Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 23




Gần trường học có một tiệm cơm Tây cao cấp, cả hai chọn vị trí gần cửa sổ, sau đó Tần Ninh bắt đầu gọi những món ăn đặc sắc của tiệm.

"Em mời khách, mà để tôi ăn mấy món này?"

Hàn Quân Vũ nhìn người phục vụ bưng đĩa mì bò kiểu Ý lên, mặt không cảm xúc.

Mặt khác, Tần Ninh chờ không nổi khi nhìn thấy đĩa mì, cô với tay lấy dao nĩa, nếm thử một miếng, hai mắt cao hứng sáng bừng lên.

Nếu không phải có Hàn thúc thúc đi ăn cùng, thì những nơi xa xỉ như này, cô còn lâu mới dám tới.

Hàn Quân Vũ bị cái biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cô chọc cười, anh lấy khăn giấy trên bàn lau vệt nước sốt cà chua dính trên môi cô, động tác ôn nhu này của anh đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tần Ninh ngốc lăng, khuôn mặt nhỏ trong thoáng chốc đỏ bừng lên, ngượng ngùng né tránh.

"Hàn thúc thúc, thúc đừng chăm sóc cháu theo kiểu con nít như thế chứ, việc nhỏ này cháu có thể tự mình làm được a."

"Em còn chưa đến tuổi thành niên, không là con nít thì là gì?"

"..."

Anh nói.. Cô không có cách nào phản bác.

Anh nếm thử miếng thịt bò, cảm thấy trong miệng không đọng lại chút mùi vị gì.

Nhưng nhìn con ngươi màu hổ phách đang léo sáng, tha thiết nhìn chằm chằm mình, anh chỉ có thể bình tĩnh gật đầu một cái, ngồi nhìn cô vừa ăn vừa hưởng thụ như vậy, hương vị hẳn là cũng không tồi.

"Hàn thúc thúc, đợi đến khi cháu có thể kế thừa tài nghệ nấu ăn của dì Trương, cháu nhất định sẽ cho thúc nếm thử đầu tiên a."

Khuôn mặt cô hiện lên vẻ chờ mong, nụ cười tươi đẹp, sáng chói như ánh mặt trời hiện lên trên khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp đáng yêu, khiến anh nhất thời không muốn lên tiếng đả kích cô nữa.

Từng tuổi này mà rửa rau còn không sạch, mỗi lần cô vào bếp mà không thiêu trụi phòng bếp là đã may mắn lắm rồi.

Trước đó Hàn Quân Vũ đã dặn dì Trương, sau này tuyệt đối không được để cô gái nhỏ này vào bếp quậy, vì không cẩn thận cô ngốc này sẽ lại làm mình bị thương.

"Hàn thúc thúc, cũng may là thúc tới kịp lúc, nếu không cháu và An Vận đã thực sự bị ép phải thôi học rồi. Chẳng may chuyện này xảy ra, để liên lụy đến cậu ấy, cháu nhất định sẽ thấy rất hổ thẹn. Còn về giáo viên Âu.."

Cô vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa nói chuyện khiến quai hàm phồng lên, nhìn không khác gì một chú sóc con đang ngậm hạt thông.

Những đường nét hết sức ngây thơ này hiện trên khuôn mặt non nớt của một học sinh cấp ba, thật khiến người ta nhớ lại thanh xuân tươi đẹp ngày nào, tâm tình tự khắc tốt hơn mấy phần.

Hàn Quân Vũ nhạy bén nhận ra một điều, cô gái nhỏ này sống hướng nội, khi gặp người lạ cô sẽ thẹn thùng cúi đầu, nhưng nếu trước mặt là người thân cận với mình, cô lại nói rất nhiều.

Ý thức được trong lòng cô mình đã thành người thân cận, khóe môi không tự chủ khẽ cong lên thành một đường, cảm thấy hương vị bát mì Ý này cũng không tệ lắm.

Anh cắt nhỏ chỗ thịt bò trên bàn ăn, sau đó đưa sang cho cô.

Tần Ninh không suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng nhận những miếng thịt bò anh mới cắt cho vào miệng, khuôn miệng nhỏ xinh vẫn không ngừng phát ra tiếng nói.

"Hàn thúc thúc, tiệm ăn này là do An Vận chỉ cháu, cậu ấy từng đưa cháu tới đây ăn mấy lần, An Vận đối xử với cháu thực sự rất tốt, cậu ấy chính là người bạn tốt nhất của cháu a.."

