Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 73




Cửa xe vừa đóng lại, sắc mặt luôn điềm đạm của Cao Hạo lập tức liền thay đổi.

Hắn nhìn a Đông ngồi ở ghế tài xế, nói: “Ngày mai, tôi muốn biết anh ấy ở đâu.”

A Đông nghe vậy, nhìn Cao Hạo qua gương chiếu hậu một cái, khởi động xe, không nói gì.

Đến tối, tiểu Lam có hẹn thấy thời gian sắp tới liền xin bà chủ Hủy cho về sớm.

Cậu đi vội cho kịp thời gian, rảo bước đi về bến xe buýt cảnh cổng trường học phía khu nhà A, không ngờ nửa đường gặp phải a Đông đang ở đó chờ cậu đã lâu.

Tim tiểu Lam đập “thịch” một cái.

Cậu có dự cảm không hay, phản ứng đầu tiên liền đi trở về.

Không ngờ cậu vừa lùi lại hai bước, lập tức đụng phải hai gã đàn ông to lớn đứng phía sau cậu.

Cậu bị người ta giữ lại, đẩy đến trước mặt a Đông.

Cậu hoảng hốt ngẩng đầu, đề phòng nhìn a Đông: “Mấy người định làm gì?”

“Chỉ muốn hỏi thăm cậu về một người.”

Tiểu Lam biết y muốn hỏi về chuyện Hướng Nam, lập tức lắc đầu: “Tôi cái gì cũng không biết.”

Khóe miệng a Đông nhếch lên, lại gần tiểu Lam giọng đều đều nói: “Thật sao?”

Ngày hôm sau lúc Hướng Nam nhìn thấy Cao Hạo, kinh ngạc đến mức quên cả chào hỏi.

Sau đấy, y vội vàng dọn dẹp hộp cơm phần cùng tờ báo lót dưới của mình.

Y ra khỏi quầy tính tiền đi đến trước mặt Cao Hạo, hỏi hắn: “Cậu… sao biết tôi ở đây?”

Sự xuất hiện của Cao Hạo làm y nhớ đến chuyện ở tiệm bánh lúc trước.

Lúc đó, cũng là Cao Hạo đến tìm y trước.

Lần này liệu có lại….

Hướng Nam nhíu mày.

Thế nhưng rất nhanh, y liền bình thường lại.

Hướng Nam cảm thấy y đã tự nâng cao giá trị của bản thân. Căn bản chẳng có ai quan tâm, tự mình nghĩ lung tung làm gì.

Hướng Nam cười tự giễu một cái. Cao Hạo thấy y như vậy, hỏi y: “Sao anh đột nhiên lại đổi chỗ làm?”

Hơn nữa còn không nói cho ai biết.

“Tôi…”

“Em về rồi ”

Sự xuất hiện của một cô gái trẻ tuổi cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Cao Hạo và Hướng Nam.

Cô gái đó thấy Cao Hạo lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức cười hỏi: “Kính chào quý khách. Xin hỏi có thể giúp gì cho anh không?”

Cao Hạo quan sát cô gái kia.

Mũi nhỏ, môi anh đào, cặp mắt linh động.

Cao Hạo liếc về phía Hướng Nam, Hướng Nam vội vàng giải thích: “Đây là đồng nghiệp của tôi.”

“À.” Cao Hạo đáp lời cô gái kia: “Tôi là bạn của anh ấy.”

“Ồ Vậy sao?”

Cô gái để hết đồ đạc cùng các bọc túi trong tay lên quầy tính tiền.

Cô thấy hộp cơm bị tờ báo bọc lấy đặt bên cạnh của Hướng Nam, hỏi y: “Anh còn chưa ăn xong sao?”

Hướng Nam lắc đầu.

Cô gái đi vào trong quầy mở hộp ra nhìn, nói: “Cái này không ăn được nữa, lạnh rồi.”

Cô vứt hộp cơm kia vào thùng rác, sau đó mở hộp đồ ăn mình mang theo ra, nói với Hướng Nam: “Em làm cho anh cái này nè.”

