Đại Thúc, Tôi Muốn Anh

Chương 11







"Ràooo..."


Ngô Phàm bị tạt một thùng nước lạnh, giật mình tỉnh lại.


Y khó chịu mở mắt ra nhưng chợt phát hiện xung quanh đều là bóng tối.


Ngô Phàm nhận ra tầm mắt của chính mình đã bị che phủ bởi một tấm vải đen. Hiện tại, có ai đó đang giữ chặt vai y, cưỡng ép quỳ xuống... Thử cử động vài cái, không ngoài dự đoán - hai tay y cũng bị trói lại chặt chẽ ở phía sau.


"Lại bị bắt cóc nữa rồi." Ngô Phàm nghĩ thầm. Vốn y cũng không quá bất ngờ khi bị thế này; trái lại, còn cảm thấy thực may mắn, bởi đám người này ít nhất không, hoặc có thể là chưa dùng bạo lực với y. Những lần khác y hầu như đều bị đánh đến thừa sống thiếu chết, sau đó bọn chúng còn đến đập phá nhà y rồi lấy hết tiền bạc. Mỗi lần như thế, mọi người xung quanh đều một phen sợ hãi.


"Lão nam nhân, ngươi muốn khi nào thì trả tiền cho bọn ta đây?" Một giọng nói hung ác chợt vang lên. Thị giác bị che lấp khiến thính giác của con người ta trở nên vô cùng nhạy bén. Đôi tai khẽ động, Ngô Phàm liền biết chủ nhân giọng nói kia căn bản không đứng gần mình. Vậy, người đang đè ép y hẳn là một người khác.


Có lẽ, xung quanh y đang có rất nhiều người...


"Đại ca đang hỏi ngươi, sao không trả lời, hả?" Một giọng nói khác lại vang lên trên đỉnh đầu. Chợt, Ngô Phàm cảm nhận được một nguồn lực thật mạnh đè vai mình xuống rồi bóp chặt. Đau đớn ngay tức khắc dâng lên khiến y đau đớn.


"Đại... đại gia, xin ngài cho tôi thêm chút thời gian, tôi đã tìm được công việc rồi. Nhanh thôi, tôi hứa sẽ... A!"


"Đủ rồi" Còn chưa nói hết, hông Ngô Phàm đã bị thúc một cái thật mạnh, y đau đớn cuộn mình lại.


"Hừ, không nhiều lời với lão già mi nữa! Bọn ta cũng không nhận mình là người tốt. Mi không trả, bọn ta tự có cách giải quyết."


Giọng nói lạnh lẽo kia thành công làm cho tâm trí đang căng cứng của Ngô Phàm run rẩy. Y có dự cảm không lành về chuyện này...


"Ngươi... các người muốn gì?"


"..." Y nghe thấy bọn họ thì thầm điều gì đó. Vài phút sau, một tên ghé sát vào tai y nói:


"Hình như ngươi có một tiểu nha đầu rất xinh xắn phải không?" Sau đó cười lớn.


Vừa nghe xong, cả người Ngô Phàm liền run rẩy.


"Tiểu Ân! Không được! Các người muốn làm gì con bé? A!" Y ngẩng đầu thật mạnh rồi giãy giụa muốn đứng lên, nhưng ngay lập tức đã bị tên kìm kẹp phía sau đá một cái vào thắt lưng. Sau đó, những cú đấm, đá không chút lưu tình vây quanh y, liên tiếp hạ xuống thân người yếu ớt.


"Bọn ta muốn làm gì nó? Lão già, đừng giả ngốc nữa, ngươi cũng đoán được rồi mà. Không có tiền thì chúng ta lấy người, còn ngươi sẽ được tự do, chẳng phải thực tốt sao?" Tên kia đứng bên ngoài nói lớn, thành công khiến dây thần kinh của Ngô Phàm căng đến cực hạn. Tiểu Ân của y, bảo bối của y, nó còn đang mang bệnh, không được!


Ngô Phàm gục xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nắm chặt tay, cắn mạnh vào đôi môi khô khốc, y thống hận bản thân vì quá nhu nhược, đã không thể bảo vệ con gái, ngược lại còn hại nó phải chịu khổ. Bây giờ, đến tính mạng của mình y cũng chẳng thể làm chủ được. Y chết tuyệt không đáng tiếc, nhưng y chết rồi, tiểu Ân sẽ ra sao? Nó chẳng còn người thân nào nữa cả.


Từng đợt đau đớn cứ lần lượt giáng xuống cơ thể đơn bạc, mọi thứ trước mắt như lu mờ hẳn...


"Dừng lại!"


Ngay lúc Ngô Phàm sắp ngất đi vì tuyệt vọng, một giọng nói âm hàn khiến người ta lạnh sống lưng chợt vang lên.


Những hắc y nhân nghe vậy đều đình chỉ mọi hoạt động, dứt khoát đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của thanh âm.


"Tháo khăn bịt mắt của hắn ra, cởi trói, sau đó cút." Người đàn ông ban nãy lạnh lùng ra lệnh, trong thanh âm đã dấy lên chút hờn giận.


Kẻ đứng đầu đám người đánh Ngô Phàm là tên mập mạp. Gã hiện tại vô cùng bất ngờ vì lời nói của người đàn ông, bởi lão đại vốn chưa bao giờ can thiệp vào chuyện đánh người của bọn gã, sao bây giờ lại...


Nhưng không dám trái lời, gã nhanh chóng chỉ huy đám người còn lại làm theo lời người đàn ông rồi rời khỏi. Cuối cùng, cả căn phòng rộng rãi giờ chỉ còn lại Ngô Phàm cùng người đàn ông kia.


Không gian im ắng khiến người đàn ông có chút nhàm chán. Một lúc sau, môi mỏng khẽ nhếch:


"Ngẩng đầu lên"


Xiềng xích được tháo gỡ, nhưng tâm trí Ngô Phàm giờ đây chỉ có Ngô Ân, làm sao nghe được lời nói của người đàn ông. Y chống tay, lồm cồm bò dậy nhưng vẫn cúi đầu, liên tiếp lẩm bẩm hai từ "Tiểu Ân, tiểu Ân" trong miệng.


Người đàn ông kia chậm rãi chống tay lên cằm, đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào Ngô Phàm. Ngay lập tức, không khí xung quanh cả hai bỗng trầm xuống mấy độ.


Thực ra vừa nãy Ngô Phàm nghe thấy giọng nói kia đã cảm thấy có chút quen thuộc. Bây giờ, giọng nói ấy lại rõ ràng hơn, quanh quẩn trên đỉnh đầu y hồi lâu...


"Ngẩng đầu!" Đôi môi tà khí phun ra hai chữ.


Giọng nói vừa vang lên, Ngô Phàm liền cảm thấy từng đợt hàn khí như đến từ hàn băng lần lượt xâm nhập vào tận xương tủy. Khó khăn nâng đầu lên, sau một khoảnh khắc lờ mờ, khuôn mặt y liền trắng bệch một mảnh...



Là hắn!



~Hết chương 11~



Rùa: 1. Từ giờ ta sẽ gọi Ngô Ân là tiểu Ân nhé, Ân nhi nghe trẩu quá, nhờ!


           2. Cảm ơn mn đã chờ đợi, dạo này ta bận quá nên không viết chương mới được, sorry ạ "cúi đầu"