Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 176: Hành Động Đau Lòng




Nhìn người trẻ tuổi trước mắt sắc mặt không ngừng biến hóa, Nam Cung Mạch biết trong lòng hắn đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của mình cùng Âu Dương Phong. Vì thế liền duỗi tay đem Âu Dương Hạo đưa tới ngồi trên sô pha, sau đó liền bắt đầu đem quan hệ của mình cùng Phong nói ra, lại còn nói đến tỉ mỉ. Dù sao làm như vậy chính là muốn thông qua Âu Dương Hạo trợ giúp hắn có thể một lần nữa cùng Phong hợp lại HunhHn786.

"Anh bạn trẻ à! Không cần hoài nghi. Tôi và ba cậu đích xác như cậu suy nghĩ vậy, là quan hệ tình nhân! Chẳng qua đó là việc thật lâu trước kia!"

Nói đến đây, Nam Cung Mạch có chút tang thương, còn lộ ra thần sắc vô cùng tiếc nuối. Đôi tay cũng bởi vì trong đầu suy nghĩ chuyện dĩ vãng mà gắt gao nắm cùng nhau, trong mắt toàn là tưởng niệm cùng hối hận.

Vốn còn đang suy tư, Âu Dương Hạo nghe người bên cạnh thừa nhận, tức khắc trừng lớn hai mắt, trong mắt có khó hiểu cùng chờ mong. Hắn không rõ ba hắn sao thích một người đàn ông, rồi lại cùng mẹ hắn kết hôn?

Bất quá từ lời người này nói, hắn cũng nghe ra ba cùng người này tựa hồ đã xảy ra cái gì mới khiến cho hai người không thể ở bên nhau. Bằng không vừa rồi sao Nam Cung Mạch nói "thật lâu trước kia". Hắn hiện tại thực chờ mong lời kế tiếp, hy vọng người này có thể giải thích rõ ràng chuyện ngày trước.

Suy nghĩ quay trở về thật lâu trước kia, làm tim Nam Cung Mạch lại một lần đau đớn như bị xé rách. Cái loại đau cả người làm hắn ngăn không được càng thêm siết chặt nắm tay, ngay cả móng tay đâm vào thịt mà không một chút cảm giác.

"Nè! Sao...... làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"

Nhìn người trước mắt vẻ mặt thống khổ, Âu Dương Hạo ngăn không được lo lắng. Hắn giơ tay chạm chạm vào người rõ ràng đang lâm vào hồi ức, hy vọng người này có thể từ thống khổ tỉnh táo lại. Hắn hiện tại tựa hồ có thể nhìn ra cái gì. Người này cùng ba hắn bởi vì lý do nào đó mà không có ở bên nhau. Nguyên nhân này khẳng định làm hai người đều chịu thương tổn, bằng không người này cũng sẽ không bởi vì hồi ức mà trở nên thống khổ như vậy.

Nguyên nhân này sẽ là cái gì chứ?

Âu Dương Hạo chờ mong nhìn về phía Nam Cung Mạch tản mát ra bi thương. Tuy rằng hắn thực không muốn lại đi vạch trần vết sẹo cũ, nhưng hắn đích xác rất tò mò cũng rất muốn biết ba cùng người này rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Hơn nữa, trước mắt một màn này làm hắn nghĩ đến ba hắn ghét nhất khi hắn yêu người đồng tính. Ngay cả quen biết bạn bè cũng không hy vọng hắn thân với người đồng tính.

Chẳng lẽ... là bởi vì ba đã từng có đoạn tình cảm chịu thương tổn mới trở nên chán ghét đồng tính luyến ái sao?

Âu Dương Hạo ở trong lòng âm thầm suy đoán. Nhưng mà càng nghĩ, Âu Dương Hạo càng muốn được nghe đáp án.

