Bị Diệp Khinh Tuyết nhìn với ánh mắt nghiêm túc, đâu đó trong tận đáy lòng Vương Hi nhanh chóng bị kích động, trước giờ anh chưa từng yêu ai mà chỉ biết đến sự nghiệp, trách nhiệm.
Trước đây ngoài công việc ra, trong lòng anh đôi lúc có nghĩ đến Lâm Khả Hân. Tuy rằng anh không có tình cảm gì với Lâm Khả Hân, nhưng cô ta là vợ chưa cưới của anh nên anh nghĩ là sau này khi kết hôn rồi chắc chắn sẽ phải đối tốt với cô ta.
Sau này khi Lâm Khả Hân tìm anh để ép anh hủy hôn, anh đã rất thất vọng đối với phương diện tình cảm. Kết hôn được hai năm rồi nhưng Vương Hi chưa từng coi Diệp Khinh Tuyết ra gì, anh luôn cho rằng thế gian này đều tối tăm một màu như quạ đen vậy.
Sau khi đôi mắt anh đã lấy lại được ánh sáng, anh nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết cũng chỉ nảy sinh ý định đùa giỡn, dù sao cũng là vợ của mình, có thể lợi dụng mà không lợi dụng thì quá phí. Nhưng anh không ngờ rằng Diệp Khinh Tuyết lại đối xử tốt với mình tốt như thế, khiến cho trái tim anh ngày càng cảm động hơn.
Đại thể là ngoài bố mẹ của Vương Hi ra thì chỉ có Diệp Khinh Tuyết là đối xử tốt với anh như vậy.
“Cô như thế này là đang hứa với tôi điều gì đấy à, cố ý làm cho tôi cảm động phải không?” Vương Hi cố gắng tránh né sự yếu đuối của mình và nở một nụ cười bỡn cợt.
Anh không để tâm những gì xảy ra với Diệp Khinh Tuyết, anh chỉ sợ mình thực sự đã yêu cô. Một người một khi có nhược điểm thì sẽ vô cùng yếu đuối trước mặt kẻ thù.
Nói đến chuyện tình cảm thì bây giờ không phải lúc.
“Tại sao tôi lại phải làm anh cảm động?” Giọng nói của Diệp Khinh Tuyết mang một chút lạnh lùng.
Như Vương Hi đã dự liệu, sự bỡn cợt của anh lại một lần nữa đắc tội với Diệp Khinh Tuyết.
“Tôi chỉ là đang thực hiện những gì mình đã nói ra mà thôi. Tôi đã đồng ý ngày mai sẽ đưa anh đến nhà họ Trần thì sẽ đưa anh đến nhà họ. Họ đã bị lợi lộc làm mờ con mắt, tôi không muốn giống như họ. Lương tâm của tôi khiến tôi không có cách nào bỏ rơi anh được. Bản thân anh đã không còn gì cả, tôi không muốn rắc thêm muối vào chỗ đau của anh. Nếu như nhà họ Diệp đã gả tôi cho anh thì tôi sẽ an phận thủ thường làm một người vợ tốt.” Diệp Khinh Tuyết nhìn Vương Hi một cái lạnh lùng rồi quay người định bỏ đi.
“Cô muốn làm phó giám đốc của tập đoàn Cẩm Tú phải không? Tôi có thể giúp cô.” Vương Hi nói.
Tập đoàn Cẩm Tú là công ty của nhà họ Diệp ở thành phố Minh Hải.
“Anh không giúp được tôi đâu.” Diệp Khinh Tuyết quay lưng lại phía Vương Hi và cô liền rời đi.
:…” Vương Hi…
Như thế này có phải anh đang bị Diệp Khinh Tuyết coi thường không?
Vương Hi là một thiên tài kinh doanh, anh không chỉ có hai bằng thạc sĩ tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài mà còn am hiểu cách đối nhân xử thế. Anh biết về các trường hợp nổi lên từ các công ty khác nhau như các doanh nghiệp được tạo nên bởi chính những người thân trong gia đình hay các tập đoàn niêm yết do bạn bè hợp tác mở ra. Anh cũng hiểu cách để điều khiển và duy trì mỗi bánh xe doanh nghiệp với nội bộ hỗn loạn.
Doanh nghiệp gia đình như của nhà họ Diệp đối với Vương Hi mà nói thì chỉ là một chuyện rất nhỏ. Anh tự tin có thể dễ dàng đùa giỡn với nhà họ Diệp, cho dù trước đó mắt của anh chưa được chữa khỏi, anh cũng vẫn có khả năng khiến cho đám anh em thân thích của nhà họ Diệp xoay mòng mòng. Chỉ là lúc trước anh không có tâm trạng để tâm đến họ mà thôi.
Ngày mai là ngày hiệp hội thương gia do nhà họ Trần tổ chức, chắc là cả nhà Diệp Khinh Tuyết đều ra ngoài để chuẩn bị rồi.
