Anh nhớ ra rồi, trước đây lão gia đặc biệt tập trung mọi người lại, thông báo là sắp tới sinh nhật của lão phu nhân rồi, dặn mọi người thu xếp tổ chức sinh nhật cho bà.
Lão phu nhân là bà nội của Diệp Khinh Tuyết, hoạt động kinh doanh của nhà họ Diệp do lão gia quản lý, nhưng địa vị của bà ấy mới là cao nhất.
Rất nhiều người đều biết rằng đàn ông nhà họ Diệp đều không hăng hái tranh giành, vẫn luôn dựa vào sự nâng đỡ của phụ nữ.
Đàn ông thật sự có chút bản lĩnh tại nhà họ Diệp, chỉ có một mình Diệp Dục Hàn, Diệp Thiên Tứ cũng phải xếp ở hàng sau.
Ai có thể giành được sự yêu thương của lão phu nhân, mới có thể trở thành gia chủ của nhà họ Diệp.
Sinh nhật của lão phu nhân là chuyện lớn của nhà họ Diệp, tất cả các họ hàng bên nội và ngoại đều phải tề tựu đông đủ, tham gia việc trọng đại một năm một lần này, còn long trọng hơn so với năm mới.
“Hỏng rồi, hóa ra ngày mai là sinh nhật của bà nội, vậy mà em lại quên mất việc quan trọng này.” Thẩm Giai Dao nhớ tới sinh nhật của lão phu nhân, tay chân cũng lập tức hoảng loạn.
“Trước đây lúc lão phu nhân tổ chức sinh nhật, đám thanh niên họ Diệp chúng em phải viết Bách Thọ Văn cho bà nội, dùng bút lông viết từng nét từng nét một, một trăm chữ thọ viết dưới các hình thức khác nhau, rất mệt. Bây giờ một chút chuẩn bị cũng không có, ngày mai nếu không nộp lên Thọ Văn chắc chắn sẽ không tránh được bị mợ hai mắng một trận xối xả.” Thẩm Giai Dao lo lắng tới cả mặt đỏ hồng.
“Bây giờ cô không phải là bà chủ của tập đoàn Giai Mỹ sao? Lấy tiền là được rồi, viết thọ văn cái gì? Một cọc tiền mười ngàn, xếp cho bà ấy một chữ ‘thọ’ thật to, không phải là so với việc viết một trăm chữ ‘Thọ’ càng có thể diện hơn sao?” Hàn Thiếu Kiệt hờ hững nói.
“Đây là một biện pháp tốt, vẫn là anh biết tiêu tiền.” Trong lòng Thẩm Giai Dao bình tĩnh hơn.
“Tôi phải tặng quà gì mới tốt đây?” Vương Hi nhíu mày.
“Tặng một chiếc Rolls Royce có được không?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Cũng rất đẹp đấy.” Vương Hi bật cười.
Nếu là sinh nhật lão phu nhân của nhà họ Vương ở thủ đô, Vương Hi chắc chắn phải vắt óc suy nghĩ. Nhà họ Vương ở thủ đô giàu sang và có quyền thế, là một trong hai mươi doanh nghiệp hàng đầu trong nước, tiền căn bản không làm lay động được lão phu nhân, nhất định phải là thứ mới lạ thú vị mới có thể lấy lòng bà được. Mà nhà họ Diệp hiện tại mới chỉ là tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng hai, lão phu nhân của nhà họ Diệp chung quy vẫn không thể so sánh với lão phu nhân của nhà họ Vương, chính là giống như lời của Hàn Thiếu Kiệt nói, tùy tiện tặng một ít tiền liền có thể làm lão phu nhân mặt mày rạng rỡ.
“Anh rể muốn tặng Roll Royces sao? Em nói thế nào cũng là bà chủ của tập đoàn Giai Mỹ, chỉ tặng chút tiền có phải là mất thể diện không?” Thẩm Giai Dao vẫn là có chút lòng hư vinh, cho dù được Vương Hi vun đắp, cũng không muốn món quà mà mình tặng thua kém quá xa so với anh.
“Vàng bạc trang sức lão phu nhân có lẽ sẽ thích? Tặng cho bà một chậu châu báu, bên trong xếp đầy trang sức vàng bạc, vài triệu là có thể làm được rồi, so với quà tặng của Vương Hi cách biệt không quá lớn, còn có thể diện, xem ra giống như một đại gia tặng vài triệu.” Hàn Thiếu Kiệt lại một lần nữa đưa ra sách lược.
“Anh Hi, tôi nói cho anh một chuyện, anh tuyệt đối đừng tức giận.” Sắc mặt Tần Thư Hào khó coi nhìn Vương Hi.
