Lời Cao Hạo nói làm Hướng Nam nằm trong chăn ngẩn người.
Xem kịch?
Xem kịch gì?
“Tôi muốn xem xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì.”
Cao Hạo nói rồi ngẩng đầu liếc a Đông, a Đông gật đầu, đi ra ngoài.
Hướng Nam nằm trong chăn không ngủ được, cọ quậy hai cái, ngồi bật dậy.
Cao Hạo nghe thấy tiếng liền nhìn về phía y, thấy Hướng Nam ngẩn ngơ ngồi ở đó liền bật cười.
Hắn lăn xe lăn đi vào trong phòng ngủ, hỏi: “Nghỉ ngơi khỏe rồi chứ?”
Cao Hạo trước mắt rất dịu dàng, làm Hướng Nam không khỏi cảm thấy mấy lời lạnh lùng vửa rồi nghe thấy chỉ là ảo giác.
Hướng Nam gật đầu.
“Mọi người bên đó đã bắt đầu rồi, rất náo nhiệt. Anh đi rửa mặt trước đi, chúng ta cùng ra đó.”
Hướng Nam lại không hề thích thú với nơi đó.
“Tôi không đi…” Hướng Nam nói.
“Anh còn mệt sao?” Cao Hạo hỏi.
Hướng Nam lắc đầu.
“Vậy…” Cao Hạo vốn định hỏi tại sao, có điều sau lại đoán ra hẳn là Hướng Nam không thích không khí ở đó, liền nói: “Vậy tôi ở đây với anh.”
“Không cần, không cần.” Hướng Nam có chút thụ sủng nhược kinh, lắc đầu: “Cậu cứ ra chơi đi.”
“Chơi?” Cao Hạo ám chỉ hai chân mình: “Anh cảm thấy tôi ra đó có thể chơi cái gì?”
Nụ cười của y rất dịu dàng, giọng nói cũng êm ái: “Đi ra cũng ngồi, ở trong này cũng ngồi, tôi thấy không bằng yên tĩnh ở đây ngồi cùng anh.”
Hướng Nam nghe vậy, trong lòng có chút xúc động. Y cũng nhẹ nhàng cười đáp lại.
Hướng Nam xuống giường đi vào trong phòng tắm, lúc đi ra thấy Cao Hạo bật TV lên.
Chiếc cốc trên bàn trà đã hết nước, Hướng Nam đi lại cầm cốc rót thêm nước ấm rồi đặt trước mặt Cao Hạo. Cao Hạo dịu dàng cười, kéo đại thúc ngồi xuống chỗ sofa bên cạnh mình.
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại Cao Hạo reo vang.
Sau khi Cao Hạo nhận cuộc gọi thì tiếng Thường Triết vọng qua.
“Anh Hạo, đại thúc vẫn chưa dậy sao?”
“Dậy rồi.”
“Vậy làm phiền anh đưa điện thoại cho y.”
Cao Hạo không có đưa điện thoại cho Hướng Nam mà bật loa ngoài, giọng Thường Triết vang khắp phòng, hỏi: “Đại thúc, sao anh còn chưa ra?”
“Tôi…” Hướng Nam nhìn Cao Hạo một cái: “Tôi không ra đâu.”
Thường Triết đầu bên kia phát hiện Cao Hạo bật loa ngoài.
Thường Triết tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại giống như nắm được điểm chốt.
“Đại thúc, anh không chịu ra có phải vì tối qua…”
“Tôi ra đây!” Hướng Nam lập tức lớn tiếng nói.
Điện thoại nằm trong tay Cao Hạo, Hướng Nam không thể giật lấy điện thoại để tắt máy, y chỉ có thể nói cắt ngang lời Thường Triết.
Hướng Nam hoảng sợ gặp phải ánh mắt thăm dò của Cao Hạo, đầu bên kia Thường Triết lại cố ý: “Thật ra tối qua…”
“Tôi lập tức qua ngay!”
Nghe được lời hứa của Hướng Nam, điện thoại truyền lại tiếng cười thỏa mãn của Thường Triết, y vui vẻ nói: “Vậy tôi chờ anh.”
Nói rồi đầu bên kia dập máy.
Cao Hạo mỉm cười với y, Hướng Nam xấu hổ cúi thấp đầu: “Xin lỗi…”
Vốn là Hướng Nam nói không đi Cao Hạo mới ở lại trong phòng cùng với y, Hướng Nam cảm thấy mình thực mâu thuẫn.
