Đại Tiểu Thư Thật Khó Hiểu

Chương 7









Mấy ngày sau—

-Chậc! Thật khó chịu! Xem ra phải chăm tập thể dục mới được.

Những ngày qua cuộc sống của ta rất yên ổn, đại tiểu thư cũng không thường xuyên lên cơn nữa, nhưng đôi khi miệng vẫn toàn kêu dọa cắt lương của ta, thực chẳng vui. Mà ta cũng vẫn ngoan ngoãn đều đặn giúp đại tiểu thư làm chút điểm tâm, nhìn nàng ta ăn ngon ta cũng thấy vui vui trong lòng, cũng chớ hiểu lầm a, ta chỉ vui vì giữ được chén cơm thôi. Chưa kể gần đây ta rất được các tiểu a hoàn trong phủ hâm mộ, đi trên đường cũng có nhiều cô nương kể về ta "Vu gia có cô gia thương thê tử hết mực ngày ngày vì thê tử làm đồ ăn ngon" ha ha ha có thể nói ta chính là soái ca trong lòng bao cô nương trong thành.

-Lăng ca ca! Lăng ca ca! Cứu đệ!

-Tiểu bánh bao! Ngươi sao chạy tới đây?

Vu Lâm gần đây rất hay bám theo ta, nên ta cũng thân thiết đặt cho hắn cái hiệu tiểu bánh bao, thực khả ái à nha, nhìn tiểu hài tử mặt đỏ bừng chạy tới ôm chân ta làm ta thực muốn cưng hết sức, đúng như ý nghĩ, ta bế tiểu bánh bao lên nhéo cho mấy cái. Đúng lúc có một tốp a hoàn chạy theo sau.

-Chúng nô tì thỉnh cô gia.

-Được rồi!

-Lăng ca ca, cứu đệ! –Tiểu bánh bao cứ ôm cứng cổ ta.

-Các ngươi làm gì mà chạy dữ vậy? –Không biết tiểu bánh bao lại gây chuyện gì đây.


-Dạ là tam công tử hôm nay có buổi học cùng với lão sư nhưng lại chạy ra ngoài. –Nhũ mẫu của tiểu bánh bao nói.

-Tiểu bánh bao, bỏ học là không tốt nha.

-Nhưng mà... –Tiểu bánh bao nhìn ta trề môi, ánh mắt đầy ủy khuất, ta nhìn cũng mủi lòng.

-Tiểu bánh bao sao vậy? đừng khóc nha, ca ca thương!

-Lăng ca ca, đại tỉ thực ác, ngày ngày đều bắt ta học, ta cũng chẳng có thời gian cùng đi chơi với tiểu Minh, tiểu Lan nhà bên. –Tiểu bánh báo hai mắt ươn ướt cáo trạng ta, nhìn tiểu bánh bao vậy thực khổ, ta cũng rớm rớm nước mắt theo.

-Được rồi, tiểu bánh bao ngoan nghe lời ca ca, bỏ học để lão sư chờ là không ngoan có biết không?

-Ân, Lăng ca ca, đệ sai rồi, đệ sẽ về lớp xin lỗi lão sư. –Tiểu bánh bao quả nhiên được ta yêu thương nói gì cũng vâng lời, biết sai là nhận lỗi.

-Vậy mới tốt, ta sẽ đi nói với đại tỉ của ngươi giảm giờ học xuống. –Buông tiểu bánh bao xuống, xoa đầu an ủi.

-Thật sao Lăng ca ca? –Đúng là tính khí tiểu hài tử chưa gì mặt liền đổi sắc.

-Tất nhiên rồi! nhưng ngươi phải trở về học ta mới đi xin được.

-Ân, đệ đi liền đây! Lăng ca ca phải giữ lời đó!

Nhìn tiểu bánh bao được nhũ mẫu đưa đi xa, ta cũng cầm theo điểm tâm hướng tới thư phòng.

...

Thư phòng—

-Đại tiểu thư! Ta đem cho ngươi ít điểm tâm nè.

-Ân.

-Đại tiểu thư hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp a, có muốn đi dạo không?

-Không.