Đắm chìm trong hồi ức, Nam Cung Mạch cảm nhận được một lực đẩy mạnh, làm hắn lập tức từ hồi ức thống khổ tỉnh lại. Sau đó hắn đối với Âu Dương Hạo lộ ra ánh mắt xin lỗi, tiếp tục nói:

"Lúc trước tôi cùng ba cậu gặp nhau ở một tiệc rượu xã giao. Khi đó tôi đã bị sự lạnh lùng của ba cậu làm kinh sợ. Cho rằng hắn chỉ là ra vẻ thâm trầm để làm chính mình có vẻ già dặn một ít. Vì thế tôi cố ý đi khiêu khích hắn. Ban đầu ba cậu đối với hành động khiêu khích của tôi xác thực bực bội, lại không cùng tôi đối chọi gay gắt, mà là âm thầm rời đi. Mà về sau, chỉ cần vừa thấy tôi, ba cậu liền sẽ tự động rời đi, không muốn cùng tôi giao tiếp. Cũng không phải ba cậu không có can đảm cùng tôi phân cao thấp, mà là bởi vì tính cách vốn dĩ không thích phiền toái, cho nên hắn liền mặc kệ tôi. Có thể tận lực cùng tôi tránh đi liền tận lực tránh đi.

Có lẽ chính là bởi vì tính cách đối với cái gì cũng thực lãnh đạm kia, làm người đồng tính như tôi sinh ra một loại ham muốn chinh phục. Tôi muốn chinh phục cái người này.

Từ khi bắt đầu, tôi liền không ngừng tạo cơ hội cố tình xuất hiện ở nơi hắn đến, dù hắn muốn tránh cũng không có biện pháp. Có lẽ bởi vì thời gian dài dây dưa cùng hành động vô lại của tôi, làm ba cậu rốt cuộc bạo phát ra.

Ai! Nói thật, hành động khi đó của ba cậu, đến bây giờ lòng tôi còn sợ hãi.

Cho nên từ đó về sau, tôi liền bắt đầu không ngừng cảnh báo cho chính mình, không được chọc giận ba cậu, bằng không có hại khẳng định là tôi!

Nhưng dù sợ hãi cũng không có nghĩa tôi từ bỏ theo đuổi. Hơn nữa tôi cũng không phải cái loại ngẫu hứng sinh ra ý niệm mới theo đuổi ba cậu. Tuy rằng khi đó trong giới danh tiếng của tôi cũng không phải thực tốt. Nhưng kia đều là người khác áp đặt tội danh mà thôi. Bởi vì trước khi gặp được ba cậu, tôi thậy sự trong sạch đó! Mà sinh hoạt cá nhân cũng thực kiểm điểm. Hơn nữa tôi có thói ở sạch rất nghiêm trọng, cho nên trước nay không cùng người không cảm giác lên giường.

Mà đối với ba cậu tôi thật là có cảm giác kỳ lạ. HunhHn786 Chính cái loại cảm giác này làm tôi bắt đầu không ngừng nỗ lực đi quấn lấy ba cậu. Dù hắn dùng biểu tình lạnh lùng đối với tôi, hoặc là hạ lệnh cho vệ sĩ ngăn cản tôi tiến vào nơi có hắn, nhưng tôi không có từ bỏ, mà là càng cản càng hăng!

Nhưng mà cả ông trời cũng bị chân tình tác động, cho tôi một cơ hội. Một cơ hội cùng ba cậu "thân mật tiếp xúc "! Dù tình cảnh đó có tái hiện, tôi cũng sẽ không chút do dự lựa chọn phương thức xử lý như vậy!"

Nam Cung Mạch nói đến đây cố ý tạm dừng một chút, sau đó dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía Âu Dương Hạo, hỏi:

"Có muốn biết lúc đó xảy ra cái gì hay không?"

Vốn nghiêm túc nghe Nam Cung Mạch kể chuyện xưa, Âu Dương Hạo đột nhiên bị Nam Cung Mạch hỏi, sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại.

Người này là sao hỏi mình! Hơn nữa xem bộ dạng người này tựa hồ kế tiếp cũng không phải điều mình nên nghe!

Bởi vì đó là về "chuyện thân mật" cuả Nam Cung Mạch và Âu Dương Phong. Tuy rằng hắn rất muốn biết, nhưng mà......

Nếu ba biết người này đem "chuyện thân mật" nói cho đứa con trai này nghe, phỏng chừng Nam Cung Mạch nhận tai ương đi. Mà mình cũng rất có khả năng bị ba trong cơn giận dữ trục xuất đến nơi không biết tên!

Ngẫm lại Âu Dương Hạo cảm thấy khủng khiếp, nghĩ nghĩ vẫn là từ bỏ.

Vì hạnh phúc cùng Vũ ca ca, dù lòng hiếu kỳ dâng cao, cũng cưỡng chế xuống. Bằng không y theo tính cách của ba, hậu quả thật là không dám tưởng tượng a!