Cô gái kia vui vẻ tìm hộp tăm, đổ tăm ra lấy từng cái cắm lên những chiếc bánh phủ dừa trắng phau. Hướng Nam nhìn mấy que tăm cô gái cắm lên giống như hương nén vậy, liền đi qua rút mấy chiếc tăm ra.

“Anh làm gì vậy? Không ăn sao?”

Cô nhóc thấy y như vậy, kháng nghị mà vỗ bàn tay đang rút tăm của Hướng Nam. Hướng Nam khẽ cười với cô, lấy tăm cắm một miếng bánh phủ dừa đưa đến trước mặt Cao Hạo: “Cái này, cậu thử xem. Doanh Doanh làm rất ngon.”

“Không, cảm ơn.”

Cao Hạo vẫn luôn để ý cách ứng xử giữa Hướng Nam và cô nhóc kia khua tay, nói tiếng cảm ơn.

Hướng Nam cũng không kiên trì bắt Cao Hạo thử.

Hướng Nam từ trước đến nay không biết ép buộc ai cả, thế nên miếng bánh dừa kia y liền ăn lấy.

Cô nhóc thấy Hướng Nam ăn rồi, hỏi y: “Thế nào? Bánh hôm nay thế nào?”

“Không tệ.”

Hướng Nam ăn rồi còn đưa đề xuất một vài ý tưởng cho cô nhóc, không ngờ Cao Hạo cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người mà hỏi Hướng Nam: “Hướng Nam, anh rảnh không?”

Ánh nhìn của Hướng Nam liền rơi về phía Cao Hạo.

Không biết vì sao, y cảm thấy Cao Hạo hôm nay có gì đó khác lúc thường.

Hướng Nam gật đầu: “Sau đây tôi rảnh.”

Ca làm việc hiện tại của Hướng Nam là hai ca luân phiên.

Trước tiên làm ca từ hai rưỡi chiều đến mười giờ tối, sau đó ngày tiếp theo làm ca từ chín rưỡi sáng đến hai rưỡi chiều, cứ tuần hoàn như vậy.

Hôm nay Hướng Nam vừa hay làm ca sáng.

Nói cách khác, qua hai giờ Hướng Nam chuyển ca, từ buổi chiều sau đấy đến trước hai rưỡi chiều ngày hôm sau thì hoàn toàn rảnh.

“Vậy anh đi ăn trưa với tôi, có được không?”

“Cậu vẫn chưa ăn trưa sao?” Hướng Nam có chút ngạc nhiên, cuối cùng, y gật đầu: “Được.”

Rất nhanh, Hướng Nam ngồi xuống nơi Cao Hạo chọn.

Hướng Nam cảm thấy mình hoàn toàn không hợp với nơi này, động tác rất gượng gạo.

Cao Hạo nhận ra sự lo lắng của Hướng Nam, khẽ nắm tay y: “Nếu không chúng ta đổi sang một chỗ khác?”

Cao Hạo nắm tay y là một thói quen.

Thế nhưng không biết vì sao, Hướng Nam thấy hôm nay hành động này của Cao Hạo khiến y có cảm giác khác bình thường.

Không biết có phải do y suy nghĩ lung tung hay không nữa.

Hành động này của Cao Hạo lại lộ ra một loại … tình sắc.

Hướng Nam rút tay lại.

Y có phần lúng túng, lắc đầu, đổi chủ đề hỏi Cao Hạo định ăn gì.

Chờ không thấy Cao Hạo trả lời, Hướng Nam nâng tầm mắt bắt gặp ánh nhìn của Cao Hạo, thấy Cao Hạo nhìn chằm chằm y, y lập tức thấy khó xử.

“Sao vậy?”

Hướng Nam cụp mắt xuống, ánh mắt dao động.

Quả nhiên là không hợp với nơi kiểu này.

Hướng Nam đang nghĩ xem không biết mình có làm chuyện gì không phải không.

“Hướng Nam, anh đang giận tôi sao?”

Hướng Nam hơi ngẩn ra.

Y ngước lên: “Vì sao lại phải giận?”

