Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 159: Bạn Học Cao Trung




Đôi tay chống ở bệ bếp, hai mắt Lam Phi nhìn mấy cái nút vặn.

Không biết mở làm sao? Cái bếp gas này tựa hồ dùng thật lâu rồi, chỉ dẫn mặt trên cũng không còn!

Lam Phi chưa từng nấu nướng càng không có cách. Trộm nhìn về phía cửa phòng bếp, Lam Phi muốn nhìn xem Lăng Vũ có thấy hắn quẫn bách. Lại không ngờ rằng Lăng Vũ thế nhưng đã đứng ở cửa phòng bếp, còn mang theo nụ cười như không cười nhìn hắn. Xấu hổ hắn lập tức giơ tay chỉ vào bếp gas nói.

"Ngày thường bếp ở nhà tôi đều là lửa rất lớn, cho nên tôi đang nhìn xem bếp nhà này có phải giống như nhà tôi hay không!"

Chột dạ nói mò, hắn làm sao biết những cái bếp là dùng như thế nào, lửa có lớn hay không lớn hắn cũng không biết. Hắn nói những lời này bất quá là phân tán lực chú ý của Lăng Vũ mà thôi. Nhưng Lăng Vũ tựa hồ không phải thực hiểu tình huống, đem sự quẫn bách của Lam Phi nói ra.

"Cậu là không mở được mới nhìn chằm chằm cái bếp a!"

Kỳ thật Lăng Vũ cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Bởi vì vừa rồi nhìn Lam Phi đi vào phòng bếp, trong lòng Lăng Vũ liền một trận kỳ quái, nghĩ.

Lam Phi là thiếu gia được nuông chiều từ bé, không phải là bộc phát lòng hiếu kỳ muốn đùa nghịch dụng cụ làm bếp chứ!?

Chỉ là Lăng Vũ mới vừa nói ra, Lam Phi liền lập tức liếc mắt một cái, ánh mắt kia nồng đậm ý cảnh cáo, cũng thành công khiến Lăng Vũ ngậm miệng. Sau đó ánh mắt mơ hồ nhìn về một bên, đáy lòng Lăng Vũ lại đang nói:

Liền biết tính cách hắn thực không tốt mà. Trước đó còn thực hòa khí cùng mình nói chuyện, sau một giây liền trở mặt. Xem ra mình về sau vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, đỡ phải không cẩn thận liền giẫm phải địa lôi!

Có lẽ bởi vì phòng bếp xảy ra chút sự tình, Lăng Vũ cũng không rảnh lo chính mình hiện tại bộ dạng chật vật.

Ăn xong bữa sáng do người phụ tá của Lam Phi mua tới, Lăng Vũ liền bắt đầu sắp xếp lại đồ vật.

Dù sao lần này rời đi không biết khi nào mới trở về, cho nên đồ đạc nên đóng gói thì đóng gói, cần che đậy thì che đậy, bao bọc kỹ lưỡng, bởi vì thời gian dài bụi bặm sẽ đọng lại, về sau liền rất khó rửa sạch!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền bắt tay làm việc. Mà Lam Phi cũng không có nhàn rỗi. Nhìn Lăng Vũ bận rộn, hắn cũng giúp đỡ. Người phụ tá của Lam Phi cũng bị sai sử giúp Lăng Vũ HunhHn786.

Có lẽ là người nhiều, vốn dĩ nhà cũng không lớn, thực mau công việc đã xong. Nhìn phòng đã gọn gàng, Lăng Vũ hít sâu một hơi, sau đó đi đến ảnh chụp treo trên vách tường, đối với hai người hiền từ nói:

"Ba mẹ, con phải đi, phỏng chừng thật lâu mới có thể trở về gặp các người. Ba mẹ yên tâm, con sẽ dựa theo ý nguyện của các người sống tốt, hơn nữa sẽ vui vẻ mỗi ngày, sẽ không để chính mình bị ủy khuất, ba mẹ không cần lo lắng cho con!"

Lăng Vũ bảo đảm với hai người trong ảnh trên vách tường, sau đó cúi đầu thật sâu ba lần, liền cầm lấy hành lý đi ra ngoài.

Mà Lam Phi đã sớm ở bên ngoài chờ. Thấy Lăng Vũ ra tới, có người liền lập tức tiến lên tiếp nhận hành lý trên tay Lăng Vũ đặt vào cốp xe.