"Hàn.. Hàn thiếu, anh quả thật đang ở đây!"

"Khụ khụ.."

Tần Ninh đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên nghe thấy giọng nói chất vấn của phụ nữ làm cô bị sặc đến mức ho khan.

Hàn Quân Vũ nhíu mày, cầm ly nước đang đặt trước mặt mình đưa lên môi cô, chậm rãi giúp cô uống nước.

Tần Ninh uống nước xong, ngẩng đầu thấy Tần Dao đang hùng hổ đứng trước mặt mình, dáng vẻ cô ta giống như người vợ đi bắt gian nhân tình, che miệng ho nhẹ một tiếng.

"Hàn thiếu, anh có thời gian đưa thứ tiện nhân này đến đây ăn cơm, mà không có thời gian cùng em về Hàn gia thăm bà nội?"

Một giờ trước đó, Tần Dao nghe theo sự phân phó của Hàn nãi nãi, chuẩn bị một đống đồ ăn thật ngon mang đến tập đoàn Thịnh An. Đồ ăn thì bị Tống Huyền giành lấy, còn Hàn thiếu thì lại không thấy đâu, trong khi chủ ý cô ta là đến để gặp Hàn thiếu, vì từ lần vô tình gặp được anh ở bệnh viện đến giờ, cô ta đã không được gặp anh thêm lần nào nữa.

Cũng vì Tống Huyền nói anh đang bận họp, không có thời gian tiếp đãi mình, nên cô ta mới bất đắc dĩ rời khỏi tập đoàn Thịnh An. Vậy mà vừa lên xe đã nhận được điện thoại của Giang Nhu, con bé nói vừa thấy Hàn thiếu dẫn một người phụ nữ khác tới nhà hàng cơm gần trường.

Cô ta cảm giác như mình đang bị chơi xỏ, tức giận và phẫn nộ dần nâng lên đỉnh điểm, hùng hổ lái xe tới đây, quả thật gặp cảnh Hàn thiếu đang ăn cơm trưa với người phụ nữ khác.

Lúc cô ta nhìn qua cửa sổ sát đất, thấy khuôn mặt anh tuấn ôn nhu cưng chiều người phụ nữ ấy, còn đối với cô ta thì anh lúc nào cũng cư xử lạnh nhạt, lửa giận cháy phừng phừng, cô ta không nghĩ nhiều, vội chạy đến lên tiếng chất vấn.

Nhìn người phụ nữ chột dạ bụm mặt ho khan, trong lòng cô ta càng giận hơn, hối hận rằng mình đã không chuẩn bị sẵn một lọ axit trước khi tới đây.

Dám đoạt người đàn ông của Tần Dao này, dù thế nào cũng phải hủy bằng được dung nhan của con tiện nhân đang ngồi trước mặt anh!

Tần Dao cầm ly nước trên bàn, lấy mục tiêu là người phụ nữ trước mặt.

Hàn Quân Vũ ý thức được động tác của cô ta, sắc mặt lạnh lùng, giơ tay lên đẩy ly nước theo hướng ngược lại, toàn bộ nước đều hất hết lên người Tần Dao.

Tần Dao kêu lên một tiếng sợ hãi, lấy khăn giấy lau lau, hai mắt tức giận.

"Hàn thiếu, em mới là vị hôn thê của anh!"

Hàn Quân Vũ lạnh lùng nhìn cô ta khóc lóc la lối, thật đúng là lão thái thái đã tuyển cho anh một vị hôn thê ngoài sức tưởng tượng, sự ngu xuẩn của cô ta lúc này khiến anh nghi ngờ chỉ số thông minh của nhân loại!

"Tôi không ngại đổi hôn thê mới!"

Giọng điệu u ám và lạnh lẽo vang lên, chẳng khác gì một lưỡi dao sắc nhọn, truyền thẳng vào tai, khiến ai cũng phải khiếp đảm.

Tần Dao bối rối nhìn chằm chằm anh, cũng vì vừa nãy cảm giác như mình bị phản bội nên trong lòng có chút tức giận, nhất thời không kiểm soát được, nên mới đến tìm anh để yêu cầu giải thích.

Nhưng khi đối diện với sắc mặt âm trầm của anh, cô ta mới ý thức được sự sợ hãi đang trào dâng, siết chặt góc áo đã ướt của mình.

