Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 38




Hai người ôm nhau, cho đến khi nhận thấy rõ tình trạng của đối phương, cả hai đều sửng sốt mất vài giây.

Đột nhiên, một tiếng sấm nữa lại vang lên, dọa Tần Ninh sợ đến mức hai mắt nhắm chặt, cô vùi đầu vào lồng ngực anh cọ cọ, tựa hồ chỉ khi nào đào được cái hang ở ngực anh để chui vào, cô mới có cảm giác an toàn.

Cả người Hàn Quân Vũ cứng đờ, ngón tay run lên, lúc này mới đủ tỉnh táo để nhận ra cô sợ tiếng sấm, bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường.

"Ngoan, trước tiên hãy buông tôi ra đã."

Đáy mắt thâm sâu như biển, giọng nói khàn khàn cố gắng che giấu sức nóng đang cuộn trào, nhưng có vẻ cô gái nhỏ đã không còn tâm trí để tâm đến lời anh nói nữa.

"Không, không bỏ. Hàn thúc thúc, cháu sợ."

Hàn Quân Vũ cố gắng nén thứ đang muốn nổi lên, hít sâu một hơi, ôm cô đi đến mép giường.

"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."

Bàn tay to lớn ấm áp vỗ nhẹ vài cái sau lưng cô trấn an, nhưng ngón tay không cẩn thận lại chạm vào xương bả vai trơn bóng của cô, tức khắc anh giống như bị điện giật, nghiến răng, siết chặt nắm tay.

"Hàn thúc thúc, thúc ôm cháu một chút thôi, chỉ một chút thôi." Cô khóc lóc cầu xin.

Hàn Quân Vũ nhìn lên trần nhà, cô ôm anh, khiến lòng anh trở nên thật cao hứng.

Nhưng vấn đề là, nếu cô còn tiếp tục lộn xộn thêm nữa, khăn tắm nhất định sẽ rớt khỏi người anh mất!

Nghe tiếng khóc nức nở của cô, khiến anh liên tưởng đến một chú mèo nhỏ bị thương, núp vào ngực anh để tìm kiếm sự an ủi.

Anh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vì không muốn cô phát hiện ra sự dị thường của cơ thể, đành ôm cô lên giường, dùng chăn che hai người lại.

"Tôi ở cùng em, đừng sợ."

Giọng nói của anh đột nhiên trở nên ôn nhu quá mức, làm Tần Ninh nhất thời không khống chế được cảm xúc, cô nhớ lại mấy đêm liền đều mơ thấy ác mộng, trong lòng lúc nào cũng sợ sẽ bị anh ghét bỏ.

"Hàn thúc thúc, thúc đừng có chán ghét cháu, cháu, nhất định sẽ nghe lời thúc."

Hàn Quân Vũ nhắm chặt hai mắt, nỗ lực áp chế dục niệm đang sục sôi trong lòng, đến khi nghe thấy tiếng cầu xin của cô, anh lập tức mở mắt nhìn.

"Tôi chán ghét em lúc nào?"

Anh sao có thể chán ghét cô được, nếu không phải tại hiện giờ cô vẫn còn quá nhỏ, thì chắc chắn anh đã một lần ăn sạch cô rồi!

Ý nghĩ này đột nhiên hiện ra trong đầu, ngay cả Hàn Quân Vũ cũng bị dọa đến nhảy dựng, liệu có phải anh?

Nhất thời nhớ đến mấy lời nói vui đùa trêu trọc của mấy người bạn, chẳng lẽ, tâm tư anh đối với cô gái nhỏ này thật sự không đơn thuần?

Đại não hỗn loạn, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, có chút thâm trầm không rõ.

"Hàn thúc thúc, thúc nghi oan cháu là đứa yêu sớm, sau đó liền không để ý gì tới cháu nữa, như thế không phải chán ghét thì là gì?" Cô nhỏ giọng lên án.

"Cho nên em cho rằng tôi chán ghét em?"

Hàn Quân Vũ bất đắc dĩ cười khẽ, anh không ngờ cô gái nhỏ sẽ có suy nghĩ như vậy.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Cô cắn môi hồng, hàng lông mi dài chớp chớp vài cái, làm mấy giọt nước mắt lăn xuống, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, thật khiến người ta muốn xoa xoa nhào nặn hai má cô vài cái.

