Rời khỏi thang máy khiến người ta hít thở không thông, Lăng Vũ hít sâu một hơi, sau đó giơ tay chà chà đôi môi bị Lam Phi cắn qua. Đôi mắt vốn trong trẻo, giờ phút này lại ảm đạm không ánh sáng, nhàn nhạt ưu thương tràn ngập ở trong con ngươi. Khiến tâm người ta sinh thương hại…
Nghĩ đến hiện tại phải nhanh đi đến văn phòng Tổng giám đốc quét dọn, Lăng Vũ liền không có đem quá nhiều tâm tư đặt ở thương cảm. Lấy lại tin thần, sau đó Lăng Vũ đi đến toilet cuối hành lang lấy xô nước khăn lông cùng cây lau nhà, rồi đi đến văn phòng Tổng giám đốc.Đi tới cửa, Lăng Vũ không yên tâm nhìn nhìn quần áo trên người mình, xem còn có chỗ không ổn hay không. Phát hiện cũng không có gì dị thường, Lăng Vũ mới giơ tay gõ cửa.Không bao lâu, liền nghe được bên trong văn phòng đáp lại.“Tiến vào!”Bên trong truyền đến giọng của một người còn rất trẻ, lại ẩn chứa uy nghiêm không thể bỏ qua, khiến người ta ngăn không được sinh ra thái độ cung kính.Xem ra người này cùng người ngày hôm qua giống nhau, đều là người có quyền lực, tất không thể thiếu uy nghiêm bức người.Bỗng nhiên nhớ tới lời giám đốc Lý đã nói, đến quét dọn văn phòng là bởi vì em trai Tổng giám đốc có bạn tới chơi. Lúc này Lăng Vũ mới phát hiện, Lam Phi cùng mình hội ngộ trong thang máy không có ra khỏi thang máy.Đây là tầng cao nhất, không có khả năng lên nữa. Mà vừa rồi cũng thấy được số tầng lầu mà Lam Phi ấn chính là tầng này. Lăng Vũ quay đầu lại xem phía sau, xác thật không có ai.Tên kia không phải muốn tới nơi này à? Sao không có ra khỏi thang máy?Nghi hoặc tràn ngập đầu, nhưng nghĩ đến vừa rồi trong thang máy phát sinh sự tình kia, Lăng Vũ lại lập tức vứt bỏ nghi vấn HunhHn786.Không tới càng tốt, dù sao mình cũng không muốn nhìn thấy hắn!Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng không hề rối rắm nghi vấn, sau đó đẩy cửa đi vào.Vẫn là văn phòng này, thời điểm bước vào cửa, mí mắt Lăng Vũ giật một cái.Tựa hồ nơi này vừa bị bão càn quét qua. Phải gọi là bãi chiến trường mới đúng. Thập phần hỗn độn, chỗ duy nhất chỉnh tề hẳn là gần cửa sổ lớn phía bên phải cái sô pha!Đôi mắt run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Lăng Vũ tăng lên cảm giác vô lực.Hiện tại người trẻ tuổi đúng là quá lỗ mãng. Bình hoa trắng xinh đẹp quý báu, cái di động đắc giá, cùng với các loại văn kiện đều bị quăng đầy đất.Có chuyện gì tức giận mà tàn phá lớn như vậy? Dù có không kiềm chế được, cũng không cần quăng đồ vật loạn như vậy chứ!Trong lòng lại một lần nữa cảm thán.Những kẻ có tiền thật tùy ý!Lăng Vũ cũng thay những vật xui xẻo trên mặt đất như hoa bình di động cùng với các loại văn kiện tỏ vẻ bi ai.“Thưởng thức kiệt tác của bổn thiếu gia xong chư?”