Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, cũng rất khinh nhu, giống như nói chuyện bình thường, đây chính là vấn đề tự tôn của một thằng đàn ông, hắn cư nhiên cứ như vậy trước mặt phụ nữ bị nhục nhã.
"Cậu muốn nói đàng hoàng sao..." Nam nhân kiên cường lặp lại những lời này, trái tim hắn thắt lại, vì công việc hắn hiện giờ rất khổ sở, bởi vì những công việc với hắn mà nói thật sự là quá trọng yếu."Ha ha ha, vị đại ca này còn muốn tìm vợ làm gì, vợ anh làm sao sẽ biết việc này chứ, anh cứ yên tâm, dù gì thì chị em tụi em sau này cũng sẽ là vợ anh!" Cô gái trong lồng ngực Lâm Việt nhẹ nhàng cười, khẽ huých nam nhân thành thật mặt lúc đỏ lúc xanh.Lâm Việt thực vừa lòng nhìn thấy nam nhân bất đắc dĩ lại không thể trốn tránh, tâm tình dần dần trở nên cao hứng, sau đó cũng bắt đầu uống nhiều rượu, tâm tình của Lâm Việt hôm nay đặc biệt tốt, các cô vũ nữ chuốc rượu, vài câu là không ai kháng cự, Lâm Mộ Thiên ở bên cũng thấy thực lo lắng. "Xong rồi, ông chủ uống như vậy thực phiền toái, ai đưa ông ấy về đi." Tang ma ma đứng bên ngoài lo lắng, thấy nhân viên tiếp rượu đến liền mắng: "Các ngươi đám phế vật này! Ta không phải đã bảo không được mang rượu lên nữa sao? Ai cho các ngươi đưa đến, mang về đi.""Không phải, hu hu, đây là ông chủ mạnh miệng bảo ngàn ly không say, tôi cũng không dám ngăn cản..." Chủ quầy bị hù dọa, sợ tới mức run run chạy.Tang ma ma tức đến muốn ném đồ, nàng nhìn xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt vào trong phòng, ông chủ tao nhã của mụ hôm nay thật cao hứng tự mình chuốc mình, uống nhiều thiệt nhiều, mà nam nhân thành thật ông chủ mang đến, ngay từ đầu cũng không được tự nhiên ngồi cạnh bên, cũng không dám cùng ông chủ đáp lời nhiều, cũng không bồi uống rượu, đối mặt với mấy lời mời, cũng chỉ khéo léo từ chối.Ông chủ sao lại mang Lâm Mộ Thiên đến đây nhỉ, mụ cảm thấy kỳ quái, cho tới bên giờ không mang ai đến đây, hơn nữa bình thường cũng rất ít khi ghét qua, có việc cũng chỉ phái người đến kiểm tra, mụ cảm thấy quan hệ giữa Lâm Mộ Thiên với ông chủ hình như không phải là tầm thường."Tang ma ma! Tôi vừa cho người.... cho người mang rượu đến! Lấy... lấy đến cho tôi!" Lâm Việt uống rượu say mèm, đầu lưỡi thắt lại, dùng sức vỗ tay lên mặt bàn."Ông chủ ơi, rượu đều sắp bị cậu uống hết rồi, hôm nay khách nhiều lắm, rượu trong quán bán sạch hết rồi, tôi đã bảo người ta đi vào kho lấy rồi."Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn về phía Lâm Việt.Lâm Việt uống cả đêm, biến cả bàn thành biển vỏ chai rượu, bảy cô vũ nữ nằm ngả nghiêng, vừa rồi còn muốn lôi kéo hắn uống rượu, hắn kiên trì không uống, hắn cũng sẽ không ngoạn trò chơi, đã bị Lâm Việt tự động đuổi đi.Cả đêm nay hắn cứ ngồi cạnh Lâm Việt không buồn hé răng, thực im lặng, vài lần nghĩ muốn mở miệng ngăn cản, đều bị Lâm Việt lộ ra ánh mắt cường ngạnh ném trả, đành phải để lại trong bụng, cũng không dám ra tiếng khuyên can."Ông chủ à, anh hôm nay đặc biệt cao hứng, có chuyện gì tốt mà chị em tụi em không biết vậy.""Nghe nói anh gần đây thu lại mấy công ty lớn, ông chủ cũ giờ thê thảm lắm, hiện tại mất tích không biết chạy đi đâu, tụi em đều là người làm công, ít nhiều cũng cần anh chiếu cố, nếu không chúng em sẽ lưu lạc đầu đường!" Đám vũ nữ kia bắt đầu a dua, có người còn sà vào lòng Lâm Việt, cảnh tượng này Lâm Mộ Thiên thật chẳng muốn nhìn.Đàn ông đi ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt, tìm chuyện vui, cũng không có gì kỳ quái, nhưng Lâm Mộ Thiên quan niệm gia trưởng khá nặng, hơn nữa tính tình bảo thủ, đi vào mấy chuyện này, hắn phi thường không quen nổi.Hắn vài lần cũng muốn đi, chính là nghĩ đến vấn đề công ty, hắn lại không thể rời đi, công việc còn chưa xong, còn cần được sự cho phép của ông chủ, hắn mới có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.