Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 99




Cuộc cãi vã kết thúc khi Hướng Nam đuổi người, dập cửa, khóa trái cửa lại.

Cao Hách thấy người hóng chuyện quá nhiều, trực tiếp kéo Thường Triết rời đi. Thường Triết giận dữ vô cùng, hất tay hắn ra, định xông tới đập cửa nhưng bị Cao Hách ngăn lại.

“Cậu đừng làm ầm nữa. Cậu có tin lần tới cậu tới tìm sẽ không thấy anh ấy nữa không?”

Thường Triết nhíu mày, nói về phía cửa phòng Hướng Nam: “Chỉ là một lão già mà thôi. Nếu tôi muốn chỉ cần ngoắc tay thiếu gì người dạng chân chờ tôi chứ? Tham gì ông ta, đàn ông của ông ta đầy cả đường rồi!”

Thường Triết nói thực to. Hướng Nam tựa lưng cạnh cửa nghe thấy, tim như bị ai đó xé thành trăm mảnh.

Hướng Nam không biết mình phải làm gì mới có thể thoát khỏi nhóm người này.

Y cảm thấy bản thân thực bẩn thỉu.

Y cảm thấy bản thân thực *** đãng.

Y trượt theo cánh cửa khụy xuống nền đất.

Muốn khóc mà khóc không nổi.

Y ôm chặt lấy đầu mình, siết lấy áo, dùng hết sức cắn cánh tay mình.

Y cảm thấy rất đau…

Thật sự…

Rất đau….

Nhà họ Cao.

“Hôm nay là ngày gì mà cả nhà đều ở đây vậy?”

Cao Hách đi vào phòng ăn, nhìn thấy mọi người đều có mặt kể cả Lena, liền nói: “Vừa hay.”

Cao Hách lôi chiếc hộp ra đặt lên bàn đẩy về phía Lena: “Cái này tặng chị.”

Cao Hạo nhìn chiếc hộp kia thì ngây người.

Hắn nhìn chằm chằm về phía Cao Hách. Cao Hách quay lại mỉm cười với hắn, đưa tay ra hiệu với Lena: “Xem xem có thích không.”

Cao Hách tặng quà cho mình, Lena cảm thấy rất bất ngờ.

Dù sao cũng ở trước mặt mọi người, cô đặt đũa xuống, quay mắt nhìn xung quanh một lượt, thấp thỏm giật giật khóe môi, cầm lấy mở ra xem. Cao Nhã mắt tinh lập tức thét chói tai: “Oa, là Loveless!”

Lena đương nhiên biết đây là Loveless (tình yêu không thể có được) trong truyền thuyết chứa đựng một câu chuyện tình buồn lãng mạn.

Lúc trước người nổi tiếng trong thành phố nghe nói muốn bán đầu giá, đều muốn giành được đem tặng tình yêu đích thực của mình. Mấy quý bà tiểu thư giàu có rất mong mỏi chờ đợi, ra sức kết thân làm quen. Như sấm bên tai, sao cô có thể không biết.

Lena hoảng sợ. Cô nhìn về phía Cao Hạo, cảm thấy ánh mắt Cao Hạo có gì đó không đúng, cười gượng, đẩy hộp lại về trước mặt Cao Hách, hỏi: “Vì sao em lại đột nhiên tặng chị thứ này?”

“Không phải em tặng, là anh cả tặng.”

Ánh mắt Cao Hách đảo sang bên cạnh: “Lúc trước anh ý đấu giá được định tặng cho chị, không ngờ để ở chỗ em rồi quên cầm đi.”

Ánh mắt hai anh em chạm nhau, giống như vì một lý do không hài hòa nào đó mà ngưng đọng lại giữa không trung.

Phu nhân nhà họ Cao Đường Tinh Lam ngồi bên cạnh dường như cảm thấy được không khí giữa hai người không ổn, nhíu mày, định mở miệng nói. Không ngờ, Cao Hách chuyển tầm mắt, hỏi Lena: “Chị thích không?”

“Thích.”

Kỳ thực Lena không sao thích nổi, vừa rồi còn bị Cao Hách hư hư thực thực dọa sợ.

Loveless, tình yêu không thể có được. Lena ban đầu cho rằng Cao Hách từng yêu mình đang ám chỉ gì đó với cô, bây giờ cô lại nghi ngờ Cao Hạo tặng món quà này cho mình có phải ngầm chỉ gì với kẻ tính toán thay lòng đổi dạ là cô đây không.

Thế nhưng cho dù là gì, cô cũng thở phào một hơi, vì người tặng món quà này trước mặt những mọi người, không phải Cao Hách.