"Á! Cái đó...... Cái đó. Chuyện thân mật gì đó giữ lại hai người tự hồi ức đi! Tôi không muốn biết!"

Tuy rằng rất muốn biết......

Bất quá Nam Cung Mạch là người nào. Hắn sao không biết người trẻ tuổi trước mắt trong lòng suy nghĩ cái gì. Bất quá nếu Âu Dương Hạo "không muốn biết", vậy hắn không nhiều lời.

Dù sao đây là ngọn nguồn tình yêu của mình cùng Phong. Vẫn là lưu tại đáy lòng để mà tự hồi ức!

"Vậy được rồi! Nếu cậu không muốn biết, tôi đây liền tiếp tục nói chuyện sau đó!"

Nghe được Nam Cung Mạch nói, Âu Dương Hạo lập tức gật đầu, sau đó vẻ mặt tò mò chờ đợi..

Nhìn biểu tình của Âu Dương Hạo, Nam Cung Mạch nhịn không được cười khẽ, sau đó giơ tay sờ sờ đầu Âu Dương Hạo.

"Từ sau sự kiện đó, thái độ ba cậu đối với tôi đã không còn lạnh như băng. Ít nhất sẽ không ngăn cản tôi đến nơi hắn xuất hiện. Mà theo thời gian trôi qua, tôi và ba cậu cũng chậm rãi hình thành một loại ăn ý. Chỉ cần ba cậu ở chỗ nào, tôi sẽ xuất hiện ở nơi đó. Mà tôi có ở nơi nào, ba cậu cũng sẽ xuất hiện ở nơi đó. Mà hai người chúng tôi cũng từ cự ly xa nhìn nhau, chậm rãi biến thành đối mặt, sau đó gần gũi ở chung.

Từ khi cùng ba cậu tiếp xúc, tôi mới phát hiện kỳ thật hắn cũng không phải như biểu hiện bên ngoài, lãnh khốc vô tình, không dễ dàng tiếp xúc, mà là một người thực dễ dàng thân cận! Ở nơi không có ai, ba cậu liền sẽ biểu hiện ra mặt chân thật nhất, không mang theo bất luận ngụy trang nào, cũng càng thêm hấp dẫn tôi. Chỉ là......"

Nói tới đây, Nam Cung Mạch từ ngọt ngào, biểu tình dần dần biến thành thống khổ.

Xem ra trọng điểm tới, nguyên nhân ba cùng hắn chia tay sắp xuất hiện!

Tưởng tượng đến cái này, tâm tư Âu Dương Hạo lập tức khẩn trương lên, trên mặt cũng dần hiện ra bất an.

Hơi chút ổn định lại tâm tình, Nam Cung Mạch lại tiếp tục nói:

"Có lẽ là bởi vì tôi và ba cậu gặp mặt quá thường xuyên, làm người có tâm cơ lưu ý rồi. Cho nên thực mau đã bị ông nội cậu phát hiện tôi và ba cậu đang hẹn hò. Mà khi đó tôi và ba cậu đã xác định quan hệ một thời gian dài, hai người không thể tách ra.

Sự tình bại lộ, ông cậu cũng không giống gia đình khác tới khắc ngăn cản hai chúng tôi. Mà là vẫn luôn không có bất luận động tác gì! Khi đó chúng tôi thực nghi hoặc cũng thực lo lắng. Nghi hoặc ông nội cậu sao đã biết chuyện của hai chúng tôi lại không có bất luận động tĩnh gì. Nhưng quan trọng chính là quan hệ đồng tính cũng không phải được xã hội cùng người nhà tán thành. Cho nên ông nội cậu sẽ không giống biểu hiện, cứ như vậy mặc kệ tôi và ba cậu tùy ý tiếp tục. Chỉ là không biết ông nội cậu sẽ áp dụng phương thức gì ngăn cản chúng tôi.

Mà khi đó tôi và ba cậu cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Hai người cũng giao hẹn, bất luận phát sinh sự tình gì, chúng tôi cũng không từ bỏ.

Chỉ là thế sự vô thường, chúng tôi dù phòng bị, lại không phòng được một chiêu của ông nội cậu! Một chiêu đã chặt đứt quan hệ của tôi và ba cậu. Tuy rằng mấu chốt cuối cùng làm cho quan hệ của tôi và ba cậu tan vỡ là ở chỗ tôi. Nhưng tôi cũng là bị bất đắc dĩ mới làm ra quyết định như vậy!"