“Không sao.” Cao Hạo nói: “Tôi đi ra cùng anh.”
Đi ra bên ngoài Hướng Nam phát hiện thanh niên trong khu nghỉ dưỡng này rất đông, đến hội trường Hướng Nam càng bất ngờ.
“Mấy người này là vì sinh nhật Thường Triết mà tới.” Cao Hạo nói: “Hôm nay ở lại qua đêm, sáng mai liền đi.”
“Như vậy không phải vội quá sao?”
“Vội cũng đáng.” Cao Hạo cười: “Cái loại nhân tình này muốn duy trì thì phải tận lực tận sức, bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.”
Mấy chuyện phức tạp Hướng Nam trước này đều không để tâm nhiều, y gật gật đầu.
Thường Triết thấy Hướng Nam đẩy Cao Hạo đi ra liền vui vẻ qua đón.
Y ăn mặc vô cùng đẹp trai, giống như hoàng tử bạch mã vậy, rất nổi bật.
Y lại gần định tặng cho Hướng Nam một cái ôm chặt, thế nhưng Hướng Nam lại lùi lại bên cạnh Cao Hạo trốn.
Sự dựa dẫm Cao Hạo không tự giác này của Hướng Nam khiến Thường Triết có chút không vui mà nhíu mày.
Cao Hạo nhìn ra điều đó, mỉm cười với Thường Triết: “Hình như anh còn chưa chúc phúc tiểu thọ tinh nhỉ.” (thọ tinh: cách gọi đặc biệt dành cho người đến ngày sinh nhật)
“Thường Triết, phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn nhé.”
Thường Triết mỉm cười.
“Anh Hạo, trịnh trọng như vậy, anh là muốn trêu em sao?”
Thường Triết nói rồi vỗ lên vai Cao Hạo: “Được rồi, chấp nhận lời chúc phúc của anh.”
“Vậy còn đại thúc?” Thường Triết lại gần Hướng Nam, Hướng Nam muốn trốn nhưng không được, bị Thường Triết ôm chặt eo.
“Cái đó… Chúc mừng sinh nhật.” Đại thúc vừa giãy vừa nói: “Còn về quà….”
“Quà tôi hôm qua đã nhận rồi” Không biết ý Thường Triết là chiếc bánh ga-tô hay là chỉ cái khác, mặt Hướng Nam đỏ bừng lên.
Thường Triết mặt mày xán lạn vỗ ‘ba’ nhẹ một cái lên mặt Hướng Nam, nhỏ giọng: “Đại thúc. Không bằng tối nay chúng ta tiếp tục nhé?”
Mặt Hướng Nam biến sắc.
Y vội vàng liếc Cao Hạo đứng bên cạnh, gặp phải ánh mắt Cao Hạo y liền vội vã trốn tránh.
“Cậu đừng nói linh tinh, cậu trước hết buông tôi ra.”
“Không buông.” Thường Triết lại ‘ba’ một cái lên mặt Hướng Nam, vai y bị một người từ phía sau vỗ mạnh lên.
Thường Triết quay đầu, Trình Nam nghiêm mặt: “Cậu có thời gian ở đây trêu đại thúc à, cậu quên mình là chủ bữa tiệc rồi sao.”
Trình Nam kéo y đi: “Đi chào hỏi.”
Nghe Trình Nam mắng, Thường Triết oán giận: “Tôi đang chào hỏi mà”
Y ôm chặt lấy Hướng Nam, làm nũng: “Phải không, phải không ”
“Ờ, phải, thọ tinh gia đáng yêu của tôi.” Trình Nam bảo bảo chen vào giữa hai người tách hai người ra. Cậu đẩy Thường Triết về đám mỹ nữ: “Xem ra còn thiếu mấy người, ra kia hóng mát đi.”
Thường Triết bảo bảo bị ép rời khỏi đại thúc lộ rõ có chút giận dữ, nhưng nghĩ lại không tiếp đón chu đáo mấy vị khách là không được (Đại thúc là người của y nha), y liền cười thật tươi đi vào chỗ đám người đang nhiệt tình gọi tên y.
Trình Nam sau khi đuổi được Thường Triết đi liền quay đầu, Hướng Nam thấy cậu trầm mặc không khỏi sợ hãi lùi một bước.
Cậu thấy Hướng Nam gần đây mấy lần thấy cậu đều như vậy, không khỏi buồn bực.
