Không chờ đến hôm sau, ngay tối đó, phiền phức đã tìm đến bà chủ Hủy.
Người làm phiền là Trình Nam.
Câu đầu tiên cậu nói là: “Người đâu?”
“Ai cơ?”
Bà chủ Hủy đang bận rộn tính sổ sách. Cô ở đó tính đi tính lại, thấy Trình Nam ở bên kia đầu điện thoại nén giận không nói gì, liền bảo: “Cháu cứ im lặng vậy thì cô dập máy đây.”
Trình Nam ở bên kia bùng nổ, gào lớn: “Rõ ràng là cô cưỡng chế đón đi khỏi bệnh viện!”
Bà chủ Hủy nghe nhầm chữ “đón” của Trình Nam thành chữ “cướp”, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với Trình Nam phía bên kia điện thoại: “Cô chưa bao giờ nói chuyện với mấy đứa nhóc thôi không biết lễ phép.” (Chữ “đón” – 接 và chữ “cướp” – 劫 trong tiếng Trung có đều phiên âm là “jie” gần giống nhau. Chữ “劫” còn nằm trong cụm “抢劫” – có thể dịch là tấn công, được tác giả dùng để miêu tả việc Trình Nam làm với Hướng Nam ở mấy chương trước)
Nói xong liền đưa ngón tay thon dài ấn lên màn hình di động, tiêu sái ném điện thoại sang một bên.
Thực ra bà chủ Hủy căn bản không có tới bệnh viện.
Cao Hạo lấy danh cô, chính là biết cô thích hợp, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.
Cao Hạo sợ nếu hai người gặp mặt thì Hướng Nam sẽ trực tiếp không cần hắn mà lại theo cô đi mất.
Thế nên chỉ để hai người nói chuyện điện thoại, tiếp sức mạnh cho Hướng Nam, kêu bà chủ Hủy giao việc cho Hướng Nam cùng đi du lịch với hắn, còn lại đều do Cao Hạo sắp xếp.
Nếu không phải tối nay Trình Nam đột nhiên gọi điện, bà chủ Hủy có lẽ đã quên mất chuyện không do cô thực hiện này.
Hướng Nam lúc này đang ở trong một căn nhà nhỏ.
Cao Hạo kêu đói nên y vào phòng bếp nấu mỳ cho hắn.
Cao Hạo ngồi ngoài phòng khách thực nhàm chán, đi vào bếp thấy Hướng Nam ở đó bận rộn vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn đứng lên định ôm chầm lấy y từ phía sau, nhưng rồi nghĩ lại, bàn tay đưa ra cuối cùng vẫn nắm lại, hạ xuống trong im lặng.
“Nhọc công anh rồi.”
Hướng Nam nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy hắn lại đứng dậy, cau mày.
“Không có gì. Không phải chỉ là nấu bát mỳ thôi sao?”
Cao Hạo nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Hướng Nam, anh luôn cho tôi một cảm giác gia đình.”
Hướng Nam nghe lời hắn thì hơi khựng lại.
Y nhẹ cười, thuận miệng hỏi: “Khiến cậu nhớ đén ai sao?”
Cao Hạo không phủ nhận lới Hướng Nam, hắn gật đầu: “Phải, nhớ tới mẹ tôi.”
Hướng Nam lại ngẩn ra.
Bị người ta xem như mẹ, Hướng Nam đại thúc thực buồn bực.
Hơn nữa…
Ô, cả nhà bọn họ không phải ở cùng nhau sao?
Đã lớn vậy rồi, vừa mới ra ngoài không lâu mà đã nhớ mẹ sao?
“Tôi từng gặp Cao phu nhân rồi. Bà ấy chăm sóc thực tốt, bộ dạng xinh đẹp.” Hướng Nam bận rộn, tùy tiện nhắc tới.
Thế nhưng chính lời nói vô tâm này làm Hướng Nam biết được một chuyện.
“Cao phu nhân hiện tại không phải mẹ đẻ của tôi.”
Hướng Nam ngớ người.