Lại một lần quay đầu nhìn nơi mình sống cùng ba mẹ, Lăng Vũ mới xoay người lên xe, sau đó rời đi.

Sau khi xe chở Lăng Vũ rời đi, vẫn luôn trốn ở một góc khuất, Minh Hiên chậm rãi bước ra. Nhìn xe rời đi, trong mắt Minh Hiên tràn đầy không nỡ cùng ưu thương. Nắm thật chặt bàn tay rũ bên người, vẻ mặt thống khổ tỏ rõ giờ phút này hắn có bao nhiêu đau đớn. Dù không muốn, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bối của mình đi theo người đàn ông khác.

Chỉ cần em hạnh phúc, anh liền cảm thấy mỹ mãn!

Minh Hiên nhẹ giọng nói, lại một lần nhìn phương hướng xe rời đi, sau đó mới lắc mình rời khỏi.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh sắc thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lăng Vũ nghĩ về sau mình phải ở chỗ này sinh sống, hơn nữa là sống một mình. Ý nghĩ như vậy, làm Lăng Vũ trong lòng sinh ra phiền muộn.

Đây xem như bắt đầu cuộc sống mới đi!Mặc kệ như thế nào, mình cũng sẽ sống tốt, còn phải sống vui vẻ, bởi vì ba mẹ ở trên trời vẫn luôn dõi theo mình!

"Cho tôi xuống chỗ này đi! Tôi có thể tự mình trở về!"

Nhìn Lam Phi không có ý đưa mình về căn hộ cũ, Lăng Vũ lập tức lên tiếng, hy vọng Lam Phi có thể cho mình xuống.

Nghe được Lăng Vũ nói, Lam Phi quay đầu lại nhìn Lăng Vũ bên cạnh, sau đó nói:

"Anh còn muốn tiếp tục ở tại nơi đó sao?"

"Đúng vậy! Nơi đó mọi thứ đều có sẵn. Nếu đổi chỗ khác còn phải phiền toái bố trí lại phòng ở. Cho nên vì tiện, tôi vẫn muốn tiếp tục ở chỗ cũ."

"Nhưng anh không sợ……"

"Không cần lo lắng, một người đàn ông trưởng thành còn sẽ bị người dụ dỗ đi sao?!"

Nhìn Lăng Vũ vẫn luôn kiên trì, Lam Phi có chút bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Nhưng hắn vẫn có điểm lo lắng an toàn của Lăng Vũ. An Diệp bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới nơi này. Nếu ở một mình, Lăng Vũ bị người bắt đi, hắn có khả năng không biết. Chỉ là Lăng Vũ vẫn luôn kiên trì, hắn cũng không có cách nào.

Huống hồ hiện tại cũng chưa có sẵn phòng ở cho Lăng Vũ, mà hắn cũng không có khả đem người mang về nhà. Bởi vì trong nhà có ông lão phiền phức. Nếu ông của hắn nghi vấn lai lịch Lăng Vũ, khẳng định sẽ không được tự nhiên. Thôi, dù sao thân thủ Lăng Vũ tốt như vậy, hơn nữa hắn cũng phái nhiều người canh giữ ở chỗ này, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hơn nữa chỉ cần có thời gian liền lại đây cùng Lăng Vũ, cho nên cũng không có gì đáng lo lắng!

Nghĩ như vậy, Lam Phi mới đồng ý, sau đó nói xe đưa Lăng Vũ tới căn hộ cũ. Đương nhiên sau khi sắp xếp cho Lăng Vũ xong, Lam Phi mới rời khỏi.

"Có cái gì nhớ rõ gọi điện thoại cho bổn thiếu gia! Bổn thiếu gia chính là kêu lúc nào đến lúc đó nga!"

Đây là lời trước khi đi Lam Phi đã nói. Hắn thuận tiện ném cho Lăng Vũ một tờ giấy có viết phương thức liên lạc, sau đó mang theo nụ cười ái muội rời đi.

Nhìn Lam Phi, Lăng Vũ lập tức thu hồi lời nói lúc trước.

Người này căn bản chính là bản tính khó dời, sắc tâm khó sửa. Không khi nào quên đem vẻ mặt háo sắc treo ở trên khuôn mặt tuấn tú. Thật là đáng tiếc cho vẻ đẹp trai kia!

Lăng Vũ dưới đáy lòng thở dài nói, sau đó đóng cửa đi vào căn phòng nửa tháng cũng chưa dọn dẹp.

