Lúc này, Diệp Khinh Tuyết tưởng rằng Vương Hi mất tích, vừa mới nghe nói Vương Hi và Thẩm Giai Dao đi xuống dưới lầu, đang định xuống lầu tìm bọn họ. Giống như các cuộc họp hôm nay, các nhân vật lớn thường sẽ tụ họp lại với nhau nói chuyện trước, sau đó mới cùng tham gia hội nghị.
“Chúng tôi vừa xuống tầng dưới.” Vương Hi không phủ nhận.
“Nếu đi vệ sinh, trên tầng cùng có toilet, nếu anh không tiện thì tôi có thể đi cùng anh, đừng làm phiền Giai Dao. Còn nữa đừng có đi lung tung, tôi nghe nói hôm nay các nhân vật máu mặt của hiệp hội thương gia cũng đang ở dưới tầng, lão gia nhà họ Trần, lãnh đạo thành phố và cả chị em nhà họ Hàn nữa, chị em nhà họ Hàn không dễ dây vào đâu, anh đừng có vô tình gây hấn với họ.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được.” Vương Hi nói.
“Cảm ơn em chăm sóc Vương Hi, chúng ta đi thôi.” Diệp Khinh Tuyết cười với Thẩm Giai Dao, rồi kéo cánh tay của Vương Hi.
Vương Hi không đoán nhầm, ngón tay của Diệp Khinh Tuyết thon dài, lại mềm mại như nước, lúc anh bị Diệp Khinh Tuyết kéo cánh tay, quả nhiên rất thoải mái. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể với Diệp Khinh Tuyết, lúc Diệp Khinh Tuyết dìu anh đi vào trong phòng họp, cơ thể và trái tim anh có cảm giác dễ chịu không nói lên lời.
Thẩm Giai Dao thì ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của hai người, người anh rể này của cô thật biết cách kìm chế, thời gian nhà họ Diệp coi thường anh ta không ngắn, cùng với việc nhà họ Diệp dần tuyệt vọng với anh ta, gần đây thái độ với anh ta cũng càng ngày càng tệ. Chưa nói đến việc mắt của anh ta ra sao, anh ta có thể kết bạn với cả Hàn Thiếu Kiệt, có thể xuống dưới lầu nói chuyện với các nhân vật máu mặt, được các nhân vật máu mặt coi trọng, tuyệt đối là chuyện rất đáng nở mày nở mặt.
Diệp Khinh Tuyết coi thường anh ta, cho rằng anh ta chỉ đi xuống dưới lầu đi vệ sinh, vậy mà anh ta lại dễ dàng thừa nhận.
Vừa nãy có thể vào phòng VIP ở tầng dưới ngồi được một lúc, cô thật sự muốn đi huênh hoang một phen.
Lúc này hiệp hội thương gia sắp chính thức bắt đầu, không ít người đã gặp được bạn của mình đi về phía phòng hội trường, lần lượt ngồi vào ghế. Diệp Dục Hàn cũng đã ngồi vào hàng ghế trước cùng đám bạn, Vương Hi nhìn thấy Diệp Sơn và Trần Lan cũng ngồi vào hàng ghế thứ 3 từ trên xuống trong hội trường. Tổ chức hiệp hội thương gia này, nhà họ Trần cũng là muốn ra uy, chứng minh tầm ảnh hưởng của nhà họ. Bọn họ sắp xếp cho họ hàng quan trọng của nhà họ Trần ngồi ở hàng ghế đầu và thứ hai.
“Chúng ta sớm muộn cũng có ngày ngồi ở hàng ghế phía trước, đè đầu cưỡi cổ nhà họ Trần.” Trần Lan không hài lòng với sự sắp xếp chỗ ngồi, nói với Diệp Sơn.
“Nhất định có thể.” Diệp Sơn cũng dấy lên dã tâm.
“Vừa nãy anh trốn thế mà lại hay.” Lúc Diệp Khinh Tuyết dìu Vương Hi, đột nhiên cười.
“Sao thế?” Vương Hi cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười, ngắm nghía cô vợ xinh đẹp trước mặt.
“Nhà họ Trần có mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, muốn mang chuyện đôi mắt anh ra nói chuyện, cố ý chọc tức anh. Vì anh đi vệ sinh rồi, bọn họ không tìm thấy anh, tôi thấy bọn họ đều rất thất vọng.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Bọn họ không nói gì cô chứ?” Vương Hi nói.