(! Trình Nam bảo bối không nhận ra mình rất hung tợn sao……..)
Cậu lúc này không có thời gian, vỗ nhẹ vai Cao Hạo một cái coi như chào hỏi, áp sát mặt về phía Hướng Nam nói nhỏ: “Lát nữa tìm anh tính sổ.”
Đại thúc lo lắng.
Y lại đắc tội cậu ta sao?
Ánh mắt Hướng Nam theo bóng lưng Trình Nam rời đi, sau đó nhìn thấy a Đông đang đi về phía này.
Hướng Nam còn thấy cả bà chủ Hủy.
Làm một người khách được mời đến, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh, tóc dài búi nhẹ, bộ dạng cao quý phóng khoáng.
Cho dù không khí xung quanh rất náo nhiện, nhưng ánh mắt cô vẫn lười biếng như cũ, tay cầm ly rượu, giống như trước mắt không có gì cả.
Một người ăn mặc giống hầu bàn đi tới trước cùng cô nói gì đó, sau đó giao cho một vài thứ.
Sau khi cô nhận lấy thì quay người, ánh mắt vừa hay gặp phải ánh mắt Hướng Nam.
Khóe miệng cô khẽ nhướn lên, ngoắc ngoắc tay với Hướng Nam.
Mắt Hướng Nam khẽ mở to. Y nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, đưa tay chỉ chỉ mình, thấy bà chủ Hủy gật đầu, trong lòng Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, nói với Cao Hạo đang nói gì đó vào tai a Đông: “Tôi ra đó một lát.”
Cao Hạo nghe thế thì đưa mắt nhìn về phía Hướng Nam. Hắn gật gật đầu, Hướng Nam liền đi về phía bà chủ Hủy.
“Cô tìm tôi có việc gì?” Hướng Nam lại gần bà chủ Hủy hỏi.
“Người của tôi vừa rồi rửa xe thì tìm thấy cái này trên xe.” Bà chủ Hủy lôi ra chiếc thẻ khóa trong tay.
Thẻ khóa của sáu gian phòng khu phía Đông không giống những căn phòng khác, hơn nữa thiết kế thẻ khóa của sáu căn phòng này đều khác nhau, bà chủ Hủy vừa nhìn là biết chìa khóa của ai.
“Cảm ơn.” Hướng Nam cảm kích nhận lại.
Lúc trước y vì không tìm thấy thẻ khóa mà buồn một trận, giờ thấy rồi thì không phải phiền phức nữa rồi.
Bà chủ Hủy nhận lời cảm ơn của Hướng Nam, cong khóe miệng.
Cô đột nhiên áp sát Hướng Nam. Hướng Nam lùi lại lại bị cô giữ lấy, cô nhẹ giọng nói với Hướng Nam: “Người đàn ông như thế… anh cảm thấy mình khống chế được sao?”
Bà chủ Hủy nói rồi vuốt cằm Hướng Nam, nhìn về phía Thường Triết đang đứng.
Thường Triết lúc này đang đứng giữa đám mỹ nữ, bốn năm cô gái ăn mặc hợp thời bộ dạng không tồi tươi cười muốn rót rượu cho y. Y người đến không cự tuyệt, sau khi liên tục bị người chuốc cho vài ly liền hôn một cái lên mặt cô gái ôm bên cạnh. Hướng Nam nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức chuyển sang chỗ khác.
Hướng Nam kéo tay bà chủ Hủy ra.
“Tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi, tôi với cậu ta không có gì cả.” Hướng Nam nhắm mắt nói.
Khóe miệng bà chủ Hủy khẽ nhếch lên.
Cô cũng không rút cánh tay bị Hướng Nam nắm lại, một tay khác áp vào sau tai Hướng Nam, cô lại gần bên tai y, “Cậu ta gửi cho tôi tiền bồi thường chiếc ga giường kia rồi.”
Hướng Nam nghe thấy vậy liền ngẩn người.
Y không biết Thường Triết lúc này đang nhìn chằm chằm y.
Tay trái Hướng Nam nắm lấy tay phải của bà chủ Hủy, tay trái của bà chủ Hủy áp sau tai Hướng Nam, mặt áp sát bên tai phải của Hướng Nam bị mặt Hướng Nam che mất một nửa, thêm vào đó là mặt Hướng Nam lúc trắng lúc đỏ, dù ai nhìn vào cũng nghĩ là bà chủ Hủy đang hôn y.
