Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 1: Nhìn thấy ánh sáng




“Thiếu gia, chúc mừng cậu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng!”

Tại bệnh viện trung tâm thành phố Minh Hải, một người thanh niên nhìn ánh mắt của Vương Hi và nói một cách đầy kích động.

Vương Hi mới từ từ mở đôi mắt, liền bị ánh sáng mạnh chiếu vào đến nỗi chảy cả nước mắt, bèn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.

“Mắt của cậu ấy có phản ứng với ánh sáng, phương pháp của chúng tôi có hiệu quả rồi!”

Dần dần, Vương Hi một lần nữa mở mắt ra, nhìn rõ cảnh vật trong phòng bệnh, lúc này trong phòng khá tối do đã kéo rèm cửa dày. Ba năm không nhìn thấy ánh sáng rồi, cho dù chỉ là một tia sáng yếu ớt cũng khiến cho đôi mắt của Vương Hi đau đến kì lạ.

Ba năm rồi!

Vương Hi, tam thiếu gia nhà họ Vương – một trong số bốn đại gia tộc ở thủ đô, từ nhỏ đã là niềm tự hào của gia tộc, tài hoa xuất chúng, được ông nội hết mực cưng chiều, là gia chủ trẻ được công nhận của nhà họ Vương, là người nắm quyền trong tương lai của tập đoàn Vương thị.

Ba năm trước anh đột nhiên gặp tai nạn xe, mặc dù cứu được tính mạng, nhưng thần kinh bị khối máu tụ chèn ép, khiến cho đôi mắt bị mù lòa.

Một năm sau đó, bố anh dẫn anh đi khám vô số bệnh viện tốt nhất cả trong và ngoài nước, nhưng mắt anh vẫn không thấy có tiến triển.

Trong mắt của rất nhiều người, anh đã trở thành một tên vô dụng.

Cho dù ông nội có yêu quý anh thế nào, nhà họ Vương sau này cũng không thể để cho một người mù nắm quyền, nên họ đã từ bỏ anh, đổi thành bồi dưỡng anh cả của anh. Năm đó, vị hôn thê của anh – Lâm Khả Hân cũng từ hôn với anh, hai tháng sau đó đã gả cho anh cả. Con giỏi thì bố được nhờ, địa vị của bố mẹ anh ở nhà họ Vương cũng xuống dốc không phanh, đành gửi gắm hi vọng vào thế hệ sau của anh, để anh lấy tạm một đại tiểu thư của gia tộc cấp ba ở thành phố Minh Hải làm vợ, trốn ở thành phố Minh Hải làm một người ở rể.

Trước đây anh giao du nhiều, đắc tội với rất nhiều kẻ thù, làm kẻ ở rể nhẫn nhục chịu đựng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là hai mắt anh mù lòa, nên rất có khả năng bị kẻ tiểu nhân nhân cơ hội hãm hại.

“Thiếu gia, bây giờ tôi sẽ nói chuyện đôi mắt của cậu với lão gia, trước kia lão gia cưng chiều cậu, ông ấy mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Người thanh niên nói.

“Đừng vội.” Vương Hi nhẹ nhàng khoát tay phải.

Trước kia anh nắm toàn quyền nhà họ Vương ở thủ đô, những người tài giỏi bên cạnh nhiều như mây, người bình thường muốn đối đầu với anh không khác gì kiến lay cây, cho dù các con cháu nhà quyền thế cùng địa vị cũng chỉ có nước bị ức hiếp. Nhưng bây giờ anh đã rời nhà họ Vương ba năm rồi, người bên cạnh cũng đã giải tán từ lâu, trước kia toàn dùng thẻ phụ của nhà họ Vương, gia tài mấy chục tỉ tùy anh rút, trước khi xảy ra chuyện anh cũng không giữ tí tiền riêng nào, bây giờ túi tiền lép kẹp, anh cả của anh lại ngồi vững ở vị trí CEO của tập đoàn, anh có về cũng không có ghế, ngược lại để người ta biết tình cảnh của anh, nhất định sẽ điên cuồng chèn ép.