“Có thể nói gì, tôi cũng không so đo với bọn họ, họ nói lung tung vài câu, cảm thấy vô vị nên đi rồi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Họ nói cô à?” Vương Hi hỏi.
“Có mấy câu thôi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được, tôi nhớ kĩ rồi.” Vương Hi nói.
“Đừng để bụng, tường đổ thì mọi người cùng nhao vào đẩy, thân phận của anh bây giờ không còn được như ngày xưa, có tiểu nhân muốn hãm hại là chuyện bình thường. Mắt anh mặc dù không nhìn được, nhưng tôi xem rất nhiều sách liên quan đến ý chí của người mù, tôi hiểu sự đau khổ của anh, nhưng chỉ cần chúng ta có tấm lòng khoan dung, không có khó khăn nào là không thể vượt qua được, dù sao cuộc đời vẫn còn rất dài.” Diệp Khinh Tuyết an ủi Vương Hi.
“Cô là vợ của tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai ức hiếp cô.” Vương Hi nói.
Diệp Khinh Tuyết dừng bước, ngạc nhiên nhìn Vương Hi.
Cái này tính là gì?
“Chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự rất có duyên, không phải sao?” Trên mặt Vương Hi lộ ra nụ cười.
“Đúng là rất có duyên.” Hàng mi của Diệp Khinh Tuyết rủ xuống.
Hai người lúc này mỗi người một tâm tư, Vương Hi nghĩ mắt của anh khỏi rồi, chắc anh muốn giấu cũng không giấu được lâu, anh cảm thấy cứ ở bên cạnh Diệp Khinh Tuyệt thế này cũng rất hạnh phúc. Còn Diệp Khinh Tuyết lại nghĩ, giữa hai bọn họ rốt cuộc tính có thể coi gì? Lẽ nào cô thật sự phải gửi gắm cuộc đời cho người đàn ông mà cô không có cảm xúc này sao? Ông trời đã để Vương Hi trở thành chồng của cô, cô nguyện chăm sóc Vương Hi cả đời, chỉ là cô phải làm sao mới có thể yêu được người đàn ông này.
Khi hai người càng đi càng gần tới chỗ vị trí ngồi, Vương Hi nhìn thấy vị trí của mình có một người đàn ông đang ngồi, lại nhìn thấy phiếu ghi tên ở đằng sau ghế, tâm trạng lập tức trở nên không tốt.
Rời khỏi có hơn hai mươi phút, phiếu tên trên ghế của anh không biết bị người khác thay từ lúc nào, thay bằng cái tên Tần Thư Hào.
Lúc này Tần Thư Hào đang ngồi trên vị trí của anh nhìn trước ngó sau, có vẻ như đang tìm kiếm bóng dáng của Diệp Khinh Tuyết.
“Chuyện này là thế nào?”Diệp Khinh Tuyết lập tức bỏ lại Vương Hi, đi tìm người nhà họ Trần phụ trách hiệp hội thương gia hôm nay.
Người phụ trách hiện trường hiệp hội thương gia hôm nay là cậu hai nhà họ Trần, tên Trần Tử Hiên. Lúc này Trần Tử Hiên đang chăm sóc các vị khách có địa vị cao vào ổn định chỗ ngồi, nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết đột nhiên đến chất vấn, chớp chớp mắt: “Cái gì, như thế nào?”
“Chỗ ngồi của Vương Hi, sao Tần Thư Hào lại ngồi vào chỗ của anh ấy? Phiếu tên trên chỗ ngồi của Vương Hi cũng không còn, còn dán tên của Tần Thư Hào?” Diệp Khinh Tuyết có phần tức giận.
“Ồ, hóa ra là như vậy à.” Trần Tử Hiên hiểu ra, tiếp đó nhìn Vương Hi cười đểu nói: “Chị Khinh Tuyết, tôi thật nghĩ không thông, chị đưa cái tên mù lòa Vương Hi đến làm cái gì. Mắt của anh ta không nhìn được, hôm nay lại là ngày các nhà doanh nghiệp thành phố Minh Hải chúng ta họp hành thương lượng đại sự, anh ta chẳng làm được gì cả. Tôi cảm thấy để chỗ cho anh ta có hơi lãng phí, vừa hay Tần Thư Hào là bạn tôi, anh ấy tìm tôi xin chỗ ngồi, tôi liền xé phiếu tên của Vương Hi xuống, làm tạm cho Tần Thư Hào một cái phiếu tên.