Ôm lấy cổ Cao Hạo hôn “chụt” một cái lên mặt hắn, cô ngọt ngào cảm ơn. Cao Hạo cười nhẹ, hai mắt vẫn nhìn về phía Cao Hách.

Đôi mắt dịu dàng ẩn giấu sự giận dữ nhàn nhạt. Cao Hạo vẫn tươi cười như cũ, thế nhưng đôi con người dần dần ngày một trầm xuống.

Sau bữa cơm tối.

Cao Hạo im lặng ngồi trong phòng, nhìn chiếc hộp Lena để trên bàn trà, có phần đăm chiêu.

Tâm tư chuyển động không ngừng nơi đáy mắt. Hắn nghe thấy tiếng cửa mở thì quay ra, Lena đến bên cạnh hắn nhẹ giọng: “Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi…”

“Được rồi.”

Lena nhìn người y tá cùng a Đông vừa đi vào một cái, cúi người xoa bóp chân Cao Hạo, nhỏ nhẹ: “Không bằng… tối nay em giúp anh tắm, được không?”

Ánh mắt nhìn sang chỗ khác của Cao Hạo lại quay về phía Lena.

Nhìn bộ dạng hiền thục chờ đợi của Lena, Cao Hạo không có tâm tình dỗ dành cô, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Anh mệt rồi. Em sớm về đi.”

Thái độ của Cao Hạo làm Lena có chút bất ngờ.

“Hạo…”

Cao Hạo không nói nhiều với cô, mà quay đầu gọi a Đông, bảo: “Gọi điện, kêu a Lương (lái xe) đưa cô ấy về.”

Lena thấy a Đông lôi điện thoại ra liền vội vàng nói: “Không cần!”

Lena còn chưa muốn rời đi.

Hôm nay Cao Hạo tặng cô một món quà quý giá như vậy, cô vốn muốn có qua có lại, thế nhưng bây giờ Cao Hạo lại thế này…

“Tối nay em định ở lại…” Cô không nghĩ ra được cách thể hiện của mình có vấn đề gì. Cô nhìn vào hai mắt Cao Hạo, rất không cam lòng nói: “Em biết dạo gần đây anh bận rộn, không có tới tìm em… Em sẽ không làm phiền anh. Em chỉ muốn ở cạnh anh, bầu bạn cùng anh thôi, có được không?”

Cao Hạo không nói gì, mà lại điều khiển xe lăn đi về phía cửa phòng tắm. A Đông biết câu trả lời của Cao Hạo là không được, liền bật điện thoại.

A Đông còn chưa kịp làm gì, di động đã bị Lena đưa tay cướp lấy.

Cô trừng a Đông một cái, hất tay ném di động lên giường. Cô nói với Cao Hạo đang quay lưng về phía cô: “Cao Nhã nói chốc nữa sẽ về phòng triển lãm. Nếu anh thật sự muốn em rời đi, em lát ngồi nhờ xe con bé là được.”

Lena không ngờ Cao Hạo thật sự không giữ cô lại.

Mắt nhìn Cao Hạo được đưa vào trong phòng tắm, cô bực bội vô cùng, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn bị a Đông mở cửa mời ra ngoài, đi xuống tầng.

Lena vừa ra khỏi, Cao Hạo cũng từ phòng tắm đi ra.

Hắn nhìn a Đông vừa đi vào, phân phó: “Cậu ra xem thử. Nếu cô ta thật sự rời đi thì cậu liền lên đây báo tôi.”

A Đông nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: “Anh định?”

Cao Hạo đưa mắt nhìn ra ngoài, nói: “Đến bệnh viện.”

Đi xuống phòng khách, Lena cảm thấy mình thực đáng thương.

Cô ngồi xuống sofa, mang trong lòng tâm trạng ngổn ngang lấy chiếc hộp ra xem.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thấy David đang đi từ trên xuống, lập tức đút chiếc hộp vào trong túi.

“Sao vậy?”

David vốn đang vội vàng muốn ra ngoài vui chơi.

Hắn thấy Lena ngồi một mình cô đơn trong phòng khách liền qua hỏi cô: “Cao Hạo vừa tặng cô một món quà tình cảm như vậy, cô còn ngồi đây…”

Hắn liếc mắt lên tầng, nói: “Cô không cảm động, không định lên chăm sóc quan tâm, bỏ chút thuốc mê?”

“Đã sớm thử rồi.” Lena bực bội nói: “Tôi muốn giúp anh ta tắm rửa, kết quả anh ta không nói hai lời cho người “mời” tôi đi, còn muốn người ta nhanh chóng đưa tôi về.”

David nghe thấy vậy thì cười nhạo.