“Hướng Nam, anh vì tối hôm sinh nhật bị tôi bỏ lại nên giận tôi sao?”

Cao Hạo nói như vậy là đang đoán chừng xem Hướng Nam có nhớ gì chuyện tối hôm đó hay không.

“Tối hôm sinh nhật?”

Hướng Nam suy nghĩ một lúc, hỏi hắn: “Đúng rồi, tối đó cậu đi từ lúc nào vậy?”

Hướng Nam muốn biết hôm đó Cao Hạo có thấy ai vào phòng y không.

“Sau khi nghe điện thoại không lâu.”

Ý Cao Hạo là lúc đang làm chuyện kia với Hướng Nam thì nhận được một cú điện thoại đường dài không đúng lúc.

Thế nhưng Hướng Nam hiểu lầm.

Trong trí nhớ của Hướng Nam, Cao Hạo chỉ nhận một cuộc điện thoại lúc y cắt bánh sinh nhật.

Thế nên Hướng Nam tự động hiểu lời Cao Hạo thành: “Thế nên tôi cắt bánh xong không lâu cậu liền rời đi hả?”

Lời Hướng Nam khiến Cao Hạo ngây người.

Cao Hạo rõ, Hướng Nam hoàn toàn không nhờ gì về chuyện đó.

Nên nói hay không, Cao Hạo do dự một hồi, nhớ đến sự cự tuyệt đối với hắn lúc nãy của Hướng Nam, Cao Hạo quyết định không cho Hướng Nam biết chuyện xảy ra giữa hai người.

Cao Hạo bên này trong lòng ra quyết định, bên kia Hướng Nam có chút thất vọng.

Ngẫm lại bản thân lúc này.

Có tìm ra hung thủ thực sự hay không cũng không quan trọng như vậy nữa.

Hẳn là sẽ không có liên hệ gì với bọn họ nữa đi.

Tốt nhất là không có liên hệ gì nữa.

Hướng Nam miễn cưỡng cười một cái với Cao Hạo một cái, không hề biết rằng lúc này, trong cửa tiệm ở trong trường học của bà chủ Hủy, một người Hướng Nam cho rằng sẽ không còn liên hệ gì nữa vì không thấy y mà đang bắt đầu phát điên.

Trình Nam bảo bối vừa vào cửa tiệm liền bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu cho rằng mình cảm giác sai, không quá để ý.

Cậu ngồi xuống quầy bar thuận tiện gọi một món đồ uống, thờ ơ quan sát đám người xung quanh. Cuối cùng, cậu cảm thấy số người không đúng, cậu chăm chú nhìn lại một lượt, lúc này mới phát hiện ra không thấy Hướng Nam đâu.

Đi vệ sinh sao?

Cậu liếc về phía nhà vệ sinh bên kia.

Nhìn một lúc lâu.

Người cần tìm lại chẳng thấy đâu cả.

Cậu liền đứng dậy đi vào phòng nghỉ của nhân viên.

Đi vào rồi, giả bộ không quan tâm mà cẩn thận tìm một lượt.

Không đúng.

Đi đâu rồi?

Tủ của Hướng Nam vẫn không khóa như trước.

Trình Nam thấy hai bộ đồng phục được treo gọn gàng ở đó, lông mày liền nhướn cao.

“Tôi bảo…”

Cậu quay lại chỗ quầy bar.

Trong lòng cậu rối loạn một trận, hỏi tiểu Huy: “Trong tiệm mấy người hôm nay có phải có người xin nghỉ không?”

Ý Trình Nam là Hướng Nam.

“Không sai, sao cậu biết vậy?”

Ý tiểu Huy là tiểu Lam.

Trình Nam nghe vậy tim thắt lại: “Ốm sao?”

“Đâu có.” Tiểu Hủy đưa ly đồ uống đến trước mặt Trình Nam: “Tối qua trên đường đón xe ra khỏi trường bị người ta đánh.”

“CÁI GÌ?!”

Giọng Trình Nam lập tức to lên gấp tám trăm lần, tiểu Huy bị cậu dọa sợ, trực tiếp: “Không liên quan đến tôi.”