“Anh coi thường người nhà họ Diệp tôi đúng không?” Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Chị Khinh Tuyết, tôi sao dám coi thường nhà họ Diệp các chị? Nhà họ Trần chúng tôi và nhà họ Diệp các chị đều là gia tộc có uy tín, mặc dù hai năm nay thành tích của nhà họ Trần chúng tôi rất tốt, nhưng trong lòng vẫn luôn tôn trọng nhà họ Diệp. Không phải tôi coi thường nhà họ Diệp các chị, mà là coi thường Vương Hi.” Trần Tử Hiên ra vẻ đạo mạo, cười đểu nói.
“Anh thật quá đáng!” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Hờ hơ.” Trần Tử Hiên không thèm để ý đến Diệp Khinh Tuyết, quay người tiếp tục tiếp đón các vị khách khác.
Hiệp hội thương gia hôm nay là do nhà họ Trần cầm trịch, địa vị nhà họ Diệp đã không còn được như nhà họ Trần nữa, cho dù có ngang hàng với nhà họ Trần như trước kia, thì nhà họ Diệp cũng chỉ có thể chịu sự sắp xếp của nhà họ Trần.
Diệp Khinh Tuyết thấy Trần Tử Hiên không để ý mình, trừng đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt liên tục dõi theo Trần Tử Hiên. Tần Thư Hào còn chưa nhìn thấy Vương Hi, nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết nổi giận với Trần Tử Hiên, hắn vội vã rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phía Diệp Khinh Tuyết: “Khinh Tuyết, trùng hợp quá, không ngờ chúng ta lại ngồi cùng nhau.”
“Anh cố ý muốn ngồi bên cạnh tôi có phải không?” Diệp Khinh Tuyết giận dữ nhìn Tần Thư Hào.
“Cố ý? Anh không cố ý mà.” Tần Thư Hào giả bộ không biết sự tình, tiếp tục cười cợt, dường như là an ủi Diệp Khinh Tuyết, giơ tay muốn vỗ vai cô. Diệp Khinh Tuyết lùi một bước tránh được, Tần Thư Hào lại ha ha nói: “Cá lớn nuốt cá bé, hiệp hội thương gia nhà họ Trần tổ chức là một hoạt động quan trọng ở thành phố Minh Hải, không phải ai cũng có tư cách có được chỗ ngồi. Cái thằng chồng của em mắt không nhìn thấy gì, không có chỗ ngồi không phải rất bình thường sao.”
“Khinh Tuyết, sắp họp đến nơi rồi, con còn đứng đó làm gì? Mau về chỗ ngồi của mình đi.” Diệp Sơn và Trần Lan cảm thấy không ổn, nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết.
“Đúng đấy, cũng là đại tiểu thư rồi, mà cãi cọ nơi công cộng, mất thể diện quá, mau về chỗ ngồi của mình đi.”
“Vừa nãy xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng không sao, chỉ là hiểu lầm thôi.” Diệp Khinh Tuyết hít sâu một hơi rồi đi về phía Vương Hi, bị Trần Tử Hiên và Tần Thư Hào liên thủ ức hiếp, khiến trong lòng cô cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Nhưng cô nghĩ tới Vương Hi không nhìn thấy gì, quyết định không nói chuyện này cho anh, cô không muốn để Vương Hi buồn thêm nữa, muốn một mình ôm nỗi tủi hờn này, thử lừa Vương Hi ngồi vào chỗ ngồi của cô.
“Hóa ra vị trí của chúng ta không liền nhau, vị trí của anh ở đây, vị trí của tôi ở bên kia.” Diệp Khinh Tuyết dìu Vương Hi, để Vương Hi ngồi vào ghế của mình.
“Đây là vị trí của anh sao?” Vương Hi nhìn thấy hết, trong lòng hoàn toàn lạnh ngắt.
“Đúng vậy.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Anh cảm thấy không phải, vị trí của anh đáng lẽ nên là hàng ghế đầu.” Vương Hi rảo bước về phía trước.