Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 15




Tần Ninh dù có người thúc thúc tốt thì thế nào, không phải là vẫn bị cô ta ngược đến chết đi sống lại đó sao!

Tần Dao không được gặp Hàn thiếu, trong lòng đang lửa giận bùng bùng, vừa nghe đến tên Tần Ninh, nét mặt cô ta liền trầm xuống, vung tay quăng đôi đũa đi.

"Đang lúc ăn cơm, nhắc đến con ma ốm kia là gì, mất cả hứng!"

"Cô đúng là không hiểu chuyện, đang lúc ăn cơm tự nhiên nói đến đồ khắc tinh kia làm gì, không định để người khác ăn cơm vui vẻ sao."

Tần lão thái thái cũng có chút không vui nói.

Sắc mặt Giang Bội cứng đờ, trong lòng nghẹn chút ủy khuất, nhưng không thể lên tiếng tranh cãi với lão thái thái, chỉ có thể chịu đựng cúi đầu xin lỗi bà ta.

Giang Nhu liếc nhìn sắc mặt ẩn nhẫn của Giang Bội, khinh thường cười lạnh.

Mấy người này da mặt còn dày hơn trường thành nữa, bọn họ vẫn đang ở trong biệt thự của Tần Ninh, sai bảo người hầu của Tần Ninh, đến tài xế và xe cũng là của Tần Ninh, thế mà trong miệng lại mắng Tần Ninh là khắc tinh.

Tiện nhân Tần Ninh này cũng thật là ngu ngốc, bị người ta trêu đùa đến mức xoay vòng vòng, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà của chính mình.

Haizzz, đúng là phế vật vô dụng còn ngu xuẩn, sống trên đời cũng chỉ khiến người khác chướng mắt.

Tại bệnh viện.

Lúc tỉnh lại Tần Ninh thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện, cô còn tưởng vừa rồi chỉ là cơn ác mộng.

"Ninh Ninh?"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, thấy sắc mặt tiều tụy của Hàn Quân Vũ, hốc mắt liền đỏ lên, nước mắt theo đó rơi xuống.

"Hàn thúc thúc, người không phải đang đi công tác ở nước ngoài sao?"

"Phải, nhưng đã xong rồi."

Hàn Quân Vũ đưa tay đỡ cô ngồi dậy, cảm nhận được độ ấm trên người cô truyền tới, gương mặt lạnh băng không cảm xúc lúc này mới nhu hòa một chút.

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

Nghe qua giọng nói của anh, cô đoán có lẽ do không nghỉ ngơi đủ nên có chút khàn khàn. Trong lòng cô lúc này có chút ỷ lại không muốn rời xa anh, vì vậy liền nắm lấy bàn tay to lớn của anh mà giữ lại.

Bàn tay của anh so với nắm tay nhỏ nhỏ của cô quả thật khác biệt, bàn tay anh rộng lớn ấm áp, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, nhìn qua thật sự đẹp đẽ.

Cô nhớ tới bản thân, lúc này mới cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, hiểu được việc trước khi cô té xỉu không phải là ác mộng!

"Hàn thúc thúc, có người muốn hại cháu."

Cô bẹp bẹp miệng, thanh âm nghẹn nghẹn, ủy khuất mà nói.

Hàn Quân Vũ vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhìn vào đôi mắt to mông lung đầy nước của cô, anh thấy đau lòng không chịu được, đưa một tay lên lau đi giọt nước đọng trên khoé mắt cô.

Anh không thích nước mắt của phụ nữ, vậy mà nhìn tới khoé mắt tích tụ đầy nước của cô, dù có tức giận nhưng không hề thấy phiền hà.

Đứng dậy rót cho cô chén nước ấm, đã rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này anh bế cô lên, ôn nhu giúp cô uống nước, sau đó để cô nằm xuống nghỉ ngơi.

"Tôi sẽ thay em báo thù, ngoan, đừng khóc!"

Sau khi uống nước xong, Tần Ninh thấy mình đã thoải mái hơn chút, nhưng vẫn nắm chặt tay anh luyến tiếc không muốn buông ra.