Y quay đầu: “Vậy mấy anh em nhà họ Cao các cậu…”
“Tôi với a Nhã là cùng cha cùng mẹ, a Hách là cùng cha khác mẹ.”
“À…”
Lúc phu nhân đầu tiên của nhà họ Cao qua đời vì bệnh tật, Cao Hạo mới có bốn, năm tuổi. Lúc đó a Nhã còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, thế nhưng hắn thì nhớ rõ. Mẹ hắn mất còn chưa được nửa năm, lúc hắn và ông ngoại còn đang ngày ngày đau buồn vì sự ra đi của mẹ, cha hắn đã mang một người phụ nữ bụng chửa hơn tám tháng về. Người phụ nữ đó chính là nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Cao mà mọi người vẫn biết tới.
Ông ngoại Cao Hạo lúc đó rất tức giận, thậm chí còn oán hận vô cùng.
Nhớ lại năm đó lúc mẹ Cao Hạo muốn gả cho bố hắn, bên nhà họ ngoại của Cao Hạo đã không ngừng phản đối.
Hai người họ trải qua trăm cay nghìn đắng, mẹ Cao Hạo kiên quyết tỏ rõ tâm ý, khiến mọi người cảm động chúc phúc. Sau này cha Cao Hạo vô tài, nhà họ Cao suýt nữa bại trong tay ông. Khi ấy cũng là mẹ Cao Hạo chạy về nhà mẹ đẻ nhờ ông ngoại hắn giúp đỡ mới có thể tìm được đường sống cho nhà họ Cao.
Sự phản bội của cha Cao Hạo, cho đến lúc này, ông ngoại hắn ở nước ngoài xa xôi vẫn giữ trong lòng, đến nay cũng không thể tha thứ.
Ông năm đó vốn định đón Cao Hạo và Cao Nhã đi cùng, thế nhưng Cao Hạo tuổi tuy nhỏ, cuối cùng vẫn tự mình ra quyết định, muốn cùng Cao Nhã ở lại nhà họ Cao.
Hướng Nam thấy nước đã sôi, tắt bếp đi, sau đó nói: “Được rồi.”
Y kêu Cao Hạo lấy bát đũa, sau đó đeo găng tay lót vào bê nồi ra. A Đông từ ngoài đi vào, ba người ngồi quanh bàn, ăn sôi nổi mà trò chuyện cũng sôi nổi. Mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Ăn xong cơm tối, a Đông đưa một bản kê khai cho Hướng Nam, kêu y điền vào. Hướng Nam xem thử, hỏi: “Xác nhận mất chứng minh thư?”
“Phải.”
Hướng Nam suy nghĩ một lúc, hỏi Cao Hạo: “Khi nào chúng ta khởi hành?”
“Ngày mai.”
“Cái này…” Hướng Nam chỉ bản khai trên tay: “Không kịp được.”
Cao Hạo dịu dàng cười: “Có kịp hay không thì anh cứ điền rồi để a Đông đi nộp là biết.”
Hướng Nam lại suy nghĩ, hỏi: “Chúng ta đi bao lâu?”
“Tầm hai tháng.”
“Vậy…” Hướng Nam hơi chau mày, nói: “Tôi muốn xin cậu nghỉ một lúc.”
“Đi đâu?”
“Trường học.”
Chỗ Hướng Nam đến không phải trường học của đám sói con.
Hướng Nam mạo hiểm quay lại phòng trọ một chuyến, Thường Triết không có ở đó. Y lấy thẻ ngân hàng đặt dưới đáy tủ của mình đi, nhờ a Đông giúp y mang đến đưa cho phía trường học hiện tại của mấy đứa em y.
“Anh, nói vậy, anh muốn đi xa sao?”
Đối mặt với câu hỏi của em trai, Hướng Nam gật đầu xác nhận.
Hướng Nam lấy sổ tiết kiệm ra, đưa cho em trai Hướng Bắc, dặn dò cậu: “Đây là thẻ lương của anh, trong có chút tiền để mẹ phòng thân. Em giúp anh đưa cho mẹ. Nếu có chuyện gì, em gọi vào số này để người này giúp tìm anh, biết chưa?”