Vốn chuyện Hướng Nam có ấn tượng tốt với bà chủ Hủy đã khiến Thường Triết kiêng kị, bây giờ nhìn thấy cảnh này, một luồng lửa giận xông thẳng lên yết hầu, Thường Triết giận rồi.
Thường Triết càng cố sức làm trò giữa đám mỹ nhân.
Y mong có thể khiến Hướng Nam chú ý, hy vọng nhờ vào chuyện này có thể ảnh hướng tình cảm của Hướng Nam, nhưng Hướng Nam lại không thèm nhìn y.
Hướng Nam vừa nghe bà chủ Hủy nói vậy thì không biết nên đối mặt với cô thế nào.
Bà chủ Hủy thấy y như vậy lại tỏ ra rất tự nhiên.
Cô nhỏ giọng: “Anh xấu hổ cái gì, chuyện chơi cả nam lẫn nữ đối với đám người đấy là rất bình thường.”
“Chỉ cần thích…”
“Không phải thích.” Hướng Nam rất bất lịch sự cắt lời cô.
Hướng Nam hiểu rõ mình.
Hướng Nam biết mình tuổi không còn trẻ, không so được với đám nam thanh nữ tú kia.
Y cho rằng Thường Triết không thể vì thích y nên mới làm chuyện như vậy với y.
Nếu như phải, lúc tra hỏi trên xe Thường Triết sẽ không không biết trả lời thế nào.
Nói đến tận cùng, Thường Triết chỉ là trung thành với dục vọng của mình, trêu chọc y.
Thái độ trốn tránh cùng rõ ràng bị tổn thương của Hướng Nam làm bà chủ Hủy phải im lặng.
Qua một lúc sau, bà chủ Hủy lại mỉm cười, nói với Hướng Nam: “Tôi luôn cảm thấy anh không giống đám người đến để hưởng hơi đó, nên mới nhắc nhờ anh…”
Bà dịu giọng: “Nếu anh muốn tìm tình yêu, đừng tìm ở chốn này, vì người ở đây cái gì cũng có thể cho anh, duy chỉ…”
Cô chỉ về phía tim mình: “Thứ này, cầu không được, vì bản thân bọn họ không hề có.”
Lúc bà chủ Hủy nói xong, Hướng Nam nhìn thấy một tia xót xa trong mắt cô. Hướng Nam ngây người, y muốn mở miệng nói, nhưng lại bị Thường Triết đi qua đây cắt ngang.
“Nói chuyện gì vậy?”
Thường Triết bước lại gần.
Tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng bà chủ Hủy có thể nhìn ra Thường Triết đang nén xuống một cơn giận lớn, chính là kém chút là đập tan đồ vật.
Trong mắt bà chủ Hủy lại hồi phúc vẻ lười biếng như thường, cô khẽ cười hai tay khoác vào cánh tay Hướng Nam: “Đang cùng tình yêu của tôi nói chuyện yêu đương.”
Lông mày Hướng Nam đột nhiên nhíu lại, vì sác mặt Thường Triết trầm xuống.
“Nói cái gì mà tình yêu cơ, bà chủ Hủy cô không quen biết gì với đại thúc, dùng sai từ rồi sao?”
Trong giọng nói của Thường Triết mang theo chút ý không tốt khiến bà chủ Hủy nhướn cao mày.
Bà chủ Hủy lại mỉm cười.
Cô nói: “Lúc trước là không quen thân như vậy, nhưng trải qua việc chúng tôi cảm thấy thật hối hận vì quen nhau quá muộn vừa rồi, đã rất quen thuộc rồi. Vừa rồi anh ấy còn nói muốn mời tôi vào phòng ngồi.”
Cô nhìn về phía Hướng Nam, hỏi: “Phải không?”
Hướng Nam ngây người.
Hoàn toàn không có chuyện đó.
Phong độ của Thường Triết hoàn toàn bị lửa giận đạp đổ rồi.
Y tách hai người ra, nắm lấy tay Hướng Nam kéo Hướng Nam đi.
Hướng Nam bị y đẩy vào trong nhà vệ sinh nam của hội trường, lưng tưa vào bức tường bằng men sứ lạnh lẽo, Thường Triết vươn tay cởi quần y ra làm y thật sự kinh hãi.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Hướng Nam hoảng hốt đẩy tay y ra, Thường Triết nghiến răng nghiến lợi: “Quyến rũ người khác ngay trước mặt tôi, đấy không phải chứng tỏ tối qua tôi làm vẫn chưa đủ sao.”
