Bên trong văn phòng tổng tài, Hàn Quân Vũ nhìn thời gian, chuẩn bị tan làm.
Tống Huyền đẩy cửa từ ngoài tiến vào, thông báo Tần Dao đến công ty, cô ta nói muốn đợi anh tan tầm rồi cùng nhau dùng bữa tối.
Hàn Quân Vũ vừa nghe thấy Tần Dao đến, sắc mặt không chút kiên nhẫn liếc mắt nhìn Tống Huyền một cái.
"Đuổi đi!"
Tống Huyền thấy sợ hãi hàn khí đang tỏa ra trên người anh, tuy rằng hắn đi theo Hàn thiếu đã mấy năm nay, nhưng mỗi lần anh có dấu hiệu phát giận, hắn đều sợ đến muốn chạy trốn.
"Hàn thiếu, nhưng cô ta nói là lão thái thái kêu tới."
Hàn Quân Vũ kiêu căng bễ nghễ nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường cười lạnh, "Muốn dùng bà nội ép tôi sao, nữ nhân này đúng là đầu óc chỉ toàn nước, nhưng mà đầu óc cậu cũng bị nhiễm nước luôn rồi sao?"
Tống Huyền cúi đầu không dám nói nửa lời, mấy năm nay lão thái thái vì muốn Hàn thiếu thành gia lập thất mà dùng đủ mọi biện pháp, lần này bà còn lợi dụng lúc sức khỏe không ổn định để bức Hàn thiếu phải đính hôn.
Nhưng tâm tư Hàn thiếu căn bản là không có nữ nhân như cô ta nha!
Hàn Quân Vũ đi đến phòng tiếp khách, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ra vẻ ưu nhã khiến vẻ chán ghét hiện rõ mồn một lên trong mắt anh.
Tần Dao đang uống cà phê, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta biết là Hàn thiếu tới, tâm tình bang bang nhảy loạn lên.
Đợi cho đến khi tiếng bước chân sau lưng dừng lại, cô ta chậm rãi quay đầu, bày ra vẻ mặt tươi cười mà cô ta cho là xinh đẹp nhất, đầu hơi ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh tuấn luôn khiến người nhìn không thở nổi của người đàn ông, ả hít một hơi sâu để khắc chế bản thân không biểu hiện ra vẻ hoa si.
"Hàn tiên sinh, bà nội kêu em tới đây đưa bữa tối cho anh."
"Có cái gì?"
Hàn Quân Vũ không kiên nhẫn, đến ngồi cũng lười.
Nghĩ đến bữa tối hôm nay, sắc mặt Tần Dao đỏ lên, thẹn thùng giải thích, "Tôm xào rau hẹ, thịt bò xào hành tây, canh hải sâm nấu với mộc nhĩ, còn có một phần rau quấy trộn nữa."
Tống Huyền đứng phía sau Hàn Quân Vũ nghe thấy tên mấy món đồ ăn, khoé miệng giật giật, hắn đứng im, mấy món này đều là để bổ dưỡng tráng dương nha.
Hàn thiếu thậm chí còn chưa đính hôn với cô ta, vậy mà cô ta lại dám hoài nghi năng lực phương diện kia của Hàn thiếu, thật sự không sợ Hàn thiếu đem ném xuống lầu luôn sao?
Tống Huyền nhìn trộm thân ảnh cao lớn của Hàn thiếu, theo hắn biết, Hàn thiếu trước giờ vẫn luôn giữ mình trong sạch, bên cạnh chưa từng xuất hiện bất kì nữ nhân nào, chẳng lẽ anh chưa từng có nhu cầu với phương diện kia sao?
Hay là, phương diện kia thật sự..
Hàn Quân Vũ lạnh nhạt nhìn lướt qua Tần Dao, quay đầu ra lệnh cho Tống Huyền.
"Tống Huyền, cậu ở đây nhìn Tần tiểu thư ăn xong hết mấy món này thì thôi, tôi có việc, đi trước."
Nghe thấy lời Hàn Quân Vũ nói, cả Tống Huyền lẫn Tần Dao đều sửng sốt, Tần Dao nhanh chóng phản ứng trước, ra bộ ủy khuất giải thích.
"Hàn tiên sinh, đây là do bà nội bảo em tự mình xuống bếp làm cho anh."
Tống Huyền thấy cô ta có vẻ muốn đuổi theo Hàn thiếu thì lập tức tiến lên ngăn lại.
"Tần tiểu thư, nếu muốn rời đi, mời cô ăn xong mấy thứ này."
"..."
Tần Dao tức giận dậm chân, oán hận trừng mắt nhìn Tống Huyền.
Hàn Quân Vũ lái xe quay về biệt thự, khi đi ngang qua đường phố phồn hoa, anh vô ý nhìn trúng cái váy liền màu hồng nhạt được treo trong tủ kính của một cửa hàng đồ hiệu.
Trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh của cô gái nhỏ, bộ quần áo này chắc chắn rất hợp với cô.
"Dừng xe!"
Anh vừa nói xong, tài xế ngay lập tức dừng lại. Trước ánh mắt kinh ngạc của tên tài xế, Hàn thiếu xuống xe bước vào cửa hàng nữ trang hàng hiệu kia.
Trong biệt thự.
Tần Ninh đang nằm rạp trên bàn cơm mà dì Trương làm, trong lòng thầm nghĩ Hàn thúc thúc nhận nuôi dưỡng cô, còn giúp cô chữa bệnh, vậy mà cô không có gì có thể báo đáp anh.
Cô nhất định phải chăm chỉ học tập dì Trương, để có một ngày cô có thể làm đồ ăn cho Hàn thúc thúc nếm thử.
"Ninh tiểu thư, cô thông minh a, chỉ một chút là đã làm được rồi."
Khi nãy dì Trương có nói chuyện phiếm với Tần Ninh, sau khi biết cha mẹ cô đều đã mất, giờ lại bị người Tần gia hãm hại, đối xử không tốt thật khiến bà đau lòng.
Được dì Trương khích lệ, Tần Ninh thẹn thùng đỏ mặt, cô cũng không có làm được gì, chỉ là giúp bà rửa rau thái rau mấy cái lặt vặt.
Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, mới nhìn trông có vẻ manh và rất đáng yêu, thật khiến tâm dì Trương tự khắc mềm ra.
"Hàn tiên sinh sẽ về nhanh thôi, đợi cậu ấy về, chúng ta sẽ cùng ăn cơm."
"Được ạ."
Tần Ninh ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài chuẩn bị.
Hàn Quân Vũ mới vừa bước vào biệt thự, vốn tưởng rằng dì Trương sẽ là người đi tới cầm đồ cho anh, ai ngờ lại là cô gái nhỏ hai mắt sáng lấp lánh chạy đến trước mặt anh, chìa bàn tay nhỏ ra, khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ sáng như minh châu, làm lòng anh mềm nhũn.
"Hàn thúc thúc, cháu giúp thúc cầm."
Nhìn mấy món đồ trên tay anh, Tần Ninh nhanh chóng duỗi tay ra.
Hàn Quân Vũ cũng không muốn đả kích cô, liền đưa mấy món đồ cho cô cầm.
Đi vào phòng khách, ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, anh hơi nhíu nhíu mày lại.
Hàn Quân Vũ không thích nơi ở của mình có quá nhiều mùi hương, đột nhiên ngửi được mùi hương xa lạ, anh theo bản năng mà nhíu mày.
Tầm mắt tìm tòi, phát hiện ra trên bàn trà phòng khách và bàn cơm nhà ăn đều đặt mấy bình hoa thủy tiên hình cầu.
Cánh hoa trắng được bao phủ bên ngoài bởi mấy cánh hoa nhỏ đầy màu sắc, mấy đóa hóa cánh nhỏ cũng nở ra những chiếc lá xanh đậm, nhìn qua trông rất đáng yêu.
Tầm mắt anh lại chuyển đến khuôn mặt cô, nhìn khuôn mặt khẩn trương đang chăm chú nhìn mình, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Anh còn chưa nói lời nào, cô sợ cái gì chứ?
Tần Ninh thấy anh nhìn chằm chằm những bình hoa đó không nói lời nào, tưởng rằng anh không thích, khẩn trương đến mức tay trái niết tay phải.
"Cháu thấy biệt thự quá đơn điệu, nên lúc ra ngoài với dì Trương có nhìn thấy cửa hàng bán hoa, nên mua hai bình. Nhưng nếu thúc không thích, cháu sẽ đem chúng để trong viện."
Hàn Quân Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ đang căng chặt của cô, anh cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.
"Không sao, ta có thể chấp nhận."
"Thật sự không có vấn đề sao?"
Cô lo lắng anh chỉ đang không muốn cô buồn, trong lòng cũng tự nhớ kỹ, Hàn thúc thúc không quá thích cây cỏ hoa lá.
"Tôi không cần thiết phải lừa em."
Hàn Quân Vũ vỗ vỗ đầu cô, xoay người lên lầu.
Tần Ninh rụt rụt bả vai, cứng người đứng thẳng, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng anh cao lớn rời đi.
Cô còn nhớ rất rõ mỗi lần ba ba muốn cô nghe lời hoặc khen thưởng, ông đều vỗ nhẹ lên đầu mình. Như thế nào mà Hàn thúc thúc cũng có tật xấu này?
Ánh mắt đảo qua cái túi nhỏ trong tay cô, anh ho nhẹ một tiếng, lúc đó nhất thời xúc động nên mua, bây giờ tự dưng lại cảm thấy chiếc váy có chút lỗi thời.
Phát giác ánh mắt anh, Tần Ninh cũng nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhỏ trong tay mình, khẽ liếc mắt nhìn vào bên trong, hình như là một bộ váy a.