Lúc cô té xỉu ở phòng nghỉ của sân vận động, trong lòng chỉ nhớ đến mỗi mình anh, cầu mong anh có thể đến cứu cô.

"Vâng. Hàn thúc thúc, người thật tốt."

Cô ỷ lại gối đầu lên tay anh, dường như chỉ cần có anh bên cạnh, là cô cảm thấy an toàn.

Chờ cô gái nhỏ ngủ, Hàn Quân Vũ mới thu tay lại. Cảm nhận được sự bất an của cô khi tay anh rời đi, anh đau lòng mà xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Phía bên ngoài phòng bệnh, Tống Huyền đã đứng sẵn đó, dồn toàn bộ mọi thông tin mình điều tra được sắp xếp theo thứ tự sẵn trong đầu, rồi mới bắt đầu nói.

Khi hắn điều tra số điện thoại gửi cái tin nhắn xa lạ tới di động của Tần Ninh, thì số điện thoại đó đã bị hủy bỏ. Tuy nhiên vẫn xác định được vị trí của số điện thoại kia là trong trường học của Tần Ninh.

Nhưng cụ thể là người nào dùng số điện thoại đó, thì trong thời gian ngắn như vậy Tống Huyền vẫn chưa thể tra ra rõ ràng được.

"Tống Huyền, cậu thử nói đi, sáng nay có ai tìm Tần Ninh gây phiền toái phải không?"

Tống Huyền nghe vậy liền sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới Giản Anh, nữ sinh cũng được coi như là người Hàn gia. Giản Anh chính là con gái của Hàn Thải, cô ruột của Hàn thiếu, sau khi ly hôn, Hàn Thải liền đưa đứa con gái là Giản Anh về Hàn gia sống.

Tống Huyền cẩn thận quay qua nhìn Hàn thiếu, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

"Là Giản Anh, cô ấy có dẫn theo vài người nữa đến lớp học của Ninh tiểu thư, bị An Vận – bạn học của Ninh tiểu thư đánh cho một trận. Nhưng sau khi Giản Anh tan học, cô ấy cũng không có ở lại trường học."

Tuy là Giản Anh không ở lại trường học, nhưng điều đó không chứng mình được cô ta sẽ không sai phái người khác làm việc đó!

Còn mấy đối tượng hoài nghi nữa, nhưng Tống Huyền vẫn chưa điều tra ra được chứng cứ xem là ai làm, tính hình này khiến hắn cảm thấy bất an lo lắng.

"Tống Huyền, đến việc nhỏ như vậy mà cậu cũng không tra được, tốt nhất về sau đừng có xuất hiện trước mặt khiến tôi chương mắt!"

Nửa đêm, tại biệt thự Tần Gia.

Giang Nhu xuống lầu tìm nước uống, lại nghe thấy âm thanh mở cửa từ phòng bếp.

"Dượng, người không sao chứ?"

Tần Bình Trạch người toàn mùi rượu là rượu bước đi loạng choạng, chân nam đá chân chiêu, thấy ông ta suýt chút nữa té ngã, Giang Nhu có ý tốt bước lên đỡ.

Đầu óc Tần Bình Trạch ngập tràn trong men say, đôi mắt lờ đờ mê muội nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đứng trước mặt, khuôn mặt trắng nộn xinh đẹp làm người thèm nhỏ dãi.

Gã theo cơn say mà di chuyển cơ thể đổ về phía Giang Nhu. Cô ta không đỡ được thân thể của gã, ngược lại còn bị gã đè ngã trên mặt đất.

"Tốt, lần này tìm được cho ta nữ nhân không tồi đấy, thật xinh đẹp."

Tần Bình Trạch nhéo khuôn mặt trắng non của Giang Nhu, sau đó liền hôn lên mặt cô ta một cái thật kêu. Cảm thấy hương vị của người dưới thân quá tốt, gã ta liền cúi xuống cắn cắn môi của cô gái, tay còn không ngừng sờ soạng, tìm cách cởi bộ quần áo trên người cô ta.

Bị nhìn nhầm thành loại đàn bà mua vui, Giang Nhu tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chán ghét muốn nôn ra, nhưng sức lực của cô ta lại không thể đẩy gã ra ngoài. Đột nhiên lại bị gã cúi xuống hôn môi.