-Đại tiểu thư, ngươi ngồi xem sổ sách mãi chắc mệt phải không để ta giúp ngươi xoa bóp nha.


-Ngươi rốt cuộc muốn gì? –Đại tiểu thư thực không kiên nhẫn.

-Là về chuyện của tiểu bánh bao.

-Lâm nhi hắn làm sao?

-Ân, tiểu bánh bao hôm nay trốn học.

-Cái gì! Lát nữa phải phạt nó mới được! –Đại tiểu thư đứng dậy tí nữa còn muốn thúc vào mũi ta, nhưng đại tiểu thư nhìn ta với vẻ mặt cực kì tức giận *Ực* ta sợ quá đi!

-Thật ra vấn đề là ta muốn ngươi giảm thời gian học xuống, không nên bắt hắn học quá nhiều như vậy, hắn cũng chỉ mới là tiểu hài tử ham chơi, cho dù có bắt hắn học thì sợ hắn cũng học không trôi. –Cố gắng trấn tĩnh, ta phải dũng cảm đấu tranh cho quyền lợi của trẻ thơ.

-Không được, hắn sau này chính là người kế nhiệm sản nghiệp Vu gia, giờ không cố gắng học tập sau này sao có thể giúp Vu gia phát triển được.

Nghe thế ta phải công nhận đại tiểu thư nói cũng đúng, tiểu Mai cũng từng kể đại tiểu thư 14 tuổi đã phải tập quản lý sản nghiệp, rồi phụ thân nàng mới mất 3 năm nay, nhị thiếu gia lại chọn công danh, tiểu bánh bao thì còn nhỏ, mọi công việc lớn nhỏ của Vu gia cuối cùng chỉ đành để cho Vu Nguyệt Giao một mình chồng gánh lấy, ngày nào cũng như ngày nào, một mình đối mặt với mớ sổ sách, không có một ai giúp đỡ, thực sự...

-Thực khổ cho ngươi, ta không thể giúp ngươi san sẻ được công việc.

-Ng...ngươi làm cái gì đó?!

-A! Ta..ta không phải cố ý! Ta chỉ thấy một mình ngươi phải lo toan cho cả gia tộc thực mệt mỏi mà thôi.

Lúc tỉnh ngộ thì phát giác bản thân ôm Vu Nguyệt Giao lúc nào không biết, ta chỉ là đồng cảm với Vu Nguyệt Giao thôi. Có điều khoảng khắc ấy hình như tim ta đập rất nhanh mặt cũng nóng lên, nhìn sang đại tiểu thư giường như cũng có tình trạng đó thì phải, nhưng rất nhanh nàng ta liền rời đi tới giá sách.

-K..không cần ngươi đồng cảm.


-Ân, xin lỗi. –Ta ủy khuất, tự nhiên bị coi thừa thãi.

-Nhưng ngươi nói cũng đúng, ép hắn quá cũng không tốt.

-A đúng vậy! vừa học vừa chơi kiến thức mới vào được. –Một phút trước mặt còn méo mó đến khổ sở, một lúc sau đã chạy ra sau tung hứng theo Vu Nguyệt Giao. Chậc! Ta hẳn bị nhiễm bệnh của Vu Nguyệt Giao rồi.

-Ta biết rồi. –Vu Nguyệt Giao gật đầu tiếp thu ý kiến của ta.

Nhiệm vụ như thế coi như đã hoàn thành nhưng ngay sau đó chẳng hiểu sao bầu không khí lại trở nên trầm mặc.

-Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo đi. –Suy nghĩ hồi lâu ta mới nghĩ ra.

-A.

Cũng chỉ vì sợ Vu Nguyệt Giao sẽ từ chối, ta vội vàng, túm tay Vu Nguyệt Giao lôi kéo tiến ra phủ. Đi qua những gian hàng bán son phấn, trang sức các cô nương thường thích, lại đi xem xiếc dạo, sau đó đi ăn đủ món ăn vặt...Chúng ta đã đi rất nhiều nơi, và ngày hôm nay là ngày ta cảm thấy vui nhất vì...đại tiểu thư đã cười...

.

.

.