Nghĩ đến hành động lúc trước của mình, Nam Cung Mạch lại một lần đau lòng. Một bàn tay xoa ngực đau đớn không thôi, Nam Cung Mạch run rẩy toàn bộ thân mình, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống. Làm Âu Dương Hạo thấy cũng đau lòng theo.

Hắn biết người giống Nam Cung Mạch rất kiêu ngạo, lại có thể vì người khác chảy xuống giọt lệ này, chứng minh thật sự rất yêu đối phương. Chân tình biểu lộ làm Âu Dương Hạo có loại xúc động muốn đem ba hắn giao cho người này. Nhưng sự tình còn chưa có biết rõ ràng, hắn không có khả năng làm ra hành động không suy nghĩ như vậy.

Giơ tay để phía sau lưng Nam Cung Mạch, sau đó di động lên xuống, Âu Dương Hạo hy vọng mượn động tác này có thể trấn an người bi thương.

Cảm nhận được Âu Dương Hạo quan tâm, Nam Cung Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Hạo. Trên mặt lộ ra thần sắc trấn an, sau đó Nam Cung Mạch lại nói tiếp:

"Tôi và ba cậu hoảng sợ mỗi một ngày. Có lẽ cậu sẽ nói, nếu như vậy còn không bằng bỏ trốn. Nhưng mà Nam Cung gia cùng Âu Dương gia đều là tập đoàn thực lực hùng hậu, thế lực cũng rất mạnh. Tôi và ba cậu lúc bấy giờ cũng chỉ là thanh niên hai mươi tuổi, đối với bên ngoài khả năng chống đỡ cũng là trứng chọi đá. Bởi vì những gì chúng tôi có còn không phải nhờ gia tộc cho! Rời khỏi gia tộc, tôi và ba cậu cũng chỉ là hai người trẻ tuổi, cái gì cũng làm không được!

Hơn nữa, hai đại gia tộc thế lực mạnh như vậy. Nếu tôi và ba cậu trốn đi, thực mau cũng sẽ bị bắt trở về. Cho nên khi đó tôi và ba cậu nghĩ tới một cách, nhưng chung quy vẫn là không có thực hiện. Bởi vì cách đó không thể nghi ngờ là một con đường chết.

Sau mấy ngày, đột nhiên ba cậu không xuất hiện ở trước mặt tôi, mà ngay cả di động cũng không liên lạc được! Lúc ấy tôi liền cảm giác thực không ổn, phỏng đoán là có chuyện xảy ra! Vì thế tôi liền lén lút vào Âu Dương chủ trạch, đi vào phòng ba cậu. Khi đó tôi mới biết được ba cậu bị ông nội cậu giam lỏng.

Mà ba cậu vừa thấy tôi đến liền lập tức đem tôi kéo vào trong phòng nói cho tôi biết chuyện phát sinh mấy ngày này. Hắn nói ông nội cậu nói ba cậu phải sinh một đứa cháu trai, Âu Dương gia vẫn cần một người thừa kế. Nếu ba cậu có thể làm được điểm này, ông nội cậu liền đồng ý sự tình tôi và ba cậu, về sau cũng tuyệt không lại can thiệp. Cho nên ở tình huống cấp bách, ba cậu đã đáp ứng rồi. Tôi còn nhớ rõ lúc ấy ánh mắt ba cậu sáng lập loè, cái loại sắp nhìn thấy tương lai tốt đẹp, làm tôi đau lòng không thôi. Nhưng mà tôi lại cảm giác sự tình sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì ông nội của cậu cũng không phải người dễ nói chuyện. Nhưng thấy ba cậu bộ dạng hưng phấn, tôi cũng không nói ra lo lắng. Bởi vì tôi không muốn đánh vỡ hi vọng của ba cậu. Mà tôi cũng chỉ có thể chờ động tác kế tiếp của ông nội cậu, tôi tin tưởng ông ấy sẽ không bỏ qua như vậy.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, trong thời gian giam lỏng ba cậu, thế nhưng ông cậu tự mình tìm tới tôi. Mà hành động sau đó của ông nội cậu là ngoài dự kiến của tôi, cũng cho tôi mở rộng tầm mắt, khiến cuối cùng tôi không thể không ra quyết định đau lòng.

