Hướng Nam không biết, Trình Nam rời đi đã bị Ngô Tuệ Pháp nhìn thấy.
Ngô Tuệ Pháp chào các vị trưởng bối rồi theo đuôi rời đi. Hướng Nam vẫn như cũ quanh quẩn ở đấy, sau đó, tới lượt Cao Nhã lại tìm y.
Cao Nhã vừa tới đã cầm lấy khay đồ của Hướng Nam, chỉ về phía Cao Hạo rồi nhỏ giọng nói với y: “Anh tôi bảo tôi đưa anh về.”
Cao Nhã hôm nay là bạn đôi của Cao Hạo.
Không biết Cao Hạo giao cho cô nhiệm vụ ấy là có dụng ý gì, thế nhưng nếu Cao Hạo đã nói, cô nhất định sẽ làm.
Hướng Nam nhíu mày, nhìn cô rồi nhìn về phía Cao Hạo đang đứng.
Cao Hạo cầm ly rượu, bộ dạng tao nhã, đang thoải mái trò chuyện với hai người đàn ông khác ở cách đó không xa.
Cao Hạo dường như cảm nhận thấy ánh mắt của Hướng Nam, liền chuyển tầm mắt nhìn y.
Cao Hạo điềm đạm mỉm cười với Hướng Nam, nghe người bên cạnh hỏi thì thu ánh nhìn, lên tiếng đáp lời.
Hướng Nam cầm lấy lại khay đồ của mình.
Cao Nhã sớm đoán được y sẽ từ chối đi về.
Cô dựa lại gần y, nói một câu lúc trước Cao Hạo nhắn cô.
Không ngoài dự liệu của Cao Nhã, Hướng Nam do dự.
Hướng Nam đang suy nghĩ xem có nên nghe lời mà trở về hay không thì ánh đèn đột nhiên tắt lịm
Đèn chiếu rọi về phía sân khấu, lão gia cùng hai vị lão phu nhân nhà họ Ngụy lên bục, cảm ơn khách khứa đã tới.
Lão gia nhà họ Ngụy nói tới việc mình sống đến tầm này tuổi, những điều đã trải qua, cảm xúc rất sâu đậm.
Ông chân thành cảm ơn hai vị phu nhân bên cạnh cũng những người bạn già có mặt ở đây. Nói hết một hồi, chiếc bánh sinh nhật cao sáu tầng rất ti tượng trưng cho ý “không ngừng sinh sôi” được đẩy ra.
Pháo hoa cùng nến pháo bông sáng chói, ông cầm con dao cắt bánh buộc dây nơ vàng cắt xuống một nhát, cả hội trường vỗ tay rào rào.
Tiếng nhạc nhẹ vang lên, nhóm người ở giữa tự giác tách ra. Hai người Thiếu Kiệt cùng Mạc Dương đứng dậy, dắt tay Tiêu Tiêu cùng một cô gái bộ dạng lung linh bước ra, thay mặt lão gia nhà họ Ngụy nhảy điệu đầu tiên.
Người khiêu vũ vui vẻ, bước nhảy thanh thoát. Mọi người sôi nổi gật đầu, nhận xét hai đôi này trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Hướng Nam cụp mặt.
Y đồng ý với Cao Nhã gọi điện thoại xin ông chủ nghỉ.
Cao Nhã mỉm cười.
Một tay cô khẽ nhấc vạt váy dài, tay còn lại khoác hờ lên cánh tay Hướng Nam, tựa như một đôi tình nhân, nắm tay Hướng Nam cùng nhau bước đi. Hướng Nam không biết, lúc y đi qua đám người kia, Thiếu Kiệt đã nhìn thấy y.
Hướng Nam không biết, lúc y đi qua đám người kia, Thiếu Kiệt đã nhìn thấy y.
Thiếu Kiệt rất kinh ngạc, trong lòng rối loạn.
Cậu hoàn toàn không tự làm chủ được hành động của mình, mặc cho Tiêu Tiêu dắt nhảy. Ánh mắt cậu bám chặt lấy Hướng Nam, muốn tiến lên gọi y nhưng lại bị Tiêu Tiêu di chuyển theo bước nhảy chắn mất.
Sau đấy Mạc Dương phát hiện ra.
Mạc Dương cố ý dẫn bạn nhảy theo bước chân đổi chỗ với đôi của cậu.
Thiếu Kiệt bị cản lại, bị kéo ra xa.
Nghển cổ lên nhìn, cậu trông ngóng vô cùng.
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy dường như thấy cậu không ổn nên quay ra nhìn theo ánh mắt cậu.
Một khúc nhạc kết thúc, một khúc khác lại vang lên. Mọi người lần lượt dắt bạn nhảy bước ra sàn, chầm chậm khiêu vũ.
Thiếu Kiệt lách qua đám người, tìm kiếm Hướng Nam.
Cậu sốt ruột kiếm tìm nhưng không thấy đâu, ngó nghiêng bốn phía.
Tiêu Tiêu bước lại.
Cô kéo Thiếu Kiệt, chỉ về phía nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy.
Thiếu Kiệt quay đầu, thấy nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy đang nhìn cậu chằm chằm.
Cậu cụp mắt, đành từ bỏ.
Hướng Nam ngồi lên xe Cao Nhã, cả đường chỉ nghe cô nói chuyện.
Tính cách Cao Nhã rất sáng sủa, nói luôn miệng không ngừng.