“Làm sao vậy?” Vương Hi hỏi.
“Vụ kinh doanh lần này của nhà họ Diệp làm không tồi, từ gia tộc hạng ba tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng hai, tôi nghe nói trước đây nhà họ Trần tổ chức hội nghị thương mại vượt qua nhà họ Diệp, lão gia nhà họ Diệp vẫn luôn canh cánh trong lòng, nghĩ muốn nhân dịp làm thọ yến lần này giành được thể diện, bởi vậy mẹ vợ anh đã phát ra rất nhiều thiệp mời, đặt khách sạn trong thành phố, tôi thân là nhân vật nổi tiếng của hiệp hội doanh nhân của thành phố Minh Hải cũng được mời tới.” Tần Thư Hào đáp.
“Vậy thì đi thôi.” Trong lòng Vương Hi không vui vẻ gì, trên mặt lại không lộ ra tia cảm xúc nào.
Rốt cuộc cũng là ông chủ, lúc nào cũng tị nạnh với cấp dưới của mình thực sự không có đẳng cấp.
“Đều phát thiệp mời sao? Vậy không chừng tôi cũng được mời.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Hình như anh không có phần, bởi địa vị của anh quá cao, nhà họ Diệp không dám mời anh, chỉ mời những gia tộc hạng hai không quá cách biệt so với nhà họ Diệp, còn mời tập đoàn Lam Thiên có quan hệ hợp tác với họ nữa.” Tần Thư Hào tiếp tục.
“Ồ.” Khuôn mặt hàn Thiếu Kiệt không biểu cảm.
“Tặng lễ vật tôi ngược lại không sợ, chỉ sợ lão phu nhân nhà họ Diệp xảo quyệt giống như bà nội tôi, cũng không quan trọng. Chỉ là vết thương trên mặt tôi, ngày mai bị Khinh Tuyết nhìn thấy không biết phải giải thích như thế nào.” Vương Hi khẽ than thở.
“Thừa nhận chuyện đôi mắt là được rồi.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Nếu không được vậy chỉ có thể thừa nhận thôi.” Vương Hi nhẹ nhàng lắc đầu.
Buổi tối hôm đó, Vương Hi lại ngây người trong bệnh viện một tối, trong đêm tối anh liên tục soi gương, cho dù ngày mai anh thừa nhận đôi mắt đã được chữa khỏi, anh vì tham gia thi đấu quyền anh mà bị đánh thành bộ dạng này, nhưng từ đầu tới cuối bị Phàm Gian đánh quá thảm thương, ngày mai quay trở lại nhà họ Diệp dự sinh nhật không dễ nhìn.
Anh thử dùng rượu thuốc thoa lau vết bầm tím trên mặt, nhưng càng thoa lại càng đau hơn, vết ứ xanh xem ra lại còn nghiêm trọng hơn so với trước đó, anh biết rằng phải có thời gian mới có thể điều dưỡng tốt
Từ bỏ thôi.
Đến buổi chiều ngày thứ hai, anh bảo Hàn Thiếu Kiệt mang kính râm và khẩu trang đến, che đi mảng lớn vết thương trên mặt mới dễ nhìn hơn một chút. Bây giờ anh và Hàn Thiếu Kiệt đã không phân tôi anh nữa rồi, Hàn Thiếu Kiệt đều đặt tiền chỗ Vương Hi, tương lai tiền mà Vương Hi kiếm được vẫn tiếp tục chia cho Hàn Thiếu Kiệt.
Dã tâm của Vương Hi rất lớn, trước đó anh chính là thế hệ gia chủ của bốn gia tộc lớn ở thủ đô, lần này quật khởi lần nữa, anh muốn trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất trong nước.
Mà anh muốn xây dựng một đế quốc thương nghiệp, nhất định không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của thổ hào địa phương như Hàn Thiếu Kiệt, anh em tốt trước kia của anh là Long Minh, có danh xưng là hoàng thái tử của thành phố Minh Châu, con nhà giàu lớn nhất cả một vùng phía nam. Anh sẽ rèn luyện Hàn Thiếu Kiệt thành thổ hào lớn nhất của phía Bắc.
Hàn Thiếu Kiệt mang kính râm và khẩu trang tới cho anh, nói với anh Rolls Royces của anh đã phái Lâm Hổ đi mua rồi, thành phố Minh Hải có cửa hàng Rolls Royces 4S, thật sự không mua được thì đi tỉnh cũng chỉ mất mấy giờ đồng hồ, trước buổi chiều nhất định sẽ gửi xe tới cho anh có thể diện.
