Khuất Tử Nhàn không ngờ Giang Nhu sẽ là người làm khó dễ cô, cố gắng chấn áp sự khẩn trương trong lòng, đưa mắt liếc nhìn đám người còn lại, thầm ám chỉ mau đến nịnh Tần lão thái thái, để cô còn đưa Tần Ninh ra ngoài.
Mấy người bạn học kia hiểu ý gật đầu, "Tần nãi nãi, nhìn khuôn mặt của Tần Ninh lớn lên hẳn là rất xinh đẹp, giờ gặp bà chúng cháu mới biết hóa ra là cậu ấy thừa hưởng ngoại hình của bà. Lúc còn trẻ, chắc chắn bà cũng vô cùng xinh đẹp đi.."
Tần lão thái thái nghe lời khen của mấy cô gái này, bà ta cười không khép được miệng, tâm cũng sớm lâng lâng theo mấy lời có cánh đó, còn đâu tâm tư quản đến Tần Ninh nữa.
Tần Ninh mơ hồ không biết có nên rời đi theo hay không, cô nghi hoặc nhìn Khuất Tử Nhàn.
Cô và Khuất Tử Nhàn tuy đã là bạn học với nhau ba năm trời, nhưng cả hai còn chưa từng nói chuyện với nhau quá ba câu, căn bản là giữa hai người không có sự thân thiết gì.
"Tôi đã hứa với An Vận là sẽ đưa cậu ra khỏi đây.." Khuất Tử Nhàn thấy có tên người hầu đang quan sát họ, liền hạ thấp giọng nói với Tần Ninh.
"Tôi đưa cậu đi ra cửa biệt thự, An Vận sẽ đón cậu ở đó."
Những gì Khuất Tử Nhàn nói thật sự là ngoài sức tưởng tượng của Tần Ninh, nhưng giờ trong lòng cô thật sự rất cảm kích, "Thật cảm ơn cậu, xin lỗi vì tôi đã đem phiền toái tới cậu."
Khuất Tử Nhàn kinh ngạc nhìn cô, lúc trước hai người vốn không quen biết hay hiểu gì về nhau, cho nên mấy chuyện Giang Nhu kể xấu về Tần Ninh, toàn bộ Khuất Tử Nhàn đều tin là thật.
Hiện tại có cơ hội đứng cạnh Tần Ninh, cô mới phát hiện người mà Giang Nhu kể và Tần Ninh là hai người hoàn toàn khác biệt.
"Cơ thể cậu không khỏe mạnh, có thể chạy sao?"
Khuất Tử Nhàn nghĩ tới những lời nói xấu khó nghe của mình, cảm thấy áy này trong lòng, không dám đối diện với ánh mắt của cô.
"Được, có thể." Tần Ninh cảm kích gật đầu.
Người bạn học nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, hai con người màu hổ phách vừa đơn thuần lại hồn nhiên, nhìn vào thật chẳng có nét gì gọi là hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ người khác, mà ngược lại nhìn giống như tiểu bạch thỏ đơn thuần đáng yêu!
Ra tới của biệt thự liền nhìn thấy An Vận vẫy vẫy tay về phía hai người, trước khi rời đi, Tần Ninh cúi đầu góc chín mươi độ với Khuất Tử Nhàn, sau đó cô mới chạy lại chỗ An Vận.
Người hầu thấy Tần Ninh muốn bỏ trốn, lập tức đuổi theo, nhưng bước chân An Vận lại nhanh hơn so với hắn, cô giơ một chân đá văng bọn họ ra xa, sau đó nắm tay kéo Tần Ninh rời đi.
Chờ đến khi An Vận đưa Tần Ninh ngồi yên vị trên một chiếc taxi, Khuất Tử Nhàn mới có thể thở phào một hơi.
Trong đầu nghĩ đây đúng là Tần gia, Tần Ninh là đang về nhà, vậy mà bọn cô còn phải bí mật cứu Tần Ninh ra, không lẽ người Tần gia là sói cả sao?
Khuất Tử Nhàn lôi điện thoại, làm theo kế hoạch của An Vận, gọi đến số 110.
Mãi đến khi đám người hầu chạy vào báo tin Tần Ninh đã bỏ chạy, người Tần gia lúc này mới biết đường mà phản ứng lại, năm đứa học sinh này đến đây vốn là để đưa Tần Ninh đi.
Sắc mặt Giang Bội trở nên khó coi, tức giận đến mức chỉ muốn đánh người, ra lệnh cho đám người hầu lập tức đi tìm người đem về đây.