Vương Hi bước vào căn phòng của Diệp Khinh Tuyết và nghĩ xem nên làm gì để giúp đỡ cô ấy.
Anh ngồi xuống trước giường của Diệp Khinh Tuyết và mở bài phát biểu tại hiệp hội thương gia ngày mai của cô ra.
“Chất lượng quá là bình thường, còn không bằng bài văn mình viết hồi còn học trung học.” Vương Hi mím mím môi, cảm thấy bài phát biểu của Diệp Khinh Tuyết không thể nào mà nuốt trôi được, “toàn là mấy lời bình thường, hình thức và dập khuôn, chả có tí dinh dưỡng nào cả. Nghe nói ngày mai hiệp hội thương gia do nhà họ Trần tổ chức sẽ có rất nhiều nhân vật có máu mặt ở thành phố đến tham dự. Bài phát biểu như này chỉ tổ làm cho người ta ngủ gật thôi, làm sao mà thu hút được sự chú ý của mọi người chứ?”
Có một câu nói rằng “người giàu thì do tiết kiệm mà nên, người cực giàu thì do gian xảo mà thành”.
Ý chính là nói những tiểu thương làm ăn buôn bán thì phải biết tính toán chi li, làm thế nào để tiết kiệm được chi tiêu hàng ngày từ một cửa hàng nhỏ. Những tiểu thương kinh doanh cần giữ trữ tín, được dư luận khen ngợi và được sự ủng hộ của các khách hàng cũ cũng như khách hàng mới. Còn như các hộ kinh doanh lớn, làm ăn buôn bán thì phải dám mạo hiểm, có mạo hiểm thì mới mong giàu có, rủi ro và phần thưởng luôn tồn tại song song với nhau.
Trước tiên phải tạo con người, gây dựng một hình tượng nhất định với tất cả những người cùng ngành trong giới kinh doanh. Nếu người này rất xấu xa thì chúng ta làm ăn với họ đừng có chống đối họ, người này rất hung dữ thì chúng ta đừng đụng chạm đến lợi ích của họ. Tiếp đến là thương hiệu của gia đình hoặc của công ty, rằng thì là gia đình này ổn đó, đã từng nghe nói đến, rồi thì công ty này rất có tiếng, đáng để hợp tác. Rất nhiều công ty đã chi rất nhiều tiền của để mời những người nổi tiếng đến để làm đại diện phát ngôn, chính là vì thương hiệu của công ty, muốn lưu lại một hình ảnh gì đó trong lòng những người cùng ngành và trong lòng người tiêu dùng.
Trước đây Vương Hi không có tiền nên anh chỉ có thể tự mua một bộ trang phục để tự bọc mình rồi lợi dụng Thẩm Giai Dao để thu hút sự chú ý của người khác, tiện tay tặng đi một chiếc xe Audi để tự tuyên truyền cho chính mình.
Cái gọi là gian không phải là ác, không phải là kiếm tiền bằng cách làm hại người ta, mà ý là phải mặt dày, không biết xấu hổ, phải ra sức tạo độ nóng cho thương hiệu của công ty mình. Chộp được cơ hội nào là phải ra sức mà hun nóng lên. Chẳng hạn như sàn đấu vật lớn nhất ở nước ngoài, ông chủ công ty vì muốn tăng nhiệt nên thường tự mình lên sàn đấu để các tay vật đánh mình.
Lần nào cũng bị đánh đến mức mũi xanh mặt sưng, nhưng cũng chính vì thế mà sàn đấu qua mỗi năm lại càng hot hơn năm trước.
Hay như người sáng lập ra tập đoàn Apple, rất nhiều người đều biết ông ta tên họ là gì.
Sau khi xé bài phát biểu của Diệp Khinh Tuyết và vo thành một cục, Vương Hi tiện tay ném luôn vào sọt rác. Sau đó anh nhặt cây bút bi trên bàn lên và bắt đầu viết.
Các nhân vật lớn có máu mặt trong thành phố đều đến tham gia hiệp hội thương gia do nhà họ Trần tổ chức, có thế nào cũng phải tận dụng dịp này để quảng bá hình ảnh, nếu không khác nào mất công đến một chuyến?
Nhà họ Diệp kinh doanh các loại như thang máy, cửa chống trộm, cửa sổ đúc thép, nếu được mọi người chú ý đến thì sẽ có thể có được nhiều mối làm ăn hơn.
Bài viết của Diệp Khinh Tuyết không có cách nào so sánh được với của Vương Hi, là người có kinh nghiệm phong phú, phong cách lão luyện, lời văn sắc sảo. Giọng điệu của toàn bộ bài phát biểu lên xuống trầm bổng, dõng dạc hùng hồn. Sau khi mất khoảng nửa giờ để hoàn thành thì Vương Hi mới rời khỏi căn phòng.
