Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 6




“Này! Đại thúc!”

Ở phía sau là cái gì Hướng Nam cũng không quan tâm mà chạy ra ngoài.

Dựa trên nguyên tắc diễn trò phải diễn cho trọn, Thiếu Kiệt cũng làm bộ quan tâm chạy theo ra.

Cậu chạy đến đường cái, nhìn Hướng Nam thở phì phò đứng ở bên đường cách đó không xa đón xe, liền nhanh chân chạy đến trước mặt Hướng Nam kéo y lại.

Vốn định bảo đưa Hướng Nam về trường, không ngờ Hướng Nam lại hất mạnh tay cậu ra, Thiếu Kiệt liền trở nên giận dữ.

“Làm gì!” Thiếu Kiệt hất cằm kiêu ngạo: “Anh tỏ thái độ cái gì!”

Hướng Nam tức giận liếc cậu.

Thằng nhóc con miệng còn hôi sữa!

Lừa y nói ra ngoài ăn sau đó lại lôi y đến trước mặt người nhà mình châm ngòi cơn giận. Chuyện lúc trước của Cao Hách y đã bị người ta chỉnh chết, hiện tại lại bị thằng nhóc này đẩy lên sân khấu.

Vừa rồi cụ bà kia trừng to mắt như muốn ăn thịt y vậy, cô gái ngồi bên cạnh bà còn hơn nữa. Đắc tội những người như vậy không biết sau này sẽ có phiền phức gì, hiện tại cái tên đầu têu này còn tỏ vẻ không quan tâm mà trách cứ y keo kiệt.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi! Tôi không quen bị người ta lợi dụng!”

Lời của Hướng Nam làm sắc mặt Thiếu Kiệt trầm xuống.

Hướng Nam gọi được taxi nói cho lái xe biết địa chỉ, Thiếu Kiệt liền tiến lại kéo y, đóng mạnh cửa xe lạnh lùng nói: “Tôi đưa anh về!”

Đại thúc vung tay bỏ đi: “Không cần cậu quan tâm!”

Không biết làm sao, nghe được những lời này của Hướng Nam lửa giận trong lòng Thiếu Kiệt liền bốc lên.

Cậu bước nhanh lại kéo Hướng Nam, không ngờ Hướng Nam đột nhiên vung ra một đấm. Thiếu Kiệt lảo đảo, xoa xoa cằm bị đánh đau rống: “Anh điên a!”

Tức giận cùng chán nản, Hướng Nam liếc cậu rồi quay người đi. Thiếu Kiệt định kéo tay y thì điện thoại reo vang.

Cậu kéo mạnh Hướng Nam lại. Hướng Nam bị cậu ấn người tựa vào chiếc cửa sổ thủy tinh của cửa hàng bên đường. Thiếu Kiệt tùy ý Hướng Nam giãy dụa, không thèm để ý mà đè y lại, cầm điện thoại di động ung dung nói chuyện. Hướng Nam làm loạn một lúc lâu, khi phát hiện người trên đường đều để ý đến hành động mờ ám của hai người nọ, y liền dừng lại.

Hướng Nam đột nhiên trở nên ngoan ngoãn làm Thiếu Kiệt đang nói chuyện điện thoại chú ý tới. Cậu có chút kỳ quái liếc về phía Hướng Nam, thấy Hướng Nam mặt mũi đỏ bừng xấu hổ liếc người đi xung quanh, đột nhiên cảm giác Hướng Nam như vậy thực thú vị. Cậu cũng liếc về phía đám người qua đước đang hiếu kỳ lén nhìn bọn họ. Những người đó chạm phải ánh mắt hăm dọa của cậu nhanh chóng chuyển tầm mắt mình.

“Biết rồi. Lát tôi sẽ qua.”

Nói chuyện xong, Thiếu Kiệt không những không buông Hướng Nam ra, mà còn áp càng sát về phía Hướng Nam.