Hướng Nam đưa số điện thoại a Đông viết ra cho y cùng mật khẩu thẻ cho Hướng Bắc.
Thực ra y không rõ đó là số điện thoại của ai, thế nhưng a Đông nói chỉ cần gọi là nhất định có thể tìm được y.
“Anh, sao anh lại đi liền hai tháng lâu như vậy, anh tham gia đoàn nào thế?”
Hướng Thiện cho rằng y đi nghỉ phép, lên tiếng hỏi, Hướng Nam thuận mieẹng đáp một câu: “Đoàn tránh nạn.”
Thấy hai người ngẩn ra, Hướng Nam lập tức cười cười sửa lời: “Không có, anh đùa thôi…”
“Chủ mới của anh đi công tác, phải theo làm người giúp đỡ.” Hươnsg Nam vỗ vai Hướng Bắc: “Hai đứa cuối tuần đừng ra ngoài chơi, phải ở bên mẹ, phải nghe lời, biết chưa?”
Hướng Bắc trầm ngâm một hồi, mím môi, kéo Hướng Nam ra một bên, nhỏ giọng: “Anh, anh phải nói thật cho em biết. Lần nay anh đi lâu như vậy có phải vì Mạc Dương không?”
Hướng Nam nghe vậy thì hơi đờ người, y hỏi: “Mạc Dương làm sao?”
Nếu Hướng Nam đã nói vậy thì khẳng định là không phải. Trán Hướng Bắc giãn ra, lắc đầu: “Cậu ta gần đây rất hay cáu kỉnh, không biết làm sao nữa.”
Nói ra thì thực buồn cười.
Tuổi tác Hướng Bắc và Mạc Dương sát nhau, theo lý mà nói hẳn nên thân thiết mới phải.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác Mạc Dương chuyện gì cũng chỉ thích nói với Hướng Nam. Hướng Bắc tính cách độc lập cũng chỉ thích ở cùng người anh trai được di truyền sự hiền lành của mẹ Hướng. Thế nên, hai người bao năm đều là được Hướng Nam dắt tay mà lớn lên, thế nhưng lại không thân thiết với nhau.
“Anh, thêm tầm ba năm nữa, chờ em và Hướng Thiện đều ra trường làm việc, chúng ta đón bố mẹ rời khỏi nhà họ Ngụy. Ba anh em ta chung sức chăm sóc, được không?”
Hướng Bắc hiểu chuyện như vậy, Hướng Nam rất yên lòng.
Hướng Nam vỗ vai Hướng Bắc, cảm động ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu.
“Chuyện của anh đừng nói với Mạc Dương, biết không?”
Lời dặn của Hướng Nam làm Hướng Bắc nhíu mày.
Hướng Nam không muốn Hướng Bắc nghĩ nhiều, liền nói thêm một câu: “Em biết Mạc Dương mà, còn chưa biết suy nghĩ thấu đáo. Anh đi đâu cậu ta cũng muốn kiếm. Tới lúc đó cậu ta lại đến gây rối thì không chừng anh sẽ bị nhỡ hết công việc mất.”
“Dạ.”
Hướng Bắc gật đầu, Hướng Nam lại nói: “Nếu gặp phải chuyện gì nhớ gọi điện cho anh. Lúc nào hai đứa cũng phải tự mình cẩn thận, đừng tin lời mấy người không quen biết. Nếu có ai tới làm phiền thì đừng để tâm, phải nói với Mạc Dương. Có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh, biết chưa?”
“Anh, anh yên tâm.”
Hướng Bắc không thích mấy lời giống như đang giao phó lại của Hướng Nam. Cậu liếc Hướng Thiện một cái, nói: “Đi đường bình an. Khi nào quay về cũng phải đến thăm bọn em trước tiên.”
“Được rồi.”
Hướng Nam gật đầu, nghe thấy tiếng cói xe từ nơi không xa của a Đông, quay đầu nhìn một cái. Y vẫy tay chào Hướng Thiện, vỗ vai hai người đang tiến lại, nhẹ cười, nói: “Anh đi đây.” <ins class="adsbygoogle"