Tối qua đón xe ra khỏi trường, Hướng Nam ngoài đi tìm Mạc Dương thì còn có thể có việc gì nữa.

“Cái tên ngốc này…”

Trình Nam đập mạnh một cái lên quầy bar, hùng hùng hổ hổ ra khỏi cửa tiệp, trực tiếp chạy về phía phòng ký túc xác của Hướng Nam.

Oan gia ngõ hẹp, Trình Nam không ngờ lại gặp phải Mạc Dương trước cửa phòng Hướng Nam. Hai người thấy nhau thì có chút bất ngờ, Mạc Dương liếc cậu một cái rồi không để ý cậu nữa.

Thấy gã gõ cửa, Trình Nam bảo bối vô cùng chủ quan lập tức cho rằng Mạc Dương là đầu sỏ gây tội hôm sinh nhật Hướng Nam.

“Quả nhiên là mày, thằng tiểu nhân!”

Lời mắng chửi đột nhiên của Trình Nam khiến Mạc Dương ngừng lại việc đang làm.

“Mày muốn đánh nhau à?”

Mạc Dương gõ cửa hoài không có ai đáp, vốn có chút bực bội, bị Trình Nam khích thích như vậy, lửa trong lòng Mạc Dương liền phừng phừng cháy.

Gã rống lên, lại gần Trình Nam, Trình Nam đẩy gã một cái: “Ai sợ ai chứ.”

“Tao sớm đã nghĩ, người đại thúc bảo vệ hôm đấy chính là mày!”

Mạc Dương ngẩn người, sau đó: “Mày bớt CMN ở đấy ngậm máu phun người đi!”

“Ông đây ngậm máu phun người?” Trình Nam gầm lên giận dữ: “Ông đây hôm nay không chỉ muốn ngậm máu phun người, ông đây hôm nay còn muốn đánh người nữa!”

Hai người lời nói không hợp, thực sự ở hành lang khu ký túc ẩu đả.

Tiếng động không nhỏ không khiến người trong ký túc mở cửa ra xem mà lại dẫn đến quản lý ký túc cùng bảo vệ.

Người đến cưỡng ép bắt bọ họ tách ra “hòa giải” một trận. Đến lúc hỏi ra, mới biết là người ở phòng bên cạnh phòng Hướng Nam gọi điện báo cho bảo vệ.

Người kia thò cái đầu tổ quạ ra trả lời tường trình, chỉ hai người họ: “Vừa rồi rất ầm ĩ, vừa gặp mặt đã đánh nhau rồi!”

“Liên quan cái P gì tới tôi, vốn là vì nó!”

Ý Mạc Dương là Trình Nam khiêu khích trước.

“Tao động thủ thì làm sao?” Trình Nam rống lên với Mạc Dương: “Nếu không vì mày, tối qua đại thúc sẽ không bị người ta đánh…”

“Mày nói gì?”

Lời Trình Nam làm Mạc Dương trợn tròn hai mắt.

“ĐM thằng giả bộ!” Trình Nam chỉ gã: “Anh ấy tối như vậy ra khỏi trường không phải vì tìm mày sao!”

Mạc Dương hoảng hốt.

Phản ứng đầu tiên của Mạc Dương là cho rằng Hướng Nam tối qua không báo trước mà đến tìm gã.

“Anh ấy…”

Sau đó Mạc Dương định gõ cửa, thế nhưng, bị người ở phòng bên cạnh gọi lại.

Người nọ cào cào tóc, nói: “Hai người các cậu có phải hiểu nhầm cái gì không.”

“Tối qua ra ngoài là không có khả năng, vì…” Y chỉ tay về phía cửa phòng Hướng Nam: “Anh ta đã chuyển đi được một thời gian dài rồi.”

Phía trường học bên này, mấy người vừa rồi giống như muốn liều mạng trợn tròn mắt.

Còn bên kia, Hướng Nam không biết chuyện gì lúc này đang hoảng hốt.

Hướng Nam ăn cơm cùng Cao Hạo xong liền thuận tiện đi vào một cái siêu thị lớn ở gần đó.