"Cô gái ngốc, mấy việc nhỏ này sao lại khiến tôi chán ghét em!" Hàn Quân Vũ cố tình nhấn mạnh.

Nghe lời giải thích của anh, cô mới biết những lo lắng sợ hãi của mình trong suốt thời gian dài qua là hoàn toàn vô cớ, trong lòng lại càng ủy khuất hơn.

"Quyển Notebook đó cháu vốn đã đem trả lại cho Hàn Tử Câm, nhưng cậu ta nhất quyết không cầm. Cháu không có nhiều bạn bè, nên lúc Hàn Tử Câm nói muốn làm bạn với cháu, cháu không nỡ nói lời khó nghe với cậu ta, nhưng dù sao thì cháu thật sự không có yêu sớm."

Nói đến đoạn sau cô khóc không thành tiếng, giọng nói mềm mại, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Hàn thúc thúc, thúc bắt nạt người, chỉ vì một quyển notebook mà hoài nghi cháu yêu sớm. Cháu vừa ngốc vừa khờ, làm sao có người thích được chứ. Hơn nữa cháu còn chưa thành niên, sao có thể nói đến chuyện yêu đương!"

Nhìn cô khóc đến rối tinh rối mù, anh vừa tức vừa đau lòng.

Đột nhiên tiếng sấm lại lần nữa vang lên, dọa cô sợ tới mức giật mình, run rẩy vùi đầu vào lồng ngực anh.

"..."

Anh phải vất vả lắm mới áp chế được sức nóng trong người, vậy mà giờ lại bị cô gợi lên, Hàn Quân Vũ như muốn phát điên.

Nhận thấy nước mắt cô đang ra sức trào ra bên ngoài, anh duỗi tay lau đi giúp cô, nhưng nước mắt càng lau lại chảy càng nhiều.

Trong lòng cảm thấy bực bội, không lau nữa, liền cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, liếm khóe mắt cô.

"Hàn thúc thúc.. Thúc, thúc làm gì thế a?"

Tần Ninh bị hành động của anh dọa cho suýt động kinh, lập tức ngừng khóc thút thít, hoảng loạn nắm lấy cánh tay tràn đầy sức mạnh của anh.

Đừng nói là Tần Ninh, mà ngay cả Hàn Quân Vũ cũng thấy sửng sốt.

Nhưng khi chạm môi đem lại cho anh cảm giác quá tốt đẹp, khiến anh nhất thời luyến tiếc không muốn thu hồi.

Cảm giác cô bắt đầu khẩn trương, anh cố hết sức khắc chế sự xao động cuồn cuộn trong lòng, hôn nhẹ lên khóe mắt cô.

"Đừng khóc, xấu muốn chết, nước mắt làm chăn ướt hết rồi."

Trong đầu Tần Ninh lại nhớ tới thời điểm mẹ mình qua đời, khi ấy cô khóc sướt mướt, ba ba liền ôm cô, ông hôn lên đôi mắt cô, còn nói nếu khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa.

Chẳng lẽ lúc khóc, cô sẽ trở nên xấu sao?

Nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình bị Hàn thúc thúc nhìn thấy, mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn anh, liền núp cái đầu nhỏ vào trong chăn.

Ngửi thấy mùi hương sau khi tắm gội của cô gái nhỏ, tầm mắt anh lại không tự giác dừng trên đôi môi hồng phấn, mềm mại của cô..

Anh cố hít sâu một hơi, nhưng sau đó lại trào ra hơi thở nóng như lửa, như muốn đốt cháy toàn bộ ngũ quan trên người anh.

Giờ phút này, anh không thể không thừa nhận, cô gái trong lòng ngực, non nớt, ngây ngô, thuần khiết tốt đẹp đến quá mức.

Anh muốn cô!

Trước giờ anh làm việc luôn dùng tính quyết đoán, thứ mà bản thân anh muốn, thì không có chuyện không chiếm được.

Nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, anh lặp lại động tác này vài lần, sau đó nhìn gương mặt hồn nhiên của cô gái nhỏ, nhìn vào những nơi mà cô gái nhỏ không thể nhìn thấy, khóe miệng gợi lên vẻ gian tà.

Có lẽ lời này Bùi Càn nói không hề sai, tính tình anh hay đi bắt bẻ người ta như vậy, đời này chắc sẽ không tìm nổi một nữ nhân vừa ý mình thích, vậy thì anh tự mình nuôi sẵn một cô vợ, như vậy không phải là đẹp cả đôi đường sao?