"Không, không thể đổi!"

Tần Ninh nghe giọng nói của người đàn ông lãnh khốc vô tình, trái tim nhỏ của cô cũng bất giác run lên, thấp thỏm lo âu.

Đối với phụ nữ Hàn thúc thúc đều có thái độ ác liệt như vậy sao, hay chỉ là với vị hôn thê như Tần Dao thôi?

Tần Dao đang cố gắng níu kéo, quay đầu mới biết người phụ nữ khiến mình bốc hỏa chính là Tần Ninh, trong lòng ý hận ngập trời, nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười lấy lòng.

"Ninh Ninh, thì ra là em, tại chị xúc động quá, nên mới hiểu lầm em."

Tần Dao lại lần nữa quay đầu nhìn Hàn Quân Vũ, trên mặt đã khôi phục lại nét đoan trang thục nữ, tươi cười nói.

"Hàn thiếu, là em sai, tại không nhìn thấy mặt Tần Ninh nên tưởng người khác, mới nổi giận như vậy, là em sai. Nhưng mà, hôn sự này là do Hàn nãi nãi quyết định, nếu chỉ vì một chuyện hiểu lầm nhỏ này mà hủy bỏ hôn ước, Hàn nãi nãi khẳng định lại tức giận đến sinh bệnh thôi."

Người đàn bà này lại tiếp tục lấy lão thái thái ra uy hiếp anh, Hàn Quân Vũ cảm thấy nếu càng dây dưa với cô ta sẽ càng sinh sai lầm.

Một người phụ nữ ngu xuẩn thì dễ khống chế, nhưng phụ nữ kiểu này, nhất định lấy về sẽ không có cảm giác thành tựu!

Anh vẫn đang định nói chuyện tiếp, đột nhiên nhận ra ngón út của mình bị cô gái nhỏ sợ sệt nắm lấy, đôi mắt trong thoáng chốc tối sầm, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

"Hàn thúc thúc, cháu, cháu ăn no rồi."

Cô làm vậy không phải là đang muốn giúp Tần Dao, mà cảm thấy bị mọi người xung quanh nhìn nãy giờ quá mất mặt. Trước kia cô còn nghĩ Tần Dao là một người phụ nữ khôn khéo, nhưng lúc này, chị ta lại thể hiện mình không khác gì một kẻ ngu, não dồn hết xuống ngực.

"Ừ, tôi đưa em về trường học."

Sắc mặt Hàn Quân Vũ hòa hoãn đi chút, nắm tay cô rời khỏi nhà hàng, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của Tần Dao.

Tần Dao nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, tức giận đến siết chặt tay, con nhỏ chết tiệt.

Nếu không phải tại Tần Ninh, thì cô ta đâu có tức giận như thế, rồi nhất thời xúc động làm ra những hành động này!

Lúc đến cổng trường, Tần Ninh cúi đầu đứng ở ngoài xe.

"Cố gắng học tập, chiều nay tôi sẽ đón em."

Hàn Quân Vũ hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu, chẳng khác gì học sinh vừa mắc lỗi. Bên tai cô có mấy sợi tóc nghịch ngợm, theo gió phất phơ qua cần cổ trắng mịn như ngọc, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh quyến rũ.

"Dạ, vậy tối gặp thúc nha." Tần Ninh gật đầu.

Cô lưỡng lự chưa muốn rời đi, cái đầu nhỏ cúi thấp, đôi mắt to đáng thương chớp chớp, con ngươi màu hổ phách lộ ra tia xin lỗi.

"Hàn thúc thúc, cháu lại gây họa cho thúc rồi."

Tầm mắt Hàn Quân Vũ vẫn dừng trên cổ cô không chịu thu hồi, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng mấp máy, giọng trầm thấp nói với cô một câu.

"Lại đây!"

Nghe giọng nói anh có chút mơ hồ, Tần Ninh kinh ngạc, lá gan dựng lên, sợ hãi tiến lên phía trước một bước.

Hàn Quân Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng như phấn nộm khiến anh trở nên không kiên nhẫn, anh cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, để thoát đi sức nóng đang dâng tràn, xuống xe bước đến trước mặt cô.

"Hàn thúc thúc.."

Giọng điệu cô gái nhỏ mềm mại, ngọt ngào, mang theo vài phần sợ hãi càng khiến người ta muốn có hành động không yên phận.