Lena nâng tầm mắt quay đầu trừng David một cái. David chắn tay tỏ ý không muốn cãi vã, nói: “Cô như vậy không phải bốc thuốc sai sao?”

“Cô nghĩ thử xem, Cao Hạo bị liệt nửa người, cô biết không? Chỗ đó của cậu ta đã không dùng được nữa rồi, cô biết không? Cô còn muốn tắm rửa giúp cậu ta?” David nói rồi chỉ tay: “Cô đến lúc đó làm cả người ướt sũng, thoáng ẩn thoáng hiện. Cậu ta hứng lên chỉ có thể nhìn không thể ăn, không thể “đứng” được trước mặt cô, sẽ xấu hổ vô cùng. Haiz, cô làm vậy thì quan tâm ở chỗ nào chứ. Cô không phải là đang định sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông của cậu ta sao?”

Lena vừa nghe trong lòng liền đập thịch.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là cảm thấy may mắn, tránh đến lúc đó cả hai đều xấu hổ.

Thế nhưng cô nghĩ kỹ lại, cảm thấy sẽ không như vậy.

Nếu Cao Hạo chịu để cô giúp tắm rửa, nếu Cao Hạo sau khi một lần nữa ý thức được thực tế rồi tự ti, vậy đến lúc đó cô thay lòng đổi dạ, Cao Hạo chịu đả kích to lớn cùng cảm giác bất lực về mặt đó sẽ không còn có thể nói gì nữa.

Cô cảm thấy không kiên trì nắm lấy cơ hội này, lỗ rồi!

Sau khi David rời khỏi, Cao Hách từ trên tầng đi xuống.

Cao Hách thấy Lena ngồi đó cũng không có phản ứng gì.

Hắn đi vào trong phòng bếp, lớn tiếng gọi với: “Dì Yêu, sao còn chưa xong vậy?”

“Sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi!” Từ phòng bếp truyền tới một giọng nữ: “Ôi tiểu tổ tông của tôi, không vào giúp thì thôi đi, cậu còn giục nữa.”

“Được rồi, không giục.” Cao Hách cười.

Hắn đi về phía ghế sofa, vừa đi vừa nói: “Quan trọng nhất là dì phải làm cho thật ngon.”

Lena thấy Cao Hách ngồi xuống một chiếc sofa dài khác, hỏi hắn: “Em định mang đồ ăn đến bệnh viện sao?”

“Phải.”

Lena giật khóe miệng: “Chị thật sự không rõ.”

“Một lão già không tư sắc, không chống lưng, bảo sao nghe vậy, cả ngày quấn đàn ông lên dây thắt lưng mình như anh ta, em đến tìm một người y tá đến chăm sóc cùng không yên tâm, bỏ tiền bỏ sức, cả ngày chạy qua chạy lại chỗ bệnh viện chăm sóc, em không mệt sao?” Lena tỏ vẻ đau lòng khuyên nhủ hắn: “Em tỉnh táo một chút đi. Anh ta thật sự tốt đến vậy sao? Anh ta có chỗ nào đáng để em làm nhiều điều như vậy vì anh ta?”

Lena nói ra những lời này, Cao Hách lập tức lườm cô qua đuôi mắt.

Hàng lông mi dài khẽ run lên, che đi đôi con người thâm trầm. Hắn quét mắt nhìn người con gái hắn từng yêu sâu đậm một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên khẽ bật cười.

“Tốt hay không tốt, đáng hay không đáng, có lúc…” Cao Hách đứng dậy, đi về phía phòng bếp, bỏ lại một câu: “So sánh với người khác một chút là rõ.”

Cao Hách là đang chế giễu cô, Lena nghe vậy thì giật mình.

Cô mở miệng muốn biện bạch, thế nhưng cô rõ bản thân cãi không lại.

Cô nhìn Cao Hách đi vào trong phòng bếp, nổi nóng tức giận, đưa tay đấm mạnh xuống sofa.

Cái đấm này không xuống còn may, vừa ra tay, một bóng người lọt vào trong tầm mắt cô. Cô quay lại nhìn, ngẩn người.

Đó là phu nhân nhà họ Cao Đường Tinh Lam.

Bà đứng ở lưng chừng cầu thang, mặt không cảm xúc nhìn Lena.

Lena thấy bà lập tức đứng dậy.

Định giải thích lại không nghĩ ra nên nói thế nào, Lena rất lúng túng.

Đường Tinh Lam thấy Lena như vậy, cũng không nói gì.

Bà vào trong bếp, thấy Cao Hách đang bám hai tay lên người dì Yêu làm nũng, khẽ cười, nói: “Lại ở đó làm phiền dì Yêu sao?”

