mọi người đôi lời!” Tần Thư Hào đột nhiên bất ngờ và xúc động nói.

Toàn bộ mọi người trong tiệc rượu lập tức vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt, thị trưởng Lý cũng nhìn Vương Hi với nụ cười trên môi.

Vương Hi đứng dậy và bước lên sân khấu, quay đầu lại rồi cúi xuống chào mọi người.

Tiệc rượu lại thêm một tràng pháo tay nồng nhiệt nữa.

“Rác rưởi!” Sở Kiếm Tâm khinh thường nói.

Vương Vị Ương cau mày, phát ra một tiếng cười lạnh.

Phàm Gian nghe thấy tiếng nói của Sở Kiếm Tâm, nhìn về hướng hắn ta, trong lòng âm thầm ghi lại tướng mạo của hắn.

“Điều tra thân thế của hắn.” Phàm Gian nói với Lâm Hổ.

“Đại ca, đã điều tra rồi, tên khốn này là vệ sĩ của Vương Vị Ương ở thủ đô, điều kiện gia đình tốt, sư phụ của hắn là quyền sư của Tấn Môn, học vài năm võ công, sau đó đến sa mạc và làm lính đánh thuê hai năm, hình như có giết vài người, là một người tàn nhẫn.” Lâm Hổ nói.

“Một tên lính đánh thuê?” Phàm Gian vẫn là vẻ mặt không biểu cảm.

Lúc này, Vương Hi đang đứng trên sân khấu phát biểu rồi.

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ buổi từ thiện này, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người, sẵn sàng bỏ ra thời gian trong lịch trình bận rộn của mình đến tham gia buổi tiệc từ thiện của chúng tôi.”

“Từ, là sự quan tâm của thế hệ người lớn tuổi đối với người trẻ, thiện, là sự tương trợ giữa người với người. Từ thiện, là hành động phát ra từ tấm lòng của chúng ta, trong phạm vi năng lực của bản thân, cố gắng hết mình đi giúp đỡ những người khó khăn. Vương Kiêu Nam tôi là một doanh nhân, mục đích của hoạt động kinh doanh luôn hướng tới việc phục vụ xã hội.”

“Tôi yêu đất nước, yêu xã hội của mình, không chỉ đất nước này của chúng ta, mà thế giới này cũng là của chúng ta. Vương Kiêu Nam tôi yêu cuộc sống và luôn muốn làm cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn. Tôi muốn cuộc sống tốt hơn mỗi ngày, thế nên tôi hi vọng thế giới này hòa bình và khỏe mạnh.”

“Vì kinh doanh nên tôi kiếm được không ít tiền, số tiền này đều do người dân cho tôi, không có người dân thì không có tôi của hôm nay, là mọi người cho tôi địa vị như bây giờ, vì vậy tôi sẵn sàng đem số tiền mà tôi kiếm được trả lại cho xã hội, giúp đỡ những người khó khăn.”

“Vương Hi cũng rất biết ăn nói đấy.” Trần Lan ngồi phía dưới phát ra một tiếng cười lạnh.

Không biết vì sao, ánh mắt bà ta nhìn Vương Hi có chút ghen tức. Bà ta nghĩ rằng Vương Hi chỉ là một tiểu bối, không có tư cách gì nói chuyện bàn luận với những bậc cha chú trưởng bối ở đây.

“Anh ấy trước đây là nhân vật lớn, vì vậy rất biết nói chuyện.” Diệp Khinh Tuyết nói.

“Chỉ là không biết lát nữa nó sẽ kết thúc như thế nào, nói ra nhiều lời tích cực như vậy, nếu quyên góp ít tiền thì thật không hay.” Trần Lan cười lạnh.

“Thế nên, tôi quyết định quyên góp một tỷ, giúp đỡ xã hội của chúng ta tốt đẹp hơn.” Ánh mắt Vương Hi rất nghiêm túc.

Rầm một tiếng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm nổ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau.

Trần Lan dường như bị ngàn mũi tên xuyên tim, ánh mắt liên tiếp bị thứ gì đó va vào, không ngừng nhấp nháy, bà ta cảm thấy mọi thứ đều không chân thực nữa...