Hài lòng nhìn mặt Hướng Nam đỏ rực hơn nữa, Thiếu Kiệt cười xấu xa tiến lại gần: “Đại thúc đi chơi cùng tôi không?”

Thiếu Kiệt kề sát như vậy làm Hướng Nam không biết phải làm sao. Y vươn tay đẩy Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt lại kéo lấy tay y vòng qua ôm eo mình. Giữa cơ thể hai người không có lấy một khe hở, hơi thở nóng bỏng của Thiếu Kiệt phả vào tai Hướng Nam, Hướng Nam rụt cổ lại cũng không tránh được. Thiếu Kiệt lại hỏi thêm một lần, nhằm để Thiếu Kiệt có thể nhanh chóng buông y ra, y không thể làm gì khác là gật đầu.

Giây phút Thiếu Kiệt tránh ra, Hướng Nam thở phào một hơi. Y nhìn quanh bốn phía, chạm phải ánh mắt nhiều chuyện của người qua đường, trong lòng y không khỏi buồn bực. Trong thời gian tới, y dù có phải chết cũng không bước chân lại lên con đường này.

………………

Thiếu Kiệt nói đi chơi, kết quả liền lừa gạt kéo Hướng Nam đến một PUB.

Đi vào chỗ ghế lô, Thiếu Kiệt cùng một người tên Trương Sính đã đến đó chờ từ sớm chơi đến vui vẻ.

Hướng Nam bị lạnh nhạt, một mình rầu rĩ ngồi một bên nhìn bọn họ uống rượu lắc xúc xắc, ngồi lâu uống nước nhiều bèn đi WC.

“Cái người tên Ngụy Thiếu Kiệt cậu trước đây đã từng gặp qua chưa?”

Hướng Nam đứng ở chỗ bồn cầu trong góc tối nhất ‘giải quyết vấn đề’. Trong WC có hai người đi vào, một người đứng ở chỗ bồn cầu, một người đứng bên cạnh bồn rửa tay không biết đang làm gì.

Nghe thấy tên Thiếu Kiệt, Hướng Nam theo bản năng mà liếc qua. Người kia y nhận ra, là một trong những người trong chỗ ghế lô.

Cảm giác tồn tại của Hướng Nam rất thấp, hai người hoàn toàn không chú ý tới y. Người đứng bên bồn rửa tay nói: “Chưa gặp qua. Lần này cùng người bên cạnh đến đây chơi là lần đầu tiên gặp mặt.”

“Xem bộ dạng là một kẻ rất có tiền a.”

Đi vệ sinh xong người nọ liền tiến về phía bồn rửa tay, người vốn đứng cạnh đó cười nhạo: “Không phải là rất, mà là phi thường. Cậu xem quần áo trên người cậu ta đi. Vừa nhìn là biết là tiểu thiếu gia nhà giàu.”

Hướng Nam sớm đã xong, thế nhưng y không đi ra. Y cảm thấy hai người này không phải người tốt.

Quả nhiên….

“Nếu không…” Người kia nhỏ giọng nói: “Chúng ta lừa cậu ta thử thứ này?”

“Không được.”

“Sao không được? Nếu như cậu ta bị nghiện, vậy sau đó chúng ta… Ngô?”

Như vậy cũng được sao?!

Vùng xung quanh lông mày Hướng Nam cau lại.

Chờ hai người kia đi ra, Hương Nam vội vã rửa sạch tay trở về chỗ ghế lô.

Hướng Nam về chỗ ghế lô thấy hai người vừa rồi nói chuyện trong WC đang ngồi một trái một phải bên cạnh Thiếu Kiệt. Người bên trái không biết ở bên tai Thiếu Kiệt nói gì, Thiếu Kiệt gật đầu, người nọ liền đưa cho Thiếu Kiệt một điếu thuốc. Thấy người bên phải chuẩn bị giúp cậu châm thuốc, trong lòng Hướng Nam căng thẳng, đi lại giật điếu thuốc ra khỏi tay Thiếu Kiệt rồi kéo cậu lôi ra khỏi chỗ ghế lô.