Ghê tởm hành động này, trong đầu cô ta hiện lên suy nghĩ ác độc, một chân nâng lên đá về phía thân dưới của ông ta.

Tần Bình Trạch đau đến mức cuộn tròn cả người lại, hai tay ôm lấy đũng quần, hơi men gì đó cũng tỉnh hết một nửa, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Giang Nhu.

"Bốp!"

Trong khi ông ta còn chưa kịp phản ứng gì, Giang Nhu đã bị ai đó kéo dậy, hung hăng tát cho cô ta một cái bạt tai.

"Tiện nhân, dám câu dẫn chồng của tao, tao đánh chết mày!"

Giang Nhu bị đánh đến mức trở nên ngu dại, mãi đến khi cô ta kịp phản ứng lại, thì Giang Bội đã giống một kẻ điên muốn giết chết người khiến cô ta chỉ có thể vừa khóc lóc vừa tìm chỗ trốn.

"Mày còn dám trốn, Giang Nhu, tao nuôi mày, cho mày ăn ngon mặc đẹp, còn giúp mày học trong trường tốt nhất, mà mày báo đáp tao như vậy sao?"

Giang Bội âm độc trừng mắt quan sát Giang Nhu, áo ngủ mặc không chỉnh tề, để lộ ra đầu vai trắng nõn. Nét mặt bà ta dần biến đổi, nhìn giống như chỉ cần tóm được Giang Nhu, bà ta ngay lập tức sẽ bóp chết người.

Giang Bội không hề nghe lời giải thích của Giang Nhu, bà ta chỉ biết điên cuồng cầm cây chổi đuổi theo cô muốn đánh, tiếng ồn ào của hai người nhanh chóng khiến mọi người trong biệt thự tỉnh giấc.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Tần Dao bị đánh thức giữa chừng, giọng điệu không vui hỏi.

Giang Bội nhìn thấy Tần Dao, lúc này mới tìm lại chút lý trí, lạnh lùng trừng mắt nhìn Giang Nhu.

Sau khi nhận được điện thoại của trợ lý Tần Bình Trạch, biết ông về, bà ta ngay lập tức thay một bộ đồ vừa mắt xuống lầu đón, vậy mà lại nhìn thấy cảnh Giang Nhu câu dẫn chồng mình.

Đứa cháu do chính tay bà ta nuôi, cho ăn uống chỗ ở đàng hoàng, vậy mà thật không ngờ nó lại chính là con sói mắt trắng, dám cạy góc tường nhà bà ta.

Bà ta tức đến điên, muốn lôi con tiện nhân Giang Nhu này đi đánh cho một trận.

"Cô cô, cô đừng hiểu lầm, cháu thấy dượng uống say mới đi qua dìu. Nhưng là không đỡ được dượng, lại không cẩn thận nên té ngã."

Giang Nhu khóc đến thê thảm, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Tần Bình Trạch.

"Dượng, ngài nói cho mọi người nghe đi, cháu thật sự không có ý gì khác."

Bị Giang Bội bắt được trận này, Tần Bình Trạch hoảng đến tỉnh cả rượu, sắc mặt đen xì khó coi nhìn Giang Bội.

Làm một trận to tiếng như vậy, nhỡ truyền ra ngoài tin ông ta phát sinh quan hệ vớ vẩn với Giang Nhu, thì sau này mặt mũi ông ta biết vứt đi đâu chứ?

"Giang Bội, sao bà lại làm to chuyện như thế làm gì, Nhu Nhu vừa rồi là muốn đỡ tôi, nhưng không đỡ nổi nên mới ngã xuống. Đã hơn nửa đêm rồi, bà còn đuổi theo con bé đòi đánh cái gì, không thấy mất mặt à!"

Nhìn khuôn mặt đen xì của Tần Bình Trạch, sắc mặt Giang Bội lập tức trở nên khó coi, như vừa bị người ta tát một cái lên mặt.

"Giang Bội, cô nhất định phải làm loạn khiến Tần gia ta không có một ngày yên bình sao?"

Tần lão thái thái không vui trách cứ, nhìn Giang Nhu khóc đến đáng thương, liền đi tới an ủi.

