Nó nhìn Thiên Vũ với đôi mắt hình viên đạn.
- Lê Thiên Vũ, anh …. Ko nói được lời nào nữa nó hùng hổ vác hành lý qua chỗ Tuyết Trang ngồi.
- Mầy có sao ko?- Nhỏ Tuyết Trang lo lắng hỏi nhưng đáp lại là một chữ ko cụt ngủn của nó.
Trên bảng Bà la sát đã bắt đầu giảng bài, nhưng nó cũng ko thèm nghe hay nói đúng hơn là ko có tâm trí để nghe, cảm thấy thật bức bối bực bội mà ko hiểu lý do tại sao. Nhìn hai người bên kia tình tứ với nhau mà sao nó cảm thấy khó chịu vô cùng, nó lôi đống giấy vẽ ra tiếp tục công trình đang dang dở lúc nãy nhưng cũng chỉ được một lúc bởi vì một lý do vô hình nào đó mà nàng chưa lý giải được.
Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữ của tập thể M3 A xúm nhau bu quanh lại chỗ của Hạ Vi, loi nhoi như mấy con dòi, làm ai kia càng bực bội hơn, nhưng ko thể phủ nhận một điều là nó đã bị cô nàng kia xoắn ngôi rồi.
- Ra căn tin đi. – ko thể tiếp tục trơ mắt ếch ra nhìn cái cảnh đó được nữa nó kéo mấy đứa bạn ra ngoài hy vọng sẽ thấy thoải mái hơn nhưng đâu ngờ vừa mới bước chân vào căn tin đã nghe …..
- Này nghe tin gì chưa, Hạ Vi vừa mới chuyển đến trường mình đấy.
- Xí vậy mà cũng nói, tin này hot hơn nè.
- Tin gì?
- Con nhỏ Khay Vi bị thất sủng rồi.
- Cái gì? Thật ko?
- Thật 100/1000.
- …..
Cố gắn ko để tâm tới mấy lời nói vớ vẩn đó nó đi nhanh tới quầy thức ăn để tìm lại cảm giác bình yên ình nhưng sự đời trớ trêu lắm, ko bao giờ được theo ý mình cả.
- Ô ai đây ta? ko phải là Khay Vi sao? – một con nhỏ nào đó mà theo bọn kia gọi là chị hai đang chận ngang mặt nó vẻ mặt đang sung sướng lắm ( chị hai cũ sau khi làm cho nàng bị rách môi đã bị 4 chàng cho đi gặp diêm vương rồi).
- Tránh ra. – chất giọng lạnh tanh của bạn Khay Vi vang lên làm cả căn tin như đóng băng.
ở phía bên kia có 4 chàng và 1 nàng đang chăm chú theo dõi cuộc vui. Nghe nó nói nhỏ chị hai nào đó cũng thấy ớn lạnh nhưng vẫn lỳ lợm, đúng là điếc ko sợ súng mà.
- Mầy nghĩ mầy là ai? Mầy ra vẻ gì hả? cả trường ai chẳng biết mầy bị mấy oppa chán ghét rồi.một con nhỏ nhà nghèo mà dám phách lối hả. – nhỏ vừa nói vừa lấy tay hất vào người nó, ko may là nhỏ hất phải vào cánh tay đang bị thương của nó, sự đau đớn chạy thẳng vào tim khiến nó phải nhăn mặt.
Bên này, cả 4 chàng đều biến sắc khi thấy nó tỏ ra đau đớn, riêng ai kia thì nở nụ cười mãn nguyện, thật ko uổng công cô ta bỏ bao nhiêu công sức để dụ dỗ nhỏ chị hai kia. Thiên Vũ cảm thấy ngực quặn đau theo theo từng nếp nhăn trên trán nó, nhưng anh vẫn cố chịu đựng. Kế hoạch mới chỉ bắt đầu anh ko thể để thất bại được, chỉ có Quang Anh là vẫn ko chịu đựng được, anh chạy thẳng tới chỗ nó nhìn thẳng vào mặt nhỏ kia ánh mắt như muốn giết người, anh gằn lên từng chữ:- muốn chết hả?
Nó nắm lấy tay Quang Anh, nói nhỏ một câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy: vào phòng y tế với em. Rồi quay qua phía mấy đứa bạn: tụi mầy ăn đi tao ra đây có việc tí.
Phòng y tế.
Quang Anh yêu cầu tất cả nhân viên của phòng y tế qua ngoài hết chỉ còn lại mình anh với nó, nó cởi cái áo vét ngoài ra. Trên tay áo sơ mi trắng đã in đậm vết máu. Rõ ràng là vết thương đã khô miệng rồi vậy mà lại chảy máu, rõ ràng nhỏ kia đã ra tay với một lực ko nhỏ mà. Quang Anh lôi cái kéo cắt bay luôn tay áo sơ mi của nó, anh nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ ra rồi bôi lại thuốc, động tác rất thành thạo.
- Anh ko thể tin được là em có thể làm chuyện đó đấy Khay Vi?
- Giết người?
- Ko?
- Vậy chứ chuyện gì?
- Tự tay móc viên đạn ra.
- ….
- Em ko phải là người.
- Uhm, em là quỷ hihi…hihi
Tiếng cười của nó vang khắp phòng y tế, một nụ cười tự nhiên ko gượng gạo, trông nó lúc này còn đẹp hơn cả thiên thần, làm cho ai kia đứng hình mất mấy giây.
- Em cười rất đẹp đó.
- ….
- Đừng bao giờ khóc nữa nha, em ko biết khi em khóc anh đau như thế nào đâu.
- …..
- Hứa với anh phải luôn hạnh phúc được ko?
- ….
- Em phải luôn nhớ rằng anh yêu em, mãi mãi là vậy, cho dù sau này anh có lấy ai thì em vẫn ở trong tim anh, ko ai có thể thay thế được em.
- ….
Người nào ko biết họ sẽ nghĩ rằng Quang Anh đang độc thoại một mình, nhưng người đứng ở ngoài cửa biết rằng đây là lời thổ lộ cuối cùng của Quang Anh, lời thổ lộ hết sức chân thành, anh biết Quang Anh đã chính thức bỏ cuộc rồi, một nụ cười khẽ hiện ra trên khuôn mặt vô cảm.
Nó cùng Quang Anh đi ra khỏi phòng y tế, cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ như chưa từng có những chuyện ko vui trước đây, hai người chính thức coi nhau như bạn bè.
- Này anh phải đền áo cho em đó.
- Gì, anh giúp em vậy, em còn chưa cảm ơn anh mà đã bắt đền anh nữa hả?
- Em là người Việt Nam mà
- Nhưng nếu anh nhớ ko nhầm thì em mang quốc tịch Mỹ mà.
- Uh nhưng máu đang chảy trong người em là máu của người Việt Nam.
- …..
Trời đã chính thức vào thu, những cơn gió ko còn khô khan nữa mà mang trong đó chút hơi ẩm của mùa gió rét, trên hành lang vắng có 2 người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.