Ngoài cửa sổ có mưa rơi, thành phố lại lên đèn như trước.
Lâm Mộ Thiên thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.Hắn nhớ rõ ngày hôm trước Nhiên Nghị có nói với hắn, làm cho hắn buổi tối hôm nay đi khu biệt thự ở Tây Giao, thần thần bí bí, nói là có chuyện phải nói với hắn, không biết tột cùng là chuyện gì.Chẳng lẽ còn có chuyện gì là ban ngày gặp mặt không tiện mở miệng, không nói được.... chẳng lẽ còn có bí ẩn gì?Lâm Mộ Thiên vừa nghĩ, vừa mở cửa phòng.Vừa mở cửa, liền thấy Lâm Việt khiêng thức ăn đứng ở cửa, Lâm Việt thấy hắn thay quần áo, vẻ mặt tựa hồ trở nên không vừa lòng."Đã trễ thế này anh còn muốn đi đâu? Mấy ngày nay chẳng phải anh cũng rất bận bịu sao, hẳn là phải ở nhà trọ nghỉ ngơi mới đúng." Lâm Việt hiển nhiên có chút mất hứng, cậu đè xuống không cho Lâm Mộ Thiên đi ra ngoài, đem Lâm Mộ Thiên một lần nữa quay về sô giường, tùy tiện đưa tay đóng cửa phòng lại."Anh không sao, Nhiên Nghị hẹn anh đi biệt thự Tây Giao, nói là có chuyện rất trọng yếu muốn nói với anh, anh lo cậu ta còn chờ, hiện muốn đi một chuyến." Lâm Mộ Thiên cũng không giấu diếm nói cho Lâm Việt, nhưng hắn nói một câu, Lâm Việt lại trầm mặt xuống một lần."Hôm nay bọn họ cũng không quay về nhà trọ, nơi này chỉ còn hai chúng ta nga." Lâm Việt căn bản không để ý tới lời hắn nói, không có ý tứ thoái nhượng.Lâm Việt đem thức ăn đặt ở đầu giương, tao nhã trở lại ngồi lên giường, làm cho Lâm Mộ Thiên ngồi ở bên mình: "Anh ở lại chơi với tôi đi, tôi một mình thực nhàm chán."Lâm Mộ Thiên thở dài, nhìn thấy trời cũng không quá muộn.Thấy thức ăn nóng hổi, hắn chịu không được thúc giục Lâm Việt,: "Em không phải muốn ăn cơm sao? Vậy ăn đi.""Cứ như vậy ăn không có ý nghĩa, chúng ta chơi trò chơi đi, ai thua liền đút cơm cho đối phương."".........""Anh không muốn chơi sao?" Lâm Việt lộ ra biểu tình thất vọng.Lâm Mộ Thiên không đành lòng nói: "Không.... không phải." Lời đã nói không thể thu hồi."Vậy đồng ý rồi, chúng ta bắt đầu đi!"Kết quả là Lâm Mộ Thiên thua đã chết....Hắn nhìn nhìn đồng hồ treo tường, quyết định trước đút Lâm Việt ăn cơm rồi đi, Lâm Việt cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, hắn hoàn toàn không có nhận thấy, ánh mắt Lâm Việt càng ngày càng thâm trầm....."Lâm Việt, anh thật sự phải đi, bữa khác chơi với em sau." Hắn khẽ rũ đôi mắt, khẩn cầu Lâm Việt buông tha hắn.Lâm Việt nhỏ hơn hắn vài tuổi, hắn luôn cưng chiều đứa nhỏ này...."Anh thật sự không chơi nữa à?""Anh còn có việc...."Lâm Việt nhìn hắn một chút."Được rồi." Lâm Việt mới thuận theo hé miệng, ăn luôn món Lâm Mộ Thiên vừa đưa tới, ánh mắt lưu luyến trên nơi mở rộng ở ngực của Lâm Mộ Thiên.Làn da của nam nhân thật non mềm!Lâm Việt không dễ dàng buông tha hắn, đây chính là cơ hội trả thù rất tốt!"Tôi muốn uống nước, phiền anh đi lấy cho tôi một ly nước." Lâm Việt nghiêng người đến gần hắn, cơ hồ đưa hắn đặt lên giường."Tôi uống nước xong rồi anh đi, có được không?" Thanh âm của Lâm Việt ôn nhu, một bàn tay xoa hông của Lâm Mộ Thiên, một bàn tay lấy cái chén trong tay Lâm Mộ Thiên, tùy tiện đặt bên cạnh."Được."Tiếp theo, Lâm Việt mở ngăn kéo, từ trong ngăn kéo lấy ra hai cái còng tay lóa sáng.Thừa dịp Lâm Mộ Thiên không chú ý, còng vào.Tên ngu ngốc này còn muốn chạy, cũng không dễ dàng như vậy!Lâm Mộ Thiên kinh hoàng giãy dụa, trong lòng tràn ngập nghi hoặc: Lâm Việt vì sao lại có cái thứ này....Chính là hắn rất nhanh liền phát hiện, hắn càng giãy dụa, Lâm Việt càng cười đến vui vẻ.Răng rắc!Còng tay đem hai tay của Lâm Mộ Thiên khóa ở đầu giường, Lâm Việt ngồi ở bên giường, trên cao nhìn xuống, nhìn xuống, giờ phút này, hắn kinh hoảng vạn phần, trong nụ cười ôn nhu của Lâm Việt, ẩn ẩn mang theo hận ý oán độc.Đúng vậy, đó là hận ý của Lâm Mộ Thiên...."Em sao vậy?!""Chẳng sao cả.""Em vì cái gì lại trói anh, em rốt cuộc muốn làm cái gì?""Anh nếu đi rồi, tối nay tôi chơi cái gì.""Lâm Việt, em đây là vì cái gì? Vì sao lại trói anh? Anh cũng không đắc tội em!" Lâm Mộ Thiên giãy dụa, không hiểu vì sao Lâm Việt vì cái gị đột nhiên lại khóa hắn lại.Hắn không rõ, không rõ....