"Ai nha, thật là nhẫn tâm mà, đánh con bé đến mức như này. Nhu Nhu ngoan, đừng khóc, đi tìm thuốc bôi vào đi."

"Cảm ơn bà nội, là do con không tốt, nửa đêm khát nước, lúc xuống lầu thấy dượng về. Nhìn dượng uống say đi lại loạng choạng, con mới tiến lên dìu dượng, không ngờ cô cô sẽ tức giận đến thế."

Giang Nhu xoa xoa khuôn mặt của mình, không cần soi gương cũng biết được khuôn mặt cô ta chắc chắn đã bị sưng vù lên, nỗi phận hận bắt đầu dấy lên trong lòng cô ta.

Mấy người Tần gia này cũng không phải tốt lành gì, đàn ông thì muốn chiếm cơ thể cô, đàn bà thì đánh cô đến thảm như vậy!

Tần lão thái thái vất vả lắm mới bắt được nhược điểm của Giang Bội, không chịu buông tha cho bà ta, lên tiếng nói: "Giang Bội, cô còn không tới xin lỗi an ủi con bé đi, đừng tưởng mình là trưởng bối, làm sai mà không chịu thừa nhận."

Tần Dao đứng một bên nhìn, thấy dáng vẻ đáng thương của Giang Nhu cũng có vài phần đồng tình.

Trong đầu cô ta nghĩ mẹ mình đã năm mươi tuổi, lo lắng sợ hãi chuyện ba mình tìm nữ nhân bên ngoài cũng là bình thường, nhưng mà đến cả Giang Nhu cũng nghi ngờ thì có quá đáng quá rồi không.

"Mẹ, người tới xin lỗi Giang Nhu đi, đừng làm to chuyện nữa, ngày mai con còn phải đi làm nữa!"

"..."

Nghe đứa con gái bảo bối của mình nói như vậy, Giang Bội tức đến thiếu chút nữa hộc máu.

Thực chất Giang Nhu mới chính là người không cần bà ta xin lỗi, "Không phải lỗi của cô cô đâu, là do cháu không tốt. Cháu đi thoa thuốc, cháu lên lầu trước đây."

Tần lão thái thái nhìn bóng dáng Giang Nhu rời đi, miệng không ngừng khen cô ta là đứa trẻ biết điều, kêu Giang Bội phải đối xử tốt với cô ta. Đứa bé này sống ở Tần gia, nếu để chuyện ngược đãi nó truyền ra ngoài, thanh danh Tần gia sẽ bị hủy hoại hết.

Giang Bội lại cố gắng kìm lòng nhẫn nhịn, trong đầu hiểu rõ Tần lão thái thái vẫn luôn nhằm vào bà là bởi vì bà không thể giúp Tần gia sinh một đứa con trai.

Nhưng chuyện sinh con này cũng không thể do bà ta tính được, con trai của lão thái bà đó không cố gắng, bà có thể làm gì khác sao?

Ngày hôm sau, mặt Giang Nhu sưng phù lên, vì vậy liền gọi điện thoại xin nghỉ, nghe thấy bảo Tần Ninh cũng xin nghỉ, cô ta cũng không thấy ngoài ý muốn.

Tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn chút, đi đến cầu thang, đối mặt với Giang Bội đang lạnh lùng nhìn mình.

Cô ta cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn khinh thường bà ta. Vì không sinh được con trai nên bị Tần lão thái thái ghét bỏ, mỗi ngày đều phải nén giận mà sống, có gì đáng sợ chứ?

Nhưng trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ sợ hãi, nhút nhát đi đến trước mặt bà ta, nhỏ giọng kêu một tiếng cô cô, đem chuyện Tần Ninh đang nằm viện nói cho bà ta.

Giang bội nghe tin Tần Ninh nằm viện, hơi hơi nhướng mày, trong mắt tràn ngập tính kế.

Con ma ốm này lại vào bệnh viện, có phải do cơ thể không chịu được nữa không?

Nếu nó sắp chết, bà cũng nên sớm chuẩn bị tang sự, rồi nhân lúc này giành lấy cổ phần Tần thị để sẵn trong lòng bàn tay.