Năm nữ sinh hoảng loạn, muốn rời đi nhưng lại bị ngăn lại, phải đợi một hồi lâu thì cảnh sát mới tới.
Cả năm người ai nấy cũng khóc lóc nói Tần gia đưa người đến bắt cóc mình, chỉ trong một thời gian ngắn, biệt thự Tần gia vang lên tiếng khóc, âm thanh cãi vã, cùng giọng điệu mắng mỏ..
An Vận đưa Tần Ninh về nhà mình, lúc ngồi ăn cơm trưa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
"Giang Bội cứ nhất quyết lôi cậu về Tần gia là muốn làm gì?" An Vận hỏi.
"Muốn tổ chức yến hội sinh nhật tuổi mười tám cho tôi, nhưng tôi từ chối, muốn đi thăm mộ ba mẹ."
Nghĩ đến ba mẹ mình, Tần Ninh lại không muốn ăn uống, cô cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng lúc cúi đầu lại không thể ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi.
Sau khi mẹ mất vì bệnh, ba cô lúc nào cũng tự trách thầm trong lòng rằng tại mình không chăm sóc tốt cho bà, sau đó không lâu, ba cô cũng mắc phải căn bệnh tương tự mẹ, không quá mấy năm, ông bỏ lại cô một mình, đi theo mẹ.
Từ khi đó, trên thế giới này không còn ai là thật sự yêu thương cô.
Cô rõ ràng là có nhà, nhưng cuối cùng lại phải đi ăn nhờ ở đậu, không chỉ hàng ngày sợ người ta ghét bỏ sẽ ném mình đi, mà còn phải phòng bị đám người âm hiểm ác độc Tần gia hại.
An Vận nhìn cô khóc, cũng thấy khó chịu trong lòng, liền ôm cô vào lồng ngực mình, vỗ vỗ lưng Tần Ninh an ủi.
"Ngoan, Ninh Ninh, đợi đến ngày sinh nhật cậu, tôi sẽ đến thăm a di, thúc thúc với cậu."
"Ừm."
Tần Ninh khóc đến phát mệt, dựa vào ngực An Vận ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh lại, không chỉ có đôi mắt nhức mỏi, mà đến giọng nói cô cũng bị khản đặc khó chịu. Ý thức được mình đang nằm trong căn phòng xa lạ, cô sợ hãi nhảy xuống giường, chạy tới mở cửa lại đụng trúng An Vận.
"Làm sao vậy?" An Vận chấn áp cô.
"An Vận, tôi, tôi phải về, không thấy tôi về dì Trương nhất định sẽ rất lo lắng."
"Được, giờ cậu gọi về báo là mình vẫn ổn đi, tôi sẽ kêu tài xế đưa cậu về."
An Vận nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tần Ninh, liền đỡ cô xuống lầu, kêu người làm chuẩn bị đá trườm.
Lúc này, tài xế chịu trách nhiệm đưa đón Tần Ninh đi học lại nối máy về biệt thự, thông báo rằng anh ta đã đi tìm khắp trường rồi nhưng không có thấy ai, dì Trương nghe được tin đầu óc quay lòng vòng, như này chẳng phải lại xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Bà không dám chậm trễ, lập tức gọi cho Hàn thiếu, hỏi xem nên làm gì.
Hàn Quân Vũ đang tham dự cuộc họp thì nghe tin cô gái nhỏ bị mất tích, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là cô đã bị ai đó bắt cóc, khiến anh bực bội đập vỡ cốc nước trong tay.
Người lần trước làm hại cô, anh chưa có dịp chỉnh đốn lại, là liền cho rằng cô gái nhỏ của anh dễ bắt nạt hay sao?
Hàn Quân Vũ đang chuẩn bị sai Tống Huyền đi điều tra, lại nhận được điện thoại của dì Trương, bà nói rằng cô bé đến nhà một người bạn để làm bài tập, nhất thời không để ý tới thời gian.
Đôi mắt lạnh nhạt của anh dịu đi đôi chút, nhưng trong đầu thầm nghĩ chuyện này chắc chắn không có đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất giờ là phải về nước, về nước rồi anh tha hồ hỏi chuyện.
Nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện giận dỗi giữa hai người, anh trầm tư vài giây, sau đó rút điện thoại ra gọi cho trợ lý định kêu chuẩn bị sẵn một vài món quà.