Nhớ rõ lần đó ông nội cậu đi biệt thự riêng của tôi, vừa nhìn thấy tôi liền lôi kéo khóc lên. Khi đó ông ấy vừa khóc vừa dùng ngữ khí chứa đầy tang thương nói: "Tiểu Mạch, bác cũng không phải thật sự muốn chia rẽ con cùng Phong Nhi, nhưng Âu Dương gia cần một người thừa kế, cần một người có thể trợ giúp Phong Nhi. Âu Dương gia cũng cần một nữ chủ có thể khống chế mọi sự vụ ở chủ trạch. Hơn nữa mẹ Phong Nhi, bác gái cũng không sống mấy năm nữa. Mà hiện tại tâm nguyện lớn nhất của bà ấy chính là nhìn thấy Phong Nhi có thể thành gia lập nghiệp, sau đó lại ôm một đứa cháu trai béo. Như vậy bà ấy liền thỏa mãn! Cho nên, Tiểu Mạch, cầu xin con, xem như vì bác gái bệnh nặng, thành toàn tâm nguyện cho hai người già này đi!"

Lúc ấy tôi thật sự chấn kinh rồi. Ở trên thương trường Âu Dương tổng tài oai phong một cõi, thế nhưng ở trước mặt tiểu bối khóc lóc. Ông nội cậu không màng tất cả cầu xin, làm tôi lúc đó thực khiếp sợ cũng thực vô thố. Lúc ấy tôi không biết nên làm như thế nào. Muốn cự tuyệt lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong kia, tâm tôi không dậy nổi. Tôi nghĩ nếu đổi là người khác, người kia cũng vô pháp cự tuyệt một người lớn tuổi có địa vị như vậy, nói chuyện chân thành khép nép cầu xin. Vì thế tôi quyết định từ bỏ!

Tôi không muốn bởi vì tôi cự tuyệt mà ông ấy lộ ra thần sắc thất vọng, sau đó cô đơn rời đi. Hơn nữa tôi cũng có cha mẹ, nếu đổi là cha mẹ tôi lộ ra bộ dáng này, tôi tin tưởng ba cậu cũng sẽ giống tôi làm ra hành động đau lòng như vậy.

Ông cậu nghe tôi đồng ý, lập tức lại nói hy vọng tôi làm tuyệt tình một chút, bằng không ba cậu khẳng định sẽ không đồng ý kết hôn!

Cho nên dưới tình huống như thế, tôi đã làm một việc khiến ba cậu thương tâm, khiến ba cậu hận tôi đến bây giờ!"

Nói đến đây, Nam Cung Mạch có vẻ thực kích động, cảm xúc cũng thực không ổn định, trên mặt hối hận càng ngày càng đậm. Làm Âu Dương Hạo ngồi bên cạnh lập tức bắt lấy tay Nam Cung Mạch trấn an.

"Đây không phải anh sai. Anh không cần tiếp tục tự trách! Tôi tin tưởng ba tôi nếu biết tình hình thực tế, hẳn là sẽ thông cảm!"

Âu Dương Hạo nói làm Nam Cung Mạch đang tràn đầy hối hận, lấp tức nắm lại tay Âu Dương Hạo, kích động nói:

"Thật vậy sao? Cậu nói thật sao? Ba cậu thật sự sẽ tha thứ cho tôi sao? Tôi còn có cơ hội cùng ba cậu làm hòa, đúng hay không? Đúng hay không?"

Nam Cung Mạch giờ phút này thực kích động. Tay bắt lấy tay Âu Dương Hạo càng siết chặt, làm Âu Dương Hạo ăn đau nhíu mày.

Nhìn thấy Âu Dương Hạo bị mình làm đau, Nam Cung Mạch lập tức tỉnh lại. Sau đó hắn mới ý thức được mình thất thố, vì thế lại vội vàng hỏi Âu Dương Hạo, trong miệng cũng không ngừng xin lỗi.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi thất thố. Cậu có sao hay không? Có phải bị tôi làm đau?"

Nam Cung Mạch tự trách cùng lo lắng nói, làm Âu Dương Hạo vội vàng lắc đầu nói:

"Không có việc gì! Tôi không có việc gì! Anh không cần tự trách!"