“Cô vợ của tôi trông có xinh không?” Vương Hi nghĩ một lát rồi hỏi.

“Nghe nói là cũng được.” Người thanh niên nói.

“Chỉ là cũng được thôi sao?” Ánh mắt Vương Hi lộ rõ vẻ thất vọng.

Cũng đành vậy, trước đây mình là kẻ mù, vợ của mình Diệp Khinh Tuyết dù có thế nào thì vẫn là một đại tiểu thư, đồng ý gả cho mình đã tủi thân cho người ta rồi, anh có tư cách gì yêu cầu người ta phải có tướng mạo xinh đẹp.

Cũng coi như là vợ chồng khi hoạn nạn, bất luận cô ấy đẹp hay xấu, đều phải cố gắng hết mình đối xử tốt với cô ấy.

“Hai năm nay làm người ở rể, nguyện vọng lớn nhất của mình là biết được tướng mạo của cô ấy. Bây giờ mắt mình có thể nhìn được rồi, đầu tiên phải xem cô ấy trông như thế nào, hoàn thành nguyện vọng đầu tiên của mình chứ nhỉ.” Vương Hi mỉm cười đi xuống tầng.

“Tôi về thủ đô báo cáo lại với lão gia, thiếu gia cậu chú ý an toàn.” Người thanh niên nói.

“Sự an toàn của tôi không cần anh lo.” Vương Hi nói.

Người thanh niên khẽ gật đầu.

Khả năng của Vương Hi anh ta biết rõ, tài hoa của Vương Hi chỉ có thể dùng từ yêu quái để hình dung. Không chỉ từ nhỏ đã du học ở nước ngoài, tinh thông nhiều ngoại ngữ, mà còn lấy được hai học vị thạc sĩ khi còn rất trẻ, ngày trước còn che giấu thân phận để tham gia thi đấu K-1 ở Tokyo, suýt nữa thì đạt giải quán quân.

Lúc ở thủ đô, chỉ dựa vào chút thông minh, đã chơi cho con cháu các nhà quyền thế quay vòng vòng.

“Sao đi lâu thế? Thằng mù.”

Dưới lầu, một người đàn ông gầy gò ngồi trong xe Audi, nhìn thấy Vương Hi đi ra, thiếu kiên nhẫn ấn hai lần còi, ông ta là tài xế của nhà họ Diệp.

Ba năm là người mù lòa, bị tất thảy mọi người ức hiếp, cho dù lúc Vương Hi làm người ở rể nhà họ Diệp, nhà họ Vương cũng chiếu cố cho nhà họ Diệp một vụ mua bán hậu hĩnh, nhưng họ hàng nhà họ Diệp vẫn không coi anh ra gì.

Nhất là cái tên tài xế này là người ức hiếp anh nhiều nhất trong hai năm ở nhà họ Diệp.

Trước kia là Vương Hi không có tâm trạng so đo với ông ta. Không nhìn thấy ánh sáng, cuộc đời từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, hai năm nay đa số thời gian đều nhờ vào uống rượu mới sống tiếp được, có lúc anh cũng ôm tâm lý may rủi tiếp tục đến bệnh viện chữa trị.

Bây giờ anh có tâm trạng so đo với tên tài xế này rồi.

Vương Hi cố ý giả mù, đi về phía xe theo tiếng còi, giả vờ như không mở được cửa xe.

“Anh Lưu, tôi không mở được cửa xe, phiền anh mở giúp tôi một chút.” Vương Hi nói.

“Cửa xe không khóa, dùng sức kéo một chút là mở ra rồi, mắt mày đã mù rồi, tay lại còn vô dụng nữa sao?” Anh Lưu mất kiên nhẫn nói.

“Hình như cửa xe có chút trục trặc, anh giúp tôi mở ra đi.” Vương Hi giả vờ sốt ruột, dùng sức vặn tay nắm cửa hai lần.