Vương Hi đoán là Diệp Khinh Tuyết bực dọc suốt cả chiều qua chính là vì viết cái này đây.
Tối hôm đó, lúc Vương Hi nằm trên giường xem tin tức trên điện thoại di động của mình thì Diệp Khinh Tuyết liền đẩy cửa ra và liếc nhìn một cái. Anh quay lưng lại với Diệp Khinh Tuyết, còn cô cứ tưởng do mắt anh không nhìn thấy nên anh buồn bã, thử dùng tia sáng mạnh từ điện thoại di động để kích thích chính mình, và anh ấy đang khóc. Thế là cô khẽ lắc đầu rồi đóng cửa lại.
Vương Hi thì tưởng rằng bài phát biểu mình lén viết đã bị Diệp Khinh Tuyết phát hiện ra và cô ấy đến là để cảm ơn mình.
Một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau Diệp Khinh Tuyết không hề nuốt lời, cô gọi Vương Hi dậy từ sớm để anh tắm rửa thay đồ và cùng mình đi tham gia hiệp hội thương gia.
“Anh Hi à, chỗ ngồi đã sắp xếp sẵn cho anh rồi, ở bên cạnh tôi và phó thị trưởng, chỉ đợi anh đến thôi đấy.” Hàn Thiếu Kiệt cũng gọi điện cho Vương Hi.
“Không cần phải kỹ quá như thế đâu.” Vương Hi nhẹ nhàng nói.
“Phải kỹ chứ, mấy năm nay tôi gây không ít rắc rối ở thành phố Minh Hải này nên thị trưởng rất ghét tôi. Anh đến ngồi để tách tôi với phó thị trưởng ra cho tôi đỡ phải khó xử.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Thôi được.” Vương Hi hôm nay ăn mặc không được trang trọng cho lắm, anh mặc một chiếc áo may ô và quần sooc bình thường, đi một đôi dép xỏ ngón. Cả bộ có giá chưa đến một trăm, cũng chả nhớ bộ quần áo này lần trước là ai mua cho anh nữa.
Anh lại đeo một cặp kính râm tròn, trông khá giống một ông thầy bói.
“Nhanh nhanh lên cái, chậm chạp chết đi được!” Vì Diệp Khinh Tuyết mang theo Vương Hi nên tâm trạng của Trần Lan vô cùng tồi tệ.
“Bộ sườn xám được đặt làm hết hơn bảy nghìn nhân dân tệ, sao mà nhìn thế nào cũng cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Chả trách, thì ra là mang theo gánh nặng!”
Vương Hi nghĩ thầm bà đây nào có phải là đang mặc sườn xám gì, đó là trang phục công sở mà.
Lúc Vương Hi và cả nhà Diệp Khinh Tuyết ra khỏi nhà thì Trần Lan đột nhiên như mở cờ trong bụng. Lão Lưu ở tầng một nhà họ làm việc với hiệu suất rất cao, lúc này đã lái chiếc xe Maybach mà Vương Hi mới mua đến để đón họ.
Thành phố Minh Hải không phải là thủ phủ của tỉnh, nhưng lại là thành phố phồn hoa nhất của tỉnh. Cửa hàng 4S có sẵn xe, mhà họ Diệp lại là khách hàng lớn, sau khi thanh toán bằng tiền mặt và đưa thêm ít tiền nữa thì giấy phép lái xe chỉ một ngày là có luôn.
Con Audi trước đây lão Lưu lái đã bị Vương Hi đem tặng cho người ta rồi, còn tặng cho ai thì lão Lưu không có biết. Lúc này lão Lưu đang ngồi trong xe với mặt đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ làm sao để giải thích với cả nhà Diệp Khinh Tuyết đây.
Vương Hi không thích lão Lưu nói với người khác chuyện về mắt của anh, lẽ nào phải nói với nhà họ Diệp là ông ta tự mình bỏ tiền ra để mua chiếc Maybach này ư?
“Sao lại đổi xe rồi thế?” Diệp Sơn bối rối hỏi.
“Con xe lần trước đâu?” Diệp Khinh Tuyết cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Trần Lan không nói gì mà chỉ ngắm nghía xung quanh chiếc xe, sờ vào mặt sơn không một hạt bụi nào của chiếc xe rồi lại mở cửa xe phía trước và phía sau, ngồi lên một lúc để cảm nhận, sau đó bà ta nói với mọi người: “Có thể sở hữu được một chiếc Maybach như thế này hẳn đây là đãi ngộ của ông chủ nhà họ Diệp dành cho chúng ta. Chắc hẳn là hai năm nay nhà ta đã thể hiện rất tốt ở công ty nên ông già đã bắt đầu coi trọng chúng ta và đặc biệt trang bị cho chúng ta chiếc xe mới này để chúng ta được oai hơn đó mà.”