Nghe được Âu Dương Hạo nói không có việc gì, Nam Cung Mạch mới yên tâm thu hồi tay ở trên người Âu Dương Hạo, sau đó ôm đầu thống khổ nói:

"Sẽ không! Phong hắn sẽ không tha thứ! Bởi vì khi đó tôi là ôm một thiếu niên xuất hiện ở trước mặt Phong mới làm ba ba, sau đó nhẫn tâm nói: "Tôi đã chán em rồi, lúc trước tìm em bất quá là vì đồ tích mới mẻ mà thôi. Nếu hiện tại em cũng có con, vậy đối với em, tôi không có bất luận nợ nần gì! Cho nên về sau chúng ta cứ như vậy kết thúc đi! Vừa lúc tôi cũng có người mới, cho nên hy vọng em đừng đến quấy rầy tôi!"

Lúc ấy nói xong câu đó, tôi liền rời đi. Tôi biết ba cậu khẳng định thực khiếp sợ, cũng không có cách nào tiếp thu.

Mà lúc ấy, nói xong câu nói kia, tôi liền hối hận, muốn quay đầu lại đi ôm hắn, sau đó lại nói cho hắn kia đều là giả, tôi còn yêu hắn, yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng tôi lại không thể, cho nên tôi chỉ có thể tránh ở nơi ba cậu không nhìn thấy, rơi nước mắt. Nước mắt kia tích trên mặt đất, cũng đập lòng tôi, làm tôi đau lòng không thôi. Nhưng tôi lại chỉ có thể như vậy nhìn ba cậu thương tâm muốn chết, cái gì cũng không thể làm. Cậu nói xem, tôi có phải một tên tồi tệ hay không, có phải kẻ xấu đáng bị thiên đao vạn quả!"

Nam Cung Mạch nói xong lại bắt đầu kích động lên, trong lời nói toàn là hối hận cùng áy náy. Nhưng Âu Dương Hạo lại không biết nên như thế nào đi an ủi.

Người này vì thành toàn cho nguyện vọng nho nhỏ của ông bà nội mà mình chưa gặp qua, thế nhưng phải rời khỏi người hắn yêu nhất. Sau đó nhìn người yêu nhất cùng người phụ nữ khác kết hôn. Cái loại đau đớn này không cần nói cũng biết.

Âu Dương Hạo cũng không biết nên an ủi như thế nào, nên hắn chỉ có thể cho người mang nhiều đau đớn này một cái ôm.

Thì ra người ba lãnh khốc vô tình kia cũng là có người yêu. Hơn nữa còn yêu đến làm người ta đau lòng, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Đem chuyện hắn và Vũ ca ca so sánh, tựa hồ quá mức nhỏ bé. Có lẽ chờ đến hắn làm được một nửa người này, hắn mới có tư cách đứng ở bên cạnh Vũ ca ca.

Thật lâu thật lâu, Nam Cung Mạch mới chậm rãi khôi phục cảm xúc. Ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Hạo, Nam Cung mạch xin lỗi nói:

"Kỳ thật, tôi có lỗi nhất là cậu. Nếu không phải lúc trước tôi nói ra như vậy, có lẽ ba cậu sẽ không dưới sự tức giận đem cậu mới sinh ném vào cô nhi viện. Hết thảy chuyện cũ là tôi tạo thành! Cậu...... hẳn là sẽ oán hận tôi đi! Bất quá đây cũng là chuyện đương nhiên, mà tôi cũng sẽ tiếp thu oán hận của cậu!"

Nghe được Nam Cung Mạch tràn đầy áy náy cùng xin lỗi, Âu Dương Hạo chỉ là cười cười, sau đó nói:

"Có cái gì oán hận! Dù sao sự tình đã qua lâu như vậy!"

Nghe được Âu Dương Hạo bình đạm nói, Nam Cung Mạch thấy cảm kích, khóe miệng cũng chậm rãi hiện lên một ý cười.

Nhìn Nam Cung Mạch rốt cuộc bình tĩnh, Âu Dương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai người cứ như vậy ngồi ở trên sô pha, cũng không có ai nói thêm câu gì nữa.

Bỗng nhiên, Âu Dương Hạo như là nghĩ tới cái gì, cả người lập tức có tinh thần, sau đó vội vàng hướng Nam Cung Mạch nói:

"Thảm! Tôi hiện tại đã bị anh bắt đi vài tiếng đồng hồ. Thật sự nếu không trở về, ba tôi khẳng định sẽ nổi điên lật tung thành phố tìm tôi! Anh không phải nói có phương pháp để tôi cùng Vũ ca ca ở bên nhau sao? Vậy hiện tại có thể nhanh nói hay không? Sau đó tôi sớm trở về, bằng không đến lúc đó anh cũng sẽ bị tai ương!"