Vương Hi cũng không quá để ý tới thể diện, đều đã bị người khác coi thường ba năm rồi cũng không quan tâm tới sinh nhật của một lão phu nhân này nữa.
Anh của trước kia vì kiếm tiền, giống như một con sói lộ ra nanh vuốt với Hàn Thiếu Kiệt.
Giờ đây trong túi anh đã có tiền, năm tỷ nhân dân tệ, có đủ thanh thế, cho dù ai coi thường anh cũng sẽ thành chuyện cười.
Con người chính là như vậy, thứ mình không có lại càng muốn khoe khoang, đến lúc có rồi, thì lại không quá ham thích khoe khoang nữa.
Thích khiêm tốn.
Do lần tổ chức sinh nhật này của lão phu nhân rất lớn, họ hàng bên ngoại và nội của nhà họ Diệp đến không ít, nhân vật có mặt mũi trong thành phố Minh Hải cũng mới tời khá nhiều, vì vậy trực tiếp tổ chức tại khách sạn.
Mọi người đều không cần phải tới nhà họ Diệp tụ tập trước.
Cho tới bây giờ Vương Hi vẫn chưa có xe, chiếc xe mua trước đó đã bị Trần Lan trưng dụng rồi, vẫn luôn bắt xe, anh dẫn theo Phàm Gian đến khách sạn, lúc xuống xe taxi bắt gặp Trần Lan đang mặc một bộ quần áo cho ngày vui đứng tiếp khách ở cửa.
“Thằng nhãi con ăn hại, làm sao lại mất tích suốt một tuần? Ngay cả điện thoại cũng không gọi một cuộc, còn tưởng rằng cậu mất tích thật rồi. Mẹ cậu hai ngày nay gọi điện cho tôi, mặc dù cậu vô dụng rồi, nhưng nếu biến mất thì cả nhà họ Diệp chúng tôi cũng không bồi thường được. Đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa, nghe thấy chưa?” Trần Lan liếc mắt liền nhận ra Vương Hi, bước tới liền xông tới mắt tới tấp xuống đầu anh.
“Vâng, mẹ vợ.” Vương Hi cung kính cúi thấp đầu nhận sai.
“Trời mùa hè đã nóng chết người rồi, cậu lại còn đeo kính râm với khẩu trang, có bệnh sao?” Trần Lan vẫn luôn coi thường Vương Hi, có cống hiến thì đối đãi với gương mặt tươi cười, cách vài ngày quên đi lại tiếp tục đối xử với anh một cách hung hãn.
Thấy Vương Hi một thân đồ vest phẳng phiu, đeo kính râm và khẩu trang giống như một sát thủ, liền giơ tay gỡ xuống kính râm và khẩu trang của anh.
“…” Vương Hi …
“Ôi mẹ ơi.” Trần Lan kinh ngạc nhìn Vương Hi vài giây, lập tức quay mặt đi.
“Mẹ vợ, mấy ngày nay con …” Vương Hi cau mày giải thích với Trần Lan.
“Làm sao lại để người khác đánh thành cái bộ dạng này? Là bắt cóc hay là gì? Trời đất ơi, đây cũng là bị đánh quá thảm đi, rốt cuộc là làm sao?” Mày Trần Lan nhíu chặt hỏi.
“Là bị người khác đánh.” Vương Hi đáp.
“Rốt cuộc cũng là một người mù, chính là không bằng một người mắt tinh. Làm sao có thể bị người khác ức hiếp thành dạng này?” Trần Lan càng nhìn trong lòng càng kinh hãi.
“Xin lỗi mẹ vợ, làm mẹ mất mặt rồi.” Vương Hi nhỏ giọng xin thứ lỗi.
“Đúng là chủ nào thì tớ nấy nhìn lại cậu đi, lại nhìn xem thủ hạ của cậu, làm sao có thể bị đánh thành như thế này?” Trần Lan lại nhìn thấy Phàm Gian.
Lúc này Phàm Gian vẫn đang khoác trên mình bộ vest thẳng thớm, mắt kính hình tròn, lại cộng thêm bộ dáng mặt mũi bầm dập, xem ra vô cùng thô tục.
Hơn nữa Phàm Gian có thói quen ăn vặt, cậu ta mặt không cảm xúc lấy ra một thanh socola cho vào miệng.
“Nhanh chóng đi vào đi, đừng đứng đây làm xấu hổ thêm nữa. Chung quy là người không có bản lĩnh, thuê thủ hạ cũng không thuê được một người tử tế.” Trần Lan gấp gáp không kiên nhẫn xua đuổi Vương Hi.