Hành động này của Thường Triết là đang tỏ ý bị mất trộm.
Tuy nói có mỗi hai người ông Hoàng và Hướng Nam từng lên tầng ba, nhưng ông Hoàng đã dẫn đội không phải chỉ mới lần một lần hai, so ra, Hướng Nam là người xa lạ mọi người không thực rõ. Thế nên mấy người trong nhóm nhướn mày, lập tức liếc về phía Hướng Nam.
Ông Hoàng cảm thấy Hướng Nam không phải người như vậy, nhăn mặt hỏi Nhị quản gia: “Nhị quản gia, cái này…”
Nhị quản gia hiểu ý ông, nhìn thoáng qua Hướng Nam rồi ngẩng đầu hỏi Thường Triết: “Cậu chủ, ở đây có phải có hiểu nhầm gì không? Dù nhìn thế này thì mấy vị này cũng không giống dạng người đó.”
“Nhìn?” Thường Triết nhướn mày, chầm chậm đi xuống, cười lạnh: “Bây giờ ăn trộm còn phải coi dáng vẻ sao?”
“Kẻ trộm sẽ dán chữ ăn trộm trên trán sao?” Thường Triết trừng Hướng Nam: “Mấy kẻ chuyên nói dối sẽ thông báo với mọi người rằng nhân cách anh ta có vấn đề sao?”
Mọi người nhận ra.
Thường Triết đang chĩa mũi súng về phía Hướng Nam.
Người lùn lùn trong nhóm thấy Thường Triết quá quắt, hừ một tiếng khinh thường: “Vu vạ à? Vứt một cái hộp rỗng không xuống rồi tùy tiện kêu người ta là trộm. Nếu cậu ném cả cái két sắt xuống, nhóm người bọn tôi liền phải chịu trách nhiệm sao? Không chứng không cớ, ở trên đất cậu, cậu muốn nói không thấy gì mà chẳng được!”
“Tiểu Thực!”
Ông Hoàng trừng mắt cảnh cáo.
Người kia bị gọi tên, thấy Thường Triết, ông Hoàng cùng Nhị quản gia đều đang nhìn mình, thì dửng dưng bĩu môi quay mặt, ngước mắt lên nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà: “Dạ, tôi sai. Tôi lắm lời, tôi hèn kém, tôi không tự trọng.”
Ông Hoàng ngượng ngịu cười cười với bên Thường Triết, nói với y: “Cậu Thường, nhất định là có hiểu lầm… Cậu xem, Hướng Nam cậu ấy…”
“Tôi không cầm đồ của cậu.” Hướng Nam thản nhiên cắt ngang lời ông Hoàng.
Thường Triết hoàn toàn làm như không nghe thấy lời hai người, xoay người nói: “Dì Quần, báo cảnh sát!”
Mọi người vừa nghe thấy vậy liền lập tức trở nên căng thẳng.
“Báo cảnh sát?” Người lùn lùn kia lớn tiếng: “Này, bây gờ còn chưa rõ có phải hay không, cậu đừng có cố ý làm lớn chuyện lên!”
“Đúng đây!” Người trong đội ầm ĩ: “Cậu làm vậy, nếu truyền ra ngoài thì công ty bọn tôi sau này còn chút uy tín nào nữa!”
“Dì Quần!”
“Hả?” Dì Quần nhìn Thường Triết rồi lại nhìn Nhị quản gia, gật đầu với y: “Dạ.”
Dì Quần bước nhanh về chỗ đặt điện thoại.
Không để ý lời chửi rủa của đám người kia, bà hơi liếc mắt về phía Nhị quản gia, thấy Nhị quản gia nhíu mày, bà gọi cũng không được mà không gọi cũng không được.
Cuối cùng, bà vừa ấn nút đầu tiên, đột nhiên nghe thấy một người hầu khác trong nhà lướn tiếng kêu.
“Cậu chủ! Cậu chủ!”