Nhưng cuối cùng lại buông điện thoại xuống, đích thân đi chọn quà.
Lúc quay lại biệt thự, Tần Ninh nhìn sắc mặt lo lắng của dì Trương, lòng cô tự khắc trở nên ấm áp.
Mặc kệ là có chuyện gì, chỉ cần biết ở đây vẫn còn có người thật lòng quan tâm mình, bước chân cô không tự giác chạy tới ôm lấy dì Trương.
"Dì Trương, cháu thực sự rất thích dì."
Khi không lại nghe được lời thổ lộ của cô gái nhỏ, dì Trương có chút ngượng ngùng, bà vỗ vỗ sau lưng cô trấn an.
"Tôi cũng thích Ninh tiểu thư, tôi không có con, nên luôn coi Ninh tiểu thư như con gái của mình vậy."
Tần Ninh nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực dì Trương, cũng đã rất lâu rồi, cô không có nhận được sự ôn nhu quá mức như vậy.
........
Ngày hôm sau, Tần Ninh cầm một hộp bánh quy nhỏ, đi vào phòng học.
Nhìn mấy người bạn học đã giúp mình hôm qua, cô đi tới đặt hộp bánh quy trên bàn họ, "Đây là tôi đã nhờ một vị trưởng bối dạy làm, hy vọng mấy cậu sẽ thích nó."
Mấy người bạn học kinh ngạc nhìn Tần Ninh, chuyện họ giúp cô hôm qua là hoàn toàn không có tự nguyện, mà do bị An Vận uy hiếp, thật không lường trước được cô sẽ vì chuyện này mà làm bánh quy tặng họ.
Thấy bọn họ không nhận, Tần Ninh có chút ngượng ngùng, đỏ mặt giải thích.
"Tay nghề dì Trương rất tốt, tôi đã thử qua rồi, hương vị cũng không có tệ lắm đâu. Với lại tôi chỉ làm chút phụ kiện bên ngoài, và khắc tên mấy cậu trên bánh thôi."
Nghe Tần Ninh nói càng khiến họ khiếp sợ, thật không nghĩ cô lại tận tâm như thế, còn tỉ mỉ khắc tên từng người bọn họ lên bánh quy.
"Nghe cậu nói vậy, tôi nhịn không được, rất muốn nếm thử."
Khuất Tử Nhàn mở cái hộp nhỏ ra, tìm bánh quy khắc tên mình, nhìn thấy nét chữ của Tần Ninh, cảm động trong lòng.
"Oa, hương vị thật ngon. Cảm ơn Tần Ninh, cái này còn khắc tên của tôi, thật không nỡ ăn."
Mấy người khác cũng tìm được chiếc bánh có tên mình, cùng nếm thử một miếng, sau đó đồng loạt giơ ngón tay cái về phía cô.
"Các cậu thích thì tốt."
Thấy họ ăn vui vẻ, trong lòng Tần Ninh cũng thấy thỏa mãn theo, bận rộn từ lúc sáng sớm, cuối cùng cũng không uổng phí.
"Còn nữa, tôi sợ ăn bánh quy không thôi sẽ khô họng, nên chuẩn bị cả sữa bò cho mấy cậu." Tần Ninh mở cặp sách, lấy ra năm hộp sữa bò.
Lúc Giang Nhu vừa mới bước vào lớp, cô ta ngửi thấy mùi hương tỏa ra, liền nhìn về phía hộp bánh quy đang để trên bàn người bạn cùng bàn với mình, trong lòng tự nhủ hương vị chắc cũng không tệ.
"Ai nha, hôm nay tôi dậy muộn, còn chưa kịp ăn sáng nữa, Tử Nhàn, mấy cậu ăn gì thế?" Cô ta xoa bụng, ánh mắt trông chờ nhìn người bạn cùng bàn.
Ngày thường bọn họ có đồ ăn gì đều sẽ chia cho Giang Nhu một nửa, hiện giờ đang lúc đói, nên cô ta nghĩ họ chắc chắn sẽ để cô ta ăn bánh quy cùng.
Khuất Tử Nhàn nghe Giang Ngu hỏi chuyện, theo thói quen định chia sẻ, nhưng người bạn ngồi trước lại giữ chặt tay Khuất Tử Nhàn, mắt lạnh liếc Giang Nhu vẫn đang chăm chăm vào hộp bánh, khinh thường châm chọc.
"Mắt cậu hôm nay có mù không thế, không thấy bọn tôi đang ăn bánh quy?"