Chủ đề của cô chủ yếu xoay quanh em trai Hướng Nam – Hướng Bắc.
Cuộc gặp gỡ lý thú của hai người cùng một vài chuyện thú vị xảy ra mãi cho đến khi hai người trở nên thân thiết.
Cao Nhã hỏi Hướng Nam rất nhiều chuyện liên quan tới Hướng Bắc. Hai người bàn về tính cách của Hướng Bắc, nhắc tới một vài chuyện thú vị lúc nhỏ cùng những sự cố xấu hổ.
Hướng Nam nhìn ra được Cao Nhã thật sự có thiện cảm với Hướng Bắc, sau đó im lặng nghe, không nói gì.
Đến dưới khu nhà trọ, Hướng Nam mới lên tiếng.
“Cao Nhã, cô có thích Hướng Bắc không?”
“Hả?”
Cao Nhã ban đầu sửng sốt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Thế nên một lúc sau, cô vẫn không biết mình nên nói gì.
Hướng Nam thấy cô phản ứng như vậy thì cười nhạt.
Cuối cùng, y uyển chuyện tiếp lời: “Còn trẻ mà, chơi cũng nhau cũng không có gì không tốt. Thế nhưng đứa nhỏ Hướng Bắc này còn trẻ, ít kinh nghiệm, đơn thuần, thẳng thắn lại nóng tính. Cô đã có David rồi…”
“Nếu cô đối xử với Hướng Bắc quá tốt, lâu ngày, tôi sợ nó sẽ tưởng cô thích nó…” Hướng Nam ngước mắt lên: “Đến lúc ấy nếu Hướng Bắc làm ra chuyện ngớ ngẩn gây phiền phức cho hai người thì không hay.”
“Ý anh là…”
Cao Nhã nhíu chặt mày.
Ý của Hướng Nam là nếu Cao Nhã không có cảm giác thích kiểu giữa nam nữ với Hướng Bắc thì nên có chừng mực, giữ một khoảng cách thích hợp nên có với cậu.
Bằng không, sau này nhất định sẽ có phiền phức về mặt tình cảm.
Hướng Nam là đang bảo vệ em trai mình.
Y biết Cao Nhã nghe hiểu, mỉm cười: “Cô là một người phụ nữ thông minh tinh tế, tôi biết cô hiểu ý tôi…..”
Hướng Nam xuống xe.
Y khách sáo tạm biệt Cao Nhã, đóng cửa xe lại rồi đi về phía cầu thang khu nhà.
Hướng Nam về tới nhà, Trình Nam cùng hai đứa nhỏ đều không có đấy.
Trong nhà chẳng có ai. Chìa khóa của Hướng Nam ở trong tay Trình Nam, y không vào nhà được.
Hướng Nam lấy di động ra gọi cho mẹ Hướng.
Biết tin Trình Nam chưa về mà hai đứa nhỏ vẫn còn ở bên nhà mẹ Hướng, Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, xuống tầng, đi về phía nhà mẹ Hướng.
Hai đứa nhở ở trong nhà bà nội xem TV.
Nói đúng ra là nhóc Diệc Hòa ôm gấu bông, nhóc Diệc Thuận ôm lọ kẹo, xem TV.
Hướng Nam mượn chìa khóa dự phòng ở chỗ mẹ Hướng.
Nhóc Diệc Thuận không chịu đi.
Hướng Nam vừa thấy miệng Diệc Thuận chuyển động liền biết nó đang lưu luyến chỗ kẹo chưa ăn hết này.
Y nhấc bàn tay bụ bẫm của Diệc Thuận lên, tỏ vẻ trách móc, đưa tay định đánh. Nhóc Diệc Thuận trợn tròn mắt, sợ kinh nghiệm gặp “đại quái thú” lần trước liền giao lọ kẹo ra. Nó vội vã xuống sofa, ném con gấu bông trong lòng Diệc Hòa sang một bên rồi chạy ra chào tạm biệt bà nội.
Hướng Nam đưa con về nhà chưa được bao lâu thì Trình Nam cũng trở về.
Cậu đến chỗ mẹ Hướng rồi mới biết Hướng Nam đã đón hai đứa nhỏ.
Cậu về đến nơi liền nằm vật ra ghế sofa, bộ dạng đầy tâm sự, mặt chau mày ủ.
Hai đứa nhỏ nghe Hướng Nam gọi đi tắm, vội vàng vào trong phòng, lấy quần áo ngủ chạy tới trước cửa phòng Hướng Nam chờ y.
Trình Nam cũng đứng dậy.
Cậu cũng về phòng, lấy quần áo để thay.
Bước ra thấy cửa phòng tắm sắp đóng lại, cậu lách mình đi vào.
Hướng Nam hơi giật mình, nhìn cậu: “Cậu làm gì vậy?”
“Đi tắm.”
Hướng Nam nhăn mặt: “Chật lắm rồi.”
Trình Nam nhướn mày, nhìn hai đứa nhỏ cười híp mắt ngẩng cổ nhìn cậu, đối mặt với sự “uy hiếp” của Hướng Nam mà lớn tiếng: “Nếu anh dám kỳ thị tuổi tác thì anh chết chắc đó.”
Hướng Nam bị cậu chọc bật cười.
Y lắc đầu, để mặc Trình Nam.
QQ: Hết phần hẹn T3 tuần sau ^^ <ins class="adsbygoogle"