"Hàn thúc thúc, cái này.."
Cô tưởng anh muốn tặng cho người khác, liền chạy nhanh đưa anh.
"Đối phương hợp tác lần này là nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất trang phục, anh ta có tặng cho Tống Huyền vài bộ quần áo, hắn cảm thấy bộ này có khả năng sẽ hợp với cô, nên kêu tôi mang về cho cô."
Đôi mắt Hàn Quân Vũ không chớp lấy một cái, sắc mặt nghiêm túc nói.
"Oa, Hàn thúc thúc thay cháu cảm ơn Tống thúc thúc nhé."
Tần Ninh không nghĩ là Tống Huyền sẽ đưa cho mình quần áo mới, trong lòng tràn đầy sự cảm kích.
Hàn Quân Vũ nhìn con ngươi màu hổ phách lóe sáng, sắc mặt tươi cười sáng lạn cảm kích Tống Huyền của cô, trong lòng tự nhiên dấy lên cảm giác chua chát, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc ngồi ăn cơm, Tần Ninh nhắc tới việc đi học lại.
"Hàn thúc thúc, chương trình học cao trung giờ có chút khẩn trương, không thể nghỉ thêm nữa."
Từ khi đỗ vào cao trung, nhị thẩm lúc nào cũng rủ rỉ bên tai cô giáo huấn nói cô không cần mất công đèn sách, cơ thể cô quá yếu, không thể vận dụng hệ thần kinh nhiều.
Đến giờ cô rốt cuộc cũng có thể hiểu được những lời rủ rỉ kia đều là cái cớ vì nhị thẩm muốn cô hoàn toàn trở thành phế vật!
Nếu cô muốn tự mình cố gắng, thì việc học tập không thể bỏ qua.
Do cô nói có chút vội vàng nên thanh âm vừa nhỏ lại ôn nhu, thổi vào tai anh như một cơn gió xuân ấm áp, thứ bên trong lồng ngực cũng bất giác ấm áp theo.
Hàn Quân Vũ nhìn hàng lông mày xinh đẹp của Tần Ninh, quai hàm phồng lên, đáng yêu đến mức khiến người nhìn muốn xoa nắn gương mặt.
"Cơ thể em có thể chịu được không?"
Tần Ninh nghiêm túc gật đầu, vô cùng chắc chắn.
Hàn Quân Vũ cũng không nói thêm, ngày hôm sau vẫn giờ cũ qua gõ cửa phòng cô.
Nghe thấy tiếng đập cửa, nội tâm Tần Ninh có chút cự tuyệt nhưng vẫn cắn răng bò dậy.
Lần này đến khi quay về, cô vẫn là để anh phải cõng trên lưng, có cái khác là cô đã ngủ thiếp luôn trên lưng anh.
Lúc Hàn Quân Vũ muốn đặt cô xuống, anh bất chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, hàng lông mày hơi nhướng lên, cô có vẻ ngủ rất ngon.
"Hàn tiên sinh, bữa sáng.."
"Suỵt, Ninh Ninh đang ngủ." Hàn Quân Vũ nhỏ giọng nói.
"..."
Dì Trương theo anh lên lầu, thầm nhủ trong lòng, Hàn thiếu thật đúng là muốn nhận nuôi cô gái nhỏ này giống một đứa con gái.
Tần Ninh tỉnh dậy, cô thậm chí còn không biết đêm nay là đêm nào, rửa mặt xuống lầu mới biết mình lại ngủ một mạch đến chiều.
Nghĩ đến việc ngày hôm qua còn hứa hẹn với Hàn thúc thúc, cô cảm thấy mặt có chút đau.
* * *
Ở nhà dưỡng sức thêm ba ngày, Hàn Quân Vũ hỏi qua ý Tiêu Tước, mới bằng lòng cho cô đến trường học.
"Hàn thúc thúc, cháu thật sự không cần ai đưa đón đi học đâu a."
Đến khi Tần Ninh ngồi trên xe, thấy Hàn Quân Vũ cũng ở trên xe, cô mới ý thức được anh muốn đưa cô đi học.
"Không có việc gì, lái xe đi."
Sắc mặt Hàn Quân Vũ đạm mạc, ngữ khí có vài phần lạnh lẽo phân phó cho tài xế.
Tần Ninh cảm thấy bản thân lại bày thêm việc cho anh, trong lòng có chút nao nao. Không gian trong xe không lớn, cô tự nhiên thu mình lại, cúi đầu không nói lời nào.
Hàn Quân Vũ cũng không phải một người nói nhiều, khoanh tay lại nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi tới trường học, lúc bước xuống xe cô mới dám hít sâu một cái. Đứng bên ngoài cửa sổ xe, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hàn thúc khi ngược ánh mắt trời, trái tim nhỏ bùm bùm nhảy loạn, mặt cũng không tự giác mà đỏ lên.
"Hàn thúc thúc, cháu tới rồi."