“Đại thúc anh sao vậy?”

“Chuyên môn qua lại với đám bạn xấu, một chút cũng không biết quý trọng chính mình! Phi phi phi, thứ như thế có thể động vào sao?”

Hướng Nam giận dữ khiển trách, quay người lại, y bị ánh mắt Thiếu Kiệt dọa sợ.

Loại khí thế hung hăng này.

“Anh có ý gì?”

Hướng Nam bị Thiếu Kiệt dồn ép lưng áp chặt lên tường, khác hẳn Thiếu Kiệt cợt nhả hàng ngày. Lúc này, Hướng Nam có cảm giác đứa trẻ trước mắt đã hóa thân thành sói.

Hướng Nam có chút hối hận.

Lúc y vừa vào cửa không có chú ý tới bộ dạng nóng lòng muốn thử này của Thiếu Kiệt. Người trước mắt cũng không cảm ơn sự giúp đỡ của y, nói không chừng cậu còn đang oán giận y lắm chuyện.

Tầm mắt hạ xuống của Hướng Nam vì bị Thiếu Kiệt vươn tay kéo vào trong lòng mà một lần nữa ngẩng lên. Bàn tay chống trước ngực Thiếu Kiệt bị Thiếu Kiệt giữ lấy, cậu nắm bàn tay đó của Hướng Nam rồi ở phần hông mẫn cảm của y véo một cái. Hướng Nam thở dốc giãy dụa, phản ứng quá lớn khiến Thiếu Kiệt giống như đứa trẻ nhỏ tìm được chốt mở của món đồ chơi, sản sinh một sự hứng thú vô cùng với Hướng Nam.

Đột nhiên, cậu muốn nhìn thấy thêm càng nhiều phản ứng của Hướng Nam. Cậu buông tay Hướng Nam ra rồi tham tiến vào bên trong quần áo Hướng Nam sờ soạng. Đàn ông hơn ba mươi như Hướng Nam bị tên nhóc này trêu ghẹo như thế, trong lòng chán nản vô cùng nhưng không sao giãy ra nổi, mặt trắng bệch. Thiếu Kiệt thấy y như vậy liền nhẹ cười thành tiếng.

Khôi phục lại bộ dạng như lúc thường, cậu một vẻ vô lại, cúi đầu, cánh môi mỏng áp sát vành tai đã đỏ ửng của Hướng Nam: “Đại thúc, vừa rồi ra ngoài anh nghe được cái gì?”

“Cậu buông….”

“Anh nói xong tôi sẽ buông anh ra.”

Tay Thiếu Kiệt đang thong thả vuốt ve phần lưng mềm mại trơn bóng của Hướng Nam. Hướng Nam trong lòng mang theo vẻ ngại ngùng giãy dụa, Thiếu Kiệt thích vô cùng, thích đến mức cậu muốn tiến thêm một bước làm chút chuyện khiến người này càng đỏ mặt.

Thấy ánh mắt ám muội của mấy người đi qua nhìn bọn họ, Hướng Nam gần như sụp đổ.

“Đại thúc không nói là vì thích tôi làm thế này với anh có phải không?”

Tay Thiếu Kiệt mò xuống eo y. Hướng Nam sửng sốt, càng thêm giãy dụa.

Thiếu Kiệt muốn cắn lấy vành tai đỏ bừng của Hướng Nam. Hướng Nam nhận ra liền sợ hãi quay đầu, không ngờ quay nhanh quá làm môi miềng lướt qua môi Thiếu Kiệt.

“Đại thúc….”

Thiếu Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu.

“Đại thúc đang câu dẫn tôi sao?”

Đối mặt với nhóc con cười đắc ý đến lộ cả răng nanh trước mắt, ngoài chán nản càng thêm chán nản, Hướng Nam cảm thấy mấy phút ngắn ngủi này mình sắp nghẹn khuất mà chết rồi.