Chuyến đi này không đi thì đã tốt.

Vừa đi, Hướng Nam gặp được người y không muốn thấy.

Thiếu Kiệt cũng nhìn thấy y.

Thế nhưng vị trí đứng của Hướng Nam có chút khuất, Thiếu Kiệt không dám chắc người mình nhìn thấy là Hướng Nam.

Hướng Nam thấy Thiếu Kiệt nhìn về phía y xác nhận thử, nhân lúc Cao Hạo ra chỗ khác nghe điện thoại mà trốn đi.

Không trốn đã tốt.

Trốn cái Thiếu Kiệt bảo bối liền nhướn mày.

Tính hiếu kỳ của cậu bị kích thích.

Cậu lập tức đi về phía Hướng Nam đang trốn.

Hướng Nam đang định trốn chạy thấy Thiếu Kiệt đi về phía y, trong lòng hoảng hốt.

Y theo bản năng đi vào một khu hàng hóa khác. Thiếu Kiệt thấy y như vậy, càng bước nhanh hơn, đuổi theo.

Một cuộc truy đuổi cứ như vậy diễn ra trong siêu thị.

Thiếu Kiệt tìm, Hướng Nam liền trốn.

Hướng Nam trốn, Thiếu Kiệt liền đuổi theo.

Hướng Nam không muốn bị cậu tìm thấy, trong lúc nóng vội thuận tay lấy được một chiếc mũ cùng một chiếc khăn quàng trong khu bán quần áo mà che kín tất cả những chỗ từ cổ trở lên.

Không để ý ánh mắt kỳ dị của những người quanh mình, Hướng Nam che mặt ló đầu ra tìm bóng dáng Thiếu Kiệt.

Thiếu Kiệt nhìn thấy Hướng Nam bên này.

Hướng Nam cả kinh quay người lại đụng phải người đi tới.

Hướng Nam ngẩng mạnh đầu lên, nhìn rõ mặt người mình đụng phải, càng thêm hoảng hốt.

“Anh không sao chứ?”

Phản ứng đầu tiên của Hướng Nam là đẩy Thường Triết đang hỏi thăm y ra.

Thường Triết cảm thấy người trước mặt có tí thần kinh, hỏi y: “Anh không sao chứ?”

Không nhận ra sao?

Hướng Nam trợn tròn mắt nhìn Thường Triết vẻ mặt nghi hoặc trước mắt.

Thật sự không nhận ra.

Hướng Nam thực sung sướng.

Y giả vờ câm điếc với Thường Triết một cái, tránh khỏi bàn tay đang đưa về phía y của Thường Triết, quay lại nhìn thấy Thiếu Kiệt đang đi tới, liền chạy biến mất.

Thường Triết nhìn theo bóng lưng chạy đi, mặt lộ ra tia lạnh lùng.

Y giữ lấy Thiếu Kiệt đi qua cạnh y, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy đại thúc.” Thiếu Kiệt bảo bối nói đúng sự thật: “Có điều kỳ lạ ở chỗ anh ta hình như rất sợ tôi.”

“Cậu ngốc à, sao có thể.” Thường Triết nói: “Đại thúc bây giờ khẳng định đang làm việc trong trường, nhờ anh ấy thì về trường tìm.”

Thiếu Kiệt nghĩ thấy cũng phải.

“Mới không có.” Thiếu Kiệt bảo bối nhe răng nanh sáng loáng: “Tôi không lôi được thằng cha mà anh ta bao che ra thì tôi sẽ không để ý anh ta.”

Thường Triết khinh thường cười một cái: “Có khi tên đó lại chính là cậu.”

Thiếu Kiệt bảo bối nhíu mày, lập tức đánh về phía Thường Triết, có điều, không đánh trúng.

Cuối cùng, Thiếu Kiệt bảo bối băn khoăn nhìn về phía Hướng Nam vừa chạy một cái.

Thật sự không phải sao?

Đại thúc à Đại thúc Lúc nào anh mới chịu thỏa hiệp đây

Bánh phủ dừa <ins class="adsbygoogle"