Thường Triết là đang mỉa mai Hướng Nam rất có tinh lực.
Tay Thường Triết vẫn đạt được mục đích, cách một lớp vải dùng sức nắm lấy thứ yếu ớt của Hướng Nam, y hôn lên môi Hướng Nam.
Thường Triết áp sát lại khiến Hướng Nam gửi thấy được mùi hương phụ nữ vương trên người Thường Triết.
Nhớ tới vừa rồi Thường Triết vui chơi quên cả trời đất, Hướng Nam lại tiếp tục phản kháng.
Sự cự tuyệt của y là trong mắt Thường Triết lóe lên một tia nguy hiểm.
Có điều rất nhanh, ý niệm công kích liền hóa thành hư ảo.
Vì…..
“Cậu cả người dính đầy mùi phụ nữ thì đừng có chạm vào tôi!”
Lời của Hướng Nam làm mây đen trong lòng Thường Triết lập tức tan biến.
Sét đánh không thành, mặt trời vẫn chiếu sáng, Thường Triết hạnh phúc vô cùng: “Đại thúc anh nhìn thấy sao?”
Lúc trước y cố gắng ‘liên hệ tình cảm’ như vậy
Kỳ thực y muốn hỏi là: Đại thúc anh ghen sao?
Hướng Nam ngẩn người.
Thường Triết bảo bảo hạnh phúc nha
“Được rồi, tôi bây giờ không động vào anh nữa.” Y ngoan ngoãn giúp Hướng Nam kéo khóa quần, cài cúc áo.
Y cắn môi Hướng Nam một cái, nhẹ giọng nói: “Sau khi party kết thúc tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ anh, anh nhất định phải tới đó ”
(! Không biết còn tưởng người bị đè là y…)
Nghe Thường Triết nói vậy, Hướng Nam liền rầu rĩ.
Hướng Nam khẳng định là đánh chết cũng không đi.
Thế nên lúc y quay lại hội trường lập tức vội vàng tìm bóng dáng Cao Hạo.
Nhân lúc Thường Triết lúc này không rảnh rồi, Hướng Nam định nói với Cao Hạo một tiếng rồi quay về phòng.
Nhưng Cao Hạo thì không thấy đâu, Hướng Nam lại thấy một chuyện khiến y kinh ngạc.
Y thấy Lena đang bỏ thứ gì đó vào ly rượu cốc-tai.
Lena không hề biết mình bị Hướng Nam phát hiện.
Cô làm xong liền đứng ra trước bàn, đợi một lúc sau, Cao Hách cùng Thiếu Kiệt bước lại.
Hai tay Lena đưa ly rượu cho hai người. Ly bị bỏ thuốc được đưa đến trước mặt Cao Hách.
Đấy là cái gì?
Cô ta muốn làm cái gì?
Hướng Nam có dự cảm chẳng lành.
Y thấy Cao Hách định uống, liền xông tới.
“Tôi khát quá, để tôi uống được không?”
Hướng Nam bộ dạng chờ mong nhìn chằm chằm ly rượu của Cao Hách khiến ba người kia ngây người.
Bọn họ không nói lời nào nhìn cả một bàn đầy nước uống kia.
Thiếu Kiệt cảm thấy buồn cười: “Đại thúc anh làm sao vậy?”
Ngay cả Hướng Nam cũng cảm thấy lý do của mình quá gượng gạo…..
Nhưng……
Hướng Nam miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng với Thiếu Kiệt, tiếp tục chờ đợi ly rượu trên tay Cao Hách. Thiếu Kiệt cảm thấy khó hiểu, Cao Hách cảm thấy kỳ quái, sắc mặt Lena khẽ biến.
“Tôi nói anh làm sao vậy?”
Lena không vui.
Cao Hách liếc Lena một cái đưa ly rượu trên tay cho Hướng Nam.
Vì Hướng Nam nói rất khát, Thiếu Kiệt và Cao Hách đều nhìn y.
Trong ly rượu có bỏ thuốc, cầm vào tay thấy hai người kia đang nhìn y đăm đăm, Hướng Nam uống cũng không được mà không uống cũng không được.
Y cười gượng hai tiếng, đầu óc xoay một vòng.
“Tôi về phòng uống.”
Nói rồi, y quay người, cầm ly rượu, đầu không ngoảng lại, chạy đi mất. <ins class="adsbygoogle"