“Không đời nào!”

Y rống lớn, đỏ mặt tía tai, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Thiếu Kiệt nhìn bộ dạng y như vậy lại khẽ cười thành tiếng một lần nữa, cũng không trêu y nữa, nghiêm nghị hỏi y chuyện vừa rồi. Hướng Nam do dự kể chuyện nghe được trong WC, Thiếu Kiệt nghe, sắc mặt dần dần thay đổi.

“Đại thúc vừa rồi cho rằng tôi chìm đắm trong trụy lạc nên rất lo lắng cho tôi sao?”

Hướng Nam cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Xem ra Thiếu Kiệt cũng không biết hai người đưa thuốc có vấn đề.

Thiếu Kiệt buông Hướng Nam ra, sửa thành ôm vai Hướng Nam, vỗ vỗ: “Chúng ta vào thôi.”

“Cậu còn muốn đi vào?”

Hướng Nam kinh ngạc.

Biết rõ bên trong là người xấu, vì sao còn muốn đi vào.

Thiếu Kiệt kề bên tai y: “Đại thúc, ngoan nhé!”

Gần như là kẹp lấy, Thiếu Kiệt ‘xách’ Hướng Nam trở về chỗ ghế lô.

Sau khi bước vào Thiếu Kiệt liền thả Hướng Nam ra, cười gian ngồi xuống cạnh Trương Sính.

Cũng không biết cậu cùng Trương Sính thì thầm cái gì, Trương Sinh đưa mắt liếc nhìn hai người vừa mới mời thuốc một cái rồi đi ra.

Không lâu sau có người bước vào nói tìm người, kết quả mang hai người kia đi.

Hướng Nam không quên lúc nãy khi Trương Sính liếc hai người kia trong mắt tràn đầy sát khí. Y đại khái đoán được sau khi hai người kia đi ra sẽ gặp chuyện không tốt.

Y nhíu mày.

Y không muốn tiếp tục đứng ở cái nơi tối tăm xấu xa này. Nhìn Thiếu Kiệt giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà chui vào trong đám người chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ, y dự định một mình bỏ đi không báo trước, không ngờ vừa đứng lên đã bị Trương Sinh vừa trở vào đè lại lên sofa.

Trương Sính lắc lắc chai rượu trong tay, ghé bên tai y: “Anh ngồi ở đây cảm thấy rất buồn chán phải không?”

Xung quanh ồn ào, Hướng Nam nghe không rõ gã nói gì, theo bản năng áp tai lại. Trương Sinh thấy y như vậy liền cười xấu xa tiến lại gần giả vờ định nói gì đó rồi thè lưỡi ra liếm tai Hướng Nam.

Khiêu khích như vậy làm Hướng Nam hoảng sở. Y che tai lại, lui ra xa khó xử nhìn Trương Sính. Trương Sính cười vô lại Hướng Nam vào lòng, không ngờ một tiếng động lớn bất ngờ vang lên dọa mọi người nhảy dựng.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Thiếu Kiệt.

Cậu đang ngồi chơi xúc xắc giữa đám người lúc này tay đã nắm bóp chặt lấy cái cốc đựng xúc xắc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người trong góc tối. Âm thanh nặng nề vừa rồi chính là do cậu ném mạnh xúc xắc xuống bàn tạo ra.

Nhìn sắc mặt cậu thâm trầm, mọi người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng, cậu đột nhiên nâng ly rượu ho: “Uống!”

“Hô “

Vẻ tươi cười lại một lần nữa trờ lại trên mặt mọi người, kêu gào ầm ĩ, mọi người cùng nâng chén.

Thấy Thiếu Kiệt dốc rượu vào miệng còn không quên trừng hai người bọn họ, Trương Sính liếc Hướng Nam một cái, cong khóe miệng: “Có chủ rồi a…” <ins class="adsbygoogle"