Lam Phi vừa đi, vào trong phòng lập tức lạnh lẽo vây quanh Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút không thích ứng. Nhìn chung quanh một chút, Lăng Vũ quyết định ngày mai đi mua một ít cây cảnh chậu hoa trang trí để tăng sinh khí cho căn phòng đơn điệu này.

Chủ ý đã định, Lăng Vũ liền bắt đầu thu dọn phòng ở. Mà Lăng Vũ cũng phát hiện hai ngày này mình làm việc nhà rất nhiều nhất.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa từng làm nhiều việc nhà như vậy! Bất quá đây là cần thiết!

Sau khi đem phòng ở đơn giản thu dọn một chút, Lăng Vũ mới bắt đầu kế hoạch cho cuộc sống về sau.

Công việc trước kia không thể làm. Mặc kệ Lãnh Giác nói là thật hay giả, đều không thể lại đến công ty kia. Dù sao đã vô cớ bỏ bê công việc nửa tháng cũng đã không có khả năng được nhận vào làm việc. Bất quá không có việc gì, dù sao công tác không phải tìm không thấy, chỉ là phải tốn một ít thời gian mà thôi.

Nhìn nhìn đồng hồ, thế nhưng là buổi chiều 5 giờ, cái này làm cho Lăng Vũ có chút buồn bực.

Còn nhiều thời gian như vậy nên làm gì đây?

Bỗng nhiên tầm mắt dừng ở tủ lạnh. Nghĩ về sau mình khẳng định phải tự nấu cơm, vậy cần chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mới được, hơn nữa còn phải mua mấy vật dụng hàng ngày.

Nếu hiện tại không có gì làm, vậy đi ra ngoài dạo siêu thị. Có thể giết thời gian lại có thể mua đồ vật cần dùng trở về, cớ sao mà không đi chứ!

Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền cầm lấy áo khoác cùng ví ra cửa.

Siêu thị người thật là đông!

Đây là cảm thán của Lăng Vũ khi vừa tiến vào siêu thị gần nhà.

Lúc này là giờ tan tầm, thật nhiều người đi làm về ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn mang về nhà. Cho nên giờ phút này siêu thị xem như kín người hết chỗ. May mắn Lăng Vũ không nóng vội đi mua đồ ăn, bằng không khẳng định sẽ bị những người đó ép đến không thở nổi.

Khu bán đồ dùng sinh hoạt cũng không ít người, bất quá so với khu bán đồ ăn khá hơn nhiều. Đi vào khu đồ dùng sinh hoạt, Lăng Vũ chậm rãi chọn lựa từng món đồ vật bỏ vào trong xe đẩy. Mua xong lại đẩy xe đi một vòng, khi phát hiện không còn quá đông người, Lăng Vũ mới hướng đến khu bán đồ ăn.

Quả nhiên như suy nghĩ Lăng Vũ, hiện tại nơi đó người đã ít đi rất nhiều. Lăng Vũ thực nhẹ nhàng chọn mấy thứ mình thích ăn, sau đó hướng đến quầy thu ngân.

Đang lúc Lăng Vũ xếp hàng tính tiền, phía sau lại truyền đến một giọng nói vừa kinh ngạc vừa mang theo không xác định.

"Xin lỗi, là…… Lăng Vũ sao?"

Đang buồn bực vì dòng người xếp hàng tính tiền rất dài, Lăng Vũ đã bị giọng nói phía sau làm giật mình.

Xoay người nhìn về phía sau, Lăng Vũ lại phát hiện một người phụ nữ mặc trang phục công sở xinh đẹp. Bất quá Lăng Vũ tò mò vì cái gì người này biết tên mình, bởi vì bản thân vốn không nhận ra người này. Hơn nữa người mà Lăng Vũ quen biết rất ít, phái nữ càng không có mấy người, cho nên đối với người này có thể nói ra tên mình, Lăng Vũ rất là tò mò.

"Cô là...?"

Nghe ra Lăng Vũ nghi vấn, người phụ nữ ngượng ngùng cười cười, sau đó giơ tay vuốt vài sợi tóc rơi trên trán, nói.

"Ngượng ngùng, mạo muội! Tôi là Mẫn Lan, chúng ta là bạn học cao trung với nhau. Bất quá bạn không quen biết tôi cũng không lạ, dù sao khi đó chúng ta vốn không nói chuyện nhiều lắm!"