“Không phiền, không phiền.” Dì Yêu bật cười vui vẻ, rót sữa đậu nành ngọt đã đun xong vào bình giữ ấm, nói: “Cậu chủ nhỏ có thể ở đây trò chuyện với tôi, trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào vô cùng.”

Đường Tinh Lam giống như bị dì Yêu lây nhiễm, nụ cười càng ngày càng lớn.

Bà ra hiệu với Cao Hách, cùng hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc tủ để giữa phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Món đồ tối nay thật sự là của Hạo Hạo muốn tặng cho Lena sao?”

Một tia không rõ lóe lên trong mắt Cao Hách, hắn cong môi cười, nói: “Đồ thực sự là anh ấy mua, không tin mẹ lên phòng hỏi anh đi.”

Đường Tinh Lam đương nhiên muốn đi lên hỏi hắn.

Thế nhưng Cao Hạo không phải con ruột của bà, luôn độc lập tự chủ, chuyện của hắn bà không quản được.

“Con thật sự không lừa mẹ chứ?”

Đường Tinh Lam lo lắng nhìn Cao Hách. Cao Hách nhìu mày: “Sao mẹ lại nói vậy?”

Còn vì cái gì nữa, còn không phải vì bầu không khí giằng co trong im lặng lúc ở bàn ăn của hai anh em.

“Hách Hách…”

“Cậu chủ nhỏ.” Dì Huyền đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Đường Tinh Lam.

Bà dừng lại, hỏi Đường Tinh Lam: “Phu nhân vừa rồi định nói cái gì thì nói trước đi ạ.”

Còn có gì nữa, còn không phải dặn dò Cao Hách phải giữ gìn sự hòa thuận giữa hai anh em sao.

Đường Tinh Lam phất phất tay tỏ ý thôi đi, dì Yêu cầm phần bánh cuốn vừa nấu xong để trên chạn tủ tiếp lời hỏi: “Cậu chắc chắn bạn cậu ăn được thứ này chứ?”

“Đã tĩnh dưỡng lâu như vậy, hẳn là có thể đi.”

“Thực đáng thương, còn trẻ mà dạ dày đã không tốt.”

“Dạ dày không tốt?” Cao Hách ngẩn người: “Ai cơ?”

“Bạn gái cậu ấy.” Dì Yêu cảm thấy kỳ quái: “Nếu không phải dạ dày không tốt, vậy cậu cứ bắt tôi làm mấy món đồ bột sữa đậu làm gì?”

“À, đúng rồi.”

Cao Hách nhếch mép cười.

Hướng Nam không được tính là bạn “gái”.

Trong mắt đám sói con, y ngay cả danh hiệu xấu xí “tình nhân bị bao dưỡng” cũng không đạt được.

Bốn con sói con ban đầu cảm thấy vị đại thúc này sợ bối cảnh của bọn họ, lúc nào cũng dè dè dặt dặt, rất thú vị nên mới ác ý trêu chọc.

Sau này trò chơi trở nên thú vị, mọi người bắt đầu so sáng xem cướp được nhiều hơn từ chỗ đại thúc, càng ngày càng quá đáng, về sau còn muốn độc chiếm, mới gây ra chuyện đại thúc bị thương nhập viện.

Thường Triết gửi cảnh quay ở nhà hàng cho nhà họ Trình là vì muốn tạo nên phong ba bên nhà đó, để Trình Nam làm y mất mặt chịu giáo huấn.

Như vậy còn chưa tính là độc ác.

Nếu muốn độc ác, Thường Triết gửi đoạn phim đó cho các tòa soạn báo. Nhà họ Trình không những phải chịu áp lực dư luận quần chúng, Trình Nam còn có thể vì chuyện đả thương người khác mà phải “tiến cung”. Nếu thật như vậy, nhà họ Trình sẽ thực sự long trời lở đất.

“Khi nào cô bé ấy ra viện?”

“Gì ạ?”

Thấy Cao Hách không chú ý nghe, dì Yêu nói lại: “Tôi đang hỏi, cô bạn gái khiến cậu cả ngày chạy qua chạy lại bao giờ mới xuất viện?”

“Ngày kia.” Cao Hách bấm đốt tay, nâng mắt lên cười, đáp: “Cháu nói vậy.”

QQ: Chiếc đồng hồ tên Loveless hoàn toàn là thành phẩm tưởng tượng của tác giả, không có thực. Ý nghĩa “tình yêu không thể có được” cũng chỉ đơn giản dịch từ nghĩa từ “Loveless” ra mà thôi. <ins class="adsbygoogle"