Tự ý quyết định xong xuôi, anh siết chặt nắm tay rồi lại lần nữa buông ra, động tác có vài phần chậm rãi.

Cánh tay dài ôm eo nhỏ của cô, kéo sát lại gần người anh, tì cằm mình lên đầu cô.

Sau này, cô gái này sẽ thành nữ nhân của anh!

"Còn sợ sao?"

Tần Ninh cũng không nhận thấy được tâm tư của người đàn ông trước mặt đã thay đổi, trong lòng vẫn coi anh là người thân mà ỷ lại, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không khí nhất thời rơi vào im lặng, cả hai đều không nói chuyện, chỉ có hơi thở là đan xen nhau, đồng nhất nhịp nhàng.

Đột nhiên Tần Ninh lại thấy nóng, hơn nữa nhiệt độ trên người anh đột nhiên tăng cao, mồ hôi trên mặt anh còn rớt xuống cổ cô.

"Hàn thúc thúc, thúc nóng sao?"

"Ừ."

Anh đương nhiên là nóng, nếu ôm cô mà không nóng, anh còn là đàn ông sao?

"Vậy, vậy cháu xốc chăn lên, được không?" Giọng nói cô nhỏ nhẹ, mềm mại, có chút sợ hãi thương lượng với anh.

"Không được!" Anh quyết đoán cự tuyệt.

Xốc chăn lên, thì phần thân dưới đang giương cờ không phải sẽ bị phát hiện sao?

"Nếu cảm thấy mệt rồi, thì ngủ đi!"

Cánh tay anh ôm cô, không có dự định muốn buông ra.

29 năm không chạm qua nữ nhân, phải vất vả lắm mới bắt được một con cừu nhỏ, nếu không cố gắng chiếm lấy tiện nghi, thì anh thực sự cảm thấy rất có lỗi với bản thân a.

Tần Ninh chớp mắt, hàng lông mi dài run nhẹ, hình ảnh này của cô giống móng vuốt nhỏ đang gãi vào lòng anh, khiến cả người anh đều ngứa.

"Hàn thúc thúc, hình như bên ngoài không còn tiếng sét đánh nữa, cháu nên về phòng thì hơn."

Cô buông anh ra, đôi tay nhỏ động đậy, chuẩn bị rời đi.

"Nhỡ đâu lại có tiếng sấm nữa thì sao?"

Ầm Ầm~!

Giống như là để xác minh lời anh nói là đúng, từ trên trời lại vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, làm cô sợ đến mức hai tay mềm nhũn, ngã vào lồng ngực anh.

Cô run bần bật, xốc chăn lên trùm kín mít từ chân lên đầu.

"..."

Ông trời đã đứng ra mai mối, nếu nhân duyên này không thành, thì thật không còn lời nào để nói.

Hàn Quân Vũ nghĩ thầm trong lòng, anh càng ôm chặt cô hơn, lòng bàn tay chạm đến thân hình non mềm, da thịt trơn bóng, so với tơ lụa loại thượng hạng có khi còn mềm mại hơn, làm người ta yêu thích đến mức không muốn rời tay.

Hiện tại không thể ăn cô, vậy thì anh sẽ cố hết sức chiếm tiện nghi.

"Ngoan, đừng sợ, tôi ở đây."

"Vâng."

Tần Ninh khẩn trương, bàn tay nhỏ theo thói quen móc lấy ngón út của anh, sợ hãi cọ cọ vào lồng ngực anh.

"Hàn thúc thúc, thúc thật tốt." Cô nhịn không được cảm thán.

"Ừ."

Anh nghĩ thầm trong lòng, sau này anh cũng chỉ đối tốt với một người là cô.

"Rất giống ba ba lúc bảo vệ cháu, tuy rằng cháu và thúc không có quan hệ huyết thống, nhưng cháu luôn coi thúc như người thân ruột thịt."

Khuôn mặt nhỏ của cô có chút nịnh hót, biểu đạt cõi lòng kính trọng mênh mông của chính mình.

"..."

Hai cánh tay của Hàn Quân Vũ cứng đờ, anh giống ba ba cô?

Hừ!

Hàn Quân Vũ yên lặng hừ lạnh một tiếng, giờ tôi không so đo mấy chuyện lặt vặt này với em, nhưng ba tháng sau tôi đảm bảo sẽ dạy dỗ em thật tốt!