Đang lúc Lăng Vũ vì tình cảnh trước mắt mà cảm thán, An Nhàn đứng ở bên cửa sổ bắt đầu nói chuyện. Làm Lăng Vũ đang không ngừng cảm thán tức khắc ngơ ngác, sau đó nhìn về phía người đứng bên cửa sổ.Một người trẻ tuổi diện mạo tuấn mỹ đang nheo mắt nhìn. Nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, Lăng Vũ mới phát hiện người trẻ tuổi này chính là người lần trước mình gặp ở cửa phòng họp.Lần trước đến cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua. Lăng Vũ nhớ rõ ngày đó tóc người này hình như là màu đen. Nhưng hôm nay đã biến thành màu vàng. Bất quá đầu tóc vàng này cũng không có giống những thanh niên khác có vẻ khó chịu, nhìn thực không thoải mái. Tương phản máy tóc vàng này làm tăng thêm vẻ nghịch ngợm, rất là đáng yêu.Trên người là áo sơmi màu đen cùng với quần tây màu bạc, chỉ là khi nhìn đến trên chân làm trán Lăng Vũ rơi xuống N cái hắc tuyến.Chẳng lẽ hiện tại người trẻ tuổi thích dùng dép lê phối với đồ tây sao?Nhìn thấy người từ ngoài cửa đi vào thế nhưng chính là người vừa rồi mình nhìn thấy trên màn hình giám sát, An Nhàn sửng sốt một chút, thực mau liền khôi phục lại.Lúc này hắn mới nhớ tới Lăng Vũ trước mắt hiện tại đã là nhân viên chính thức của công ty mình, còn ký hợp đồng 5 năm.Nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy, máu trong người An Nhàn lại bắt đầu sôi trào, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên lộ ra một đường cong.Ôm cánh tay dựa vào cửa sổ, sau đó An Nhàn nghiền ngẫm nhìn người trước mắt.Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của người kia, hắn cũng không có làm ra phản ứng gì, chỉ là tiếp tục đánh giá. Nhưng khi nhìn thấy người kia có biểu tình nhịn cười cùng với khóe mắt run rẩy, An Nhàn mới phát hiện tầm mắt Lăng Vũ dừng ở dưới chân hắn, tức khắc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.Hôm nay buổi sáng hắn vốn định mặc xong quần áo thoải mái, tính toán ra biển cùng bạn bè như đã hẹn. Lại không nghĩ đến còn chưa có ra khỏi nhà đã bị đám thủ hạ của anh trai cản lại. Sau đó một người dùng giọng nói không mang theo một chút ấm áp nói:“Ông chủ nói thiếu gia hôm nay nhất định phải đến công ty, cho nên mời cậu đừng làm khó xử chúng tôi, nghe lệnh làm việc!”Nói xong liền không lưu tình chút nào đẩy mạnh hắn vào phòng, sau đó ném một bộ quần áo lên trên giường, liền đóng cửa đi ra ngoài.Còn chưa có phản ứng kịp, An Nhàn ngơ ngác nhìn hết thảy sự tình phát sinh trước mắt. Sau một lúc hắn mới nhận ra mình bị ông anh đáng chết giam cầm. Lại còn phải đến cái công ty đáng chết làm việc HunhHn786.Không phải nói cho nghỉ phép hai tháng sao? Như thế nào lại đổi ý.Ngay lúc đó hắn rất là tức giận, mở cửa phòng trực tiếp lao ra. Lại không ngờ bị những thủ hạ cao lớn kia kẹp dưới nách. Sau đó bọn họ lại mặt vô biểu tình đem hắn ném ở trên giường.Không cam lòng An Nhàn lặp đi lặp lại thật nhiều lần, mà mỗi lần đều bị chặn đứng. Cuối cùng thời điểm hắn kiệt sức, những người đó lại nói ra một câu làm hắn phát cuồng.“Ông chủ nói, muốn cậu đúng 9 giờ tới công ty! Còn năm phút đồng hồ, mông thiếu gia phối hợp!”Nói xong cửa phòng đóng lại, chỉ để mình hắn ở trong phòng phát điên. Lúc này, hắn mới tỉnh ngộ, hắn thật sự bị ông anh không nói chữ tín giám sát chặt chẽ.