“Đúng là đồ vô dụng.” Anh Lưu không biết làm thế nào, chỉ đành đi xuống khỏi xe.

Nếu như là họ hàng khác của nhà họ Diệp dùng xe, ông ta đương nhiên sẽ cung cung kính kính mở cửa xe, lấy tay cẩn thận bảo vệ đầu cho họ, còn nói mấy câu nịnh nọt, nhưng Vương Hi là một kẻ mù, khách sáo với cậu ta làm gì, người bất kính với cậu ta ở nhà họ Diệp đầy ra đó.

Ông ta sợ Vương Hi tay chân vụng về, làm hỏng xe của Diệp gia, ông ta là tài xế nên sẽ phải đền tiền mất.

Khi ông ta ra khỏi xe, Vương Hi cố ý lùi một bước về phía ông ta, đợi khi ông Lưu bước một bước lớn đến, mở cửa giúp Vương Hi, Vương Hi đột nhiên duỗi chân phải ra.

“Ai ôi!” Anh Lưu không kịp phòng bị, ngã ngay xuống đất.

“Đồ vô dụng.” Vương Hi cười khẩy.

Anh ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, lái xe nghênh ngang rời đi.

“Mẹ kiếp, cái thằng oắt con, dám chơi tao!” Anh Lưu lần này ngã không nhẹ, ông ta vừa lồm cồm bò dậy liền hướng về phía chiếc xe mà chửi.

Khi ông ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt liền biến sắc.

Vương Hi là một thằng mù, mà lại lái xe của ông ta rời đi?

Trước kia Vương Hi mặc dù mắt mù, nhưng tâm trí anh không mù, anh biết nhà của Diệp Khinh Tuyết ở đâu. Chỉ cần lái xe đến đầu khu chung cư thì nhắm mắt cũng có thể tìm được đường về nhà.

Anh ở trong một căn hộ hơn hai trăm mét vuông, cả nhà Diệp Khinh Tuyết đều sống cùng ở đó.

Sau khi về đến nhà, Vương Hi liền phấn khích đi vào phòng của Diệp Khinh Tuyết, muốn nhìn xem cô vợ kết hôn hai năm nay của mình trông như thế nào.

Anh chợt ngẩn người.

Lúc này Diệp Khinh Tuyết đang ở nhà, cô mặc chiếc áo ngủ bằng ren, ngồi trước bàn làm việc viết gì đó, nhìn thấy anh đột nhiên bước vào, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.

Cái anh nhìn thấy đầu tiên là cặp đùi của Diệp Khinh Tuyết, thon dài, trắng như sữa, đôi chân ngọc ngà trắng hồng, giống như một cặp ngọc quý khảm trong đôi dép lê vậy.

Tiếp đó là chiếc eo thon thả của Diệp Khinh Tuyết, đôi gò bồng đảo cao vút, trời nóng, cô mặc đồ vô cùng mỏng, cơ thể tuyệt đẹp thoắt ẩn thoắt hiện, xương đòn trắng trẻo mê hoặc lòng người.

Còn về diện mạo của cô, càng không còn gì để nói, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, hàng mi thanh tú, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi mềm mại, cô còn có đôi mắt lạnh lùng trong veo, lúc này cô đang buộc tóc cao, khí chất vừa cao quý vừa điềm đạm.

Cho dù là đệ nhất mỹ nữ ở thủ đô, hay Lâm Khả Hân trước đây nằng nặc đòi từ hôn với anh, đem so với cô đều trở nên mờ nhạt.

Trước khi anh về nhà đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù Diệp Khinh Tuyết trông như thế nào anh cũng chấp nhận, không ngờ cô lại là một nữ thần cực phẩm.

“Nhìn cái gì đấy?” Bị Vương Hi nhìn chằm chằm, Diệp Khinh Tuyết cười không mấy thiện cảm.

“Tôi muốn nhìn dung mạo của cô.” Vương Hi nói.

“Anh đâu có nhìn thấy tôi…” Diệp Khinh Tuyết để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.