Người hầu kia cầm chiếc đồng hồ mà Thường Triết bảo rằng bị trộm chạy tới, nhét vào tay Nhị quản gia.
Dì Quần thấy vậy lập tức đặt ống nghe điện thoại xuống, đi về bên cạnh Nhị quản gia.
Mọi người nhìn thử, thật sự là chiếc đồng hồ mà Thường Triết không tìm thấy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu chủ, là chiếc đồng này phải không?” Nhị quản gia dè dặt hỏi.
Thường Triết nhíu chặt mày, hỏi người hầu mang đồng hồ tới: “Thế này là thế nào?”
“Lúc trước cậu có dặn tôi rằng hôm nay có hẹn thợ sửa đồng hồ tới. Ông ta sửa xong trước khi rời đi giao đồng hồ lại cho tôi, sau đó nhóm người này tới làm vệ sinh. Tôi để đồ ở ngăn tủ rượu, làm xong việc… liền quên mất tiêu.”
Người hầu kia vừa nói vừa cười tỏ ý xin lỗi.
Thường Triết bị hớ, có chút xấu hổ.
Y liếc mắt nhìn đám người kia một lượt rồi đôi con ngươi xanh lam chuyển về hướng Nhị quản gia.
Nhị quản gia đương nhiên hiểu Thường Triệt muốn bà xử lý cục diện rối rắm này.
“Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.” Bà lập tức cười thật tươi rồi đi lách qua Thường Triết đến trước mặt mọi người, khách sáo nói: “Xảy ra chuyện không vui thế này, hiểu nhầm mọi người khiến mọi người phải chịu phiền phức, tất cả là do tôi huấn luyện người hầu chưa đến nơi đến chốn, để cô ấy làm việc cẩu thả đại khái phạm lỗi sai, các vị…”
“Bớt nói nhảm đi, đói bụng rồi, về thôi ”
Cậu lùn lùn kia lười nghe mấy lời nhận lỗi thừa thãi của Nhị quản gia, lườm Thường Triết ngồi trong phòng khách một cái rồi tỏ vẻ khinh bỉ chỉ chỏ y, sau đó dẫn mọi người rời đi. Nhị quản gia thấy mọi người đều đi ra cửa thì nhíu mày, hỏi ông Hoàng: “Anh Hoàng, thời gian hiểu nhầm các anh thực xấu hổ, anh xem…”
“Không sao… Không sao…”
Mấy người như Thường Triết là nguồn cơm, ông Hoàng nào dám so đo.
Ông định tiếp lời, đột nhiên, Thường Triết đang ngồi chỗ sofa lên tiếng: “Hiện tại anh đang ở cùng ai?”
Ông Hoàng ngớ người, liếc về phía Thường Triết đang ngồi trên sofa cách mình một khoảng rất xa.
Thường Triết đứng dậy.
Y nhìn chằm chằm Hướng Nam đang chuẩn bị rời đi: “Tôi hỏi anh đấy.”
Hai người họ quen nhau?
Ông Hoàng không hiểu.
Nhị quản gia thấy Hướng Nam quay lại, bình tĩnh nhìn Thương Triết liền kêu người hầu mời ông Hoàng ra ngoài.
“Hiện tại anh đang ở cùng ai?”
Thường Triết lại hỏi.
Y thấy Hướng Nam không trả lời thì cười mỉa mai.
“Thực ra tôi cũng là kẻ ngốc, vì sao lại hỏi chuyện này, có ý nghĩa sao? Anh ở cùng ai thì làm sao? Nhẽ nào kẻ ấy sẽ ở bên anh cả đời sao? Lời ngon tiếng ngọt, dỗ dỗ dàng dành, đến cuối không phải chỉ vì muốn làm anh sao”
Thường Triết thấy mặt Hướng Nam biến sắc thì lại cười: “Ha, không tin? Anh đi hỏi thử xem? Chọn ví dụ điển hình nhất đi, Mạc Dương ấy.”
“Cậu ta lúc trước luôn vì chuyện “yêu không yêu” mà quấn lấy anh, coi tất cả những ai lại gần anh là kẻ địch, muốn bao nuôi anh. Anh tưởng cậu ta rất chung thủy sao? Anh tưởng cậu ta yêu anh lắm sao? Anh tưởng số lượng đàn ông đàn bà cậu ta từng chơi qua sau lưng anh ít lắm sao?” Thấy mặt Hướng Nam đã hoàn toàn đổi sắc, Thường Triết liền tươi cười thực ác độc thực gai mắt.
Hướng Nam không để ý y.
Hướng Nam ra khỏi cửa, theo mọi người lên xe trở về công ty.
Ông chủ vẫn còn ở đây.
Sau khi ông Hoàng vào phòng làm việc nộp tiền xong, ông chủ liền gọi Hướng Nam vào.
Ông chủ đưa một chiếc phong bì cho Hướng Nam. Hướng Nam mở ra xem, ông chủ bảo đó là tiền công làm việc chiều nay của y.
“Tôi có phải bị đuổi việc rồi không?”
Hướng Nam rất bình tĩnh, bình tĩnh không giống ngày thường.
Ông chủ thấy y không làm ầm ĩ cũng không chất vấn, thở dài hỏi y: “Thực ra, cậu có phải có mâu thuẫn gì với cậu chủ nhà họ Thường không?”
— Thường Triết: Anh tưởng số lượng đàn ông đàn bà … từng chơi qua sau lưng anh … ít lắm sao? —
— Thường Triết: Lời ngon tiếng ngọt, dỗ dỗ dàng dành, đến cuối không phải chỉ vì muốn làm anh sao —
Giọng nói ma quỷ của Thường Triết vẫn không ngừng vang lên trong đầu Hướng Nam.
Trong lòng y bình tĩnh dị thường mà gật đầu.
“Thảo nào hôm nay mọi người lại bị cậu ta làm khó.” Ông chủ lại thở dài: “Cậu cũng biết đấy, mấy người chúng tôi đều phải dựa vào mấy người bọn họ để kiếm miếng cơm. Nhà họ Thường là khách quý của công ty tôi, giới thiệu cho bọn tôi rất nhiều khách hàng. Nếu tôi giữ cậu lại, tôi sợ sau này công ty sẽ không nhận được các mối làm ăn nữa, tôi…”
“Tôi biết…” Hướng Nam gật đầu: “Tôi hiểu mà.”
Hướng Nam rời khỏi công ty.
Trong túi nhét chỗ tiền công làm chiều nay, y không ngồi xe, đi bộ về nhà, giống như đã rơi mất trái tim, lê từng bước từng bước.
Trong lòng rất bình thản.
Y tự bảo mình vậy.
Không cần để tâm đến lời Thường Triết nói.
Y tự an ủi mình vậy.
Trời, bắt đầu đổ mưa.
Hướng Nam như mất hết cảm giác, cúi đầu, chậm chạp lê bước trên đường lớn.
Trong thoáng chốc ngước mắt lên, y liền đờ đãn.
Y thấy Thiếu Kiệt.
Ở cách đó không xa, Thiếu Kiệt từ một chiếc xe ô tô đen chạy xuống, cầm ô, đặc biệt chạy qua mở một bên cánh cửa, săn sóc che mưa cho Tiêu Tiêu vừa bước xuống.
Hai người cười cười nói nói, thân mật ôm ấp, cùng đi vào một nhà hàng.
Sấm chớp rền vang trên đỉnh đầu Hướng Nam.
— Bác sĩ (năm đó): Cậu còn chưa rõ sao? —
Nước mắt Hướng Nam rơi xuống cùng làn mưa.
Y rõ rồi…
Thực ra trong lòng y sớm đã rõ…
Những lời Thường Triết nói…
Là sự thật…
QQ: Vậy là đại thúc đã gặp lại hết cả đám